Ngày 1 tháng 6, trời đầy nắng.
Mình không nói dối, em ấy thực sự rất xinh.
"Nhật ký quan sát thanh mai"
Kể từ đó, Đào Ấu Tâm không còn ghét việc học múa nữa nhưng vẫn là cô nhóc ham chơi, lười biếng như xưa. Trừ những lúc đến lớp học năng khiếu, cô bé không bao giờ tập luyện ở nhà.
Thế cho nên dù đã qua ba năm nhưng cô bé vẫn chưa đạt đến mong muốn ban đầu của Phó Dao Cầm khi đưa cô bé đi học múa.
Đào Ấu Tâm đã trở thành học sinh lớp 3 rồi nhưng vẫn là một con vịt béo.
Đào Ấu Tâm, học lớp 3, vẫn ham ăn, ham chơi, hồn nhiên vô tư, cải thiện lớn nhất chính là cuối cùng cô bé đã thoát khỏi cái mác "mù chữ". Với sự giúp đỡ của Hứa Gia Thời, điểm số của cô bé dần dần leo lên mức trung bình trong lớp.
Cô bé không còn hỏi "Văn minh là món gì?" Cô bé sẽ chỉ nắm tay các bạn nữ đi vệ sinh hoặc trò chuyện với các bạn cùng lớp xung quanh khi tan học.
Ngày Quốc tế thiếu nhi năm nay sắp đến gần, các bạn trong lớp đang bàn bạc xem năm nay sẽ biểu diễn tiết mục gì.
Khúc Thất Thất: "Cậu nghe thấy chưa? Cô Chu nói Quốc tế thiếu nhi năm nay lớp chúng ta sẽ biểu diễn một tiết mục múa đó."
Đào Ấu Tâm: "Hả? Không phải hát sao?"
Lớp phó văn nghệ: "Không, không, diễn lại truyện cổ tích."
Hai năm trước, vào ngày Quốc tế thiếu nhi, chủ nhiệm lớp chỉ dạy học sinh hát đồng ca trên sân khấu, nhưng năm nay quyết định nghĩ ra chiêu mới - diễn kịch.
Không biết lớp phó văn nghệ tuyên truyền bằng cách nào mà khiến các bạn trong lớp nhiệt tình đăng ký, ai cũng muốn làm nhân vật chính.
Chủ nhiệm không còn cách nào khác đành phải để các học sinh biểu diễn một tiết mục rồi chọn ra những học sinh ưu tú nhất.
Những lời này vừa nói ra, một số lớn học sinh đã rút lui.
Lớp phó văn nghệ: "Công chúa phải biết múa!"
Khúc Thất Thất: "Hả? mình không biết múa."
Bạn học: "Hồi nhỏ mình từng học một chút."
Đào Ấu Tâm giơ tay: "Mình biết múa."
Mấy bạn nhỏ tụ tập lại trò chuyện, bàn luận. Lúc này, một cô bé mặc váy công chúa giống với trong truyện cổ tích ngẩng đầu kiêu ngạo: "Mọi người nên từ bỏ sớm đi. Vai công chúa chắc chắn là của mình."
Bốn người ngẩng đầu, trợn tròn mắt.
Cô bé đó tên là Ngụy Linh Linh, là bạn nữ xinh nhất lớp.
Gia đình giàu có, cô bé vừa xinh vừa trắng giống như phiên bản nhí của nhân vật tiểu thư xinh đẹp nhà giàu thường nói trong các bộ phim truyền hình.
Tuy nhiên, Ngụy Linh Linh quá kiêu ngạo, dựa vào khuôn mặt xinh đẹp của mình mà coi thường những người bình thường. Bọn con trai thích cô bé vì cô bé xinh đẹp, nhưng quan hệ với các bạn gái lại không tốt lắm.
Suy cho cùng, ai lại thích một người nói mình xấu xí chứ?
Cô bạn thân Khúc Thất Thất đặt tay lên vai Đào Ấu Tâm: "Tâm Tâm, không phải cậu đã học múa từ nhỏ à? Chắc chắn cậu có thể đánh bại cậu ta!"
"Ừ!" Tinh thần trách nhiệm chứa đựng mong đợi của mọi người tự nhiên dâng lên, Đào Ấu Tâm trịnh trọng gật đầu: "Mình nhất định sẽ cố hết sức!"
Trong lớp, Đào Ấu Tâm giống như từ trái nghĩa của Nguỵ Linh Linh.
Ngụy Linh Linh gầy, cô bé lại mập.
Ngụy Linh Linh kiêu ngạo, cô bé lại hòa đồng với các bạn xung quanh, có gì vui hay ngon đều chia sẻ cho mọi người.
Điểm chung duy nhất của họ là gia đình khá giàu có và đều học múa.
Buổi biểu diễn áp dụng việc bỏ phiếu, họ bắt đầu lôi kéo phiếu bầu, một số đồng ý với Nguỵ Linh Linh, trong khi những người khác ủng hộ Đào Ấu Tâm.
Ngụy Linh Linh cầm hộp sôcôla đi tới trước mặt một bạn trai ngồi ở hàng thứ ba: "Hứa Gia Thời, cậu hãy bỏ phiếu cho mình nhé."
Khúc Thất Thất kéo tay Đào Ấu Tâm: "Tâm Tâm, cậu nhìn kìa, Ngụy Linh Linh lại đi tìm Hứa Gia Thời."
Nếu Ngụy Linh Linh là cô gái đẹp nhất lớp thì Hứa Gia Thời lại là bạn trai đẹp trai nhất trường.
Cậu không bao giờ cắt tóc đầu đinh như những bạn trai khác, mái tóc ngắn tinh tế và phong cách, mặc một chiếc áo polo cổ đứng hai màu đen trắng, thể hiện phong cách thời thượng và nghệ thuật.
Cậu cao hơn các bạn cùng trang lứa, biết võ taekwondo, học giỏi, tính cách điềm tĩnh hơn tuổi, khí chất nổi bật không ai sánh bằng.
Một cậu bé như vậy còn nổi tiếng là có IQ cao trong trường.
Ngụy Linh Linh thích chơi cùng người có ngoại hình đẹp, nhưng Hứa Gia Thời lại không thích cô bé.
Khúc Thất Thất thì thầm: "Tâm Tâm, không phải cậu là bạn thân của Hứa Gia Thời sao? Nhất định phải để cậu ấy bầu cho cậu, không được ủng hộ Ngụy Linh Linh."
"Được!" Con gái cũng hiếu thắng.
Sau giờ học ngày hôm đó, Hứa Gia Thời nhận được điện thoại của cha mẹ. Họ muốn có thế giới hai người nên bảo cậu đến nhà Đào Ấu Tâm ăn cơm.
"Con biết rồi." Chuyện cha mẹ quên mất "con trai" không phải mới xảy ra ngày một ngày hai, cậu đã quen với việc này từ lâu rồi.
Thực ra ở nhà có dì giúp việc nấu cơm, dọn dẹp, nhưng cha mẹ không muốn cậu ăn cơm một mình ở nhà nên thích cho cậu đến nhà họ Đào.
Hứa Gia Thời đến nhà họ Đào cũng không câu nệ gì, rất thoải mái.
Sau bữa tối, Hứa Gia Thời mượn mẹ Đào máy tính bảng của Đào Ấu Tâm.
Thứ này chỉ là đồ trang trí cho Đào Ấu Tâm, nhưng Hứa Gia Thời lại rất thích nó.
Cậu đang ngồi trên ghế sofa xem phim hoạt hình về giáo dục.
Đào Ấu Tâm không thể yên lặng, ngồi một lúc rồi nằm xuống, lăn hai vòng trên ghế sofa, ngồi dậy, tựa đầu vào cánh tay Hứa Gia Thời, dính sát vào.
Phó Dao Cầm hét lên: "Đào Ấu Tâm, đừng làm phiền anh trai."
Cô bé hùng hồn nói: "Con xem cùng anh."
Đào Ấu Tâm rúc vào người, cuối cùng Hứa Gia Thời quay lại nhìn cô bé và hỏi: "Em muốn làm gì?"
Đào Ấu Tâm quỳ bên cạnh, dựng thẳng lưng, đưa tay ôm lấy hai bên tai Hứa Gia Thời, nhỏ giọng nói: "Anh Gia Thời, ngày mai anh phải bỏ phiếu cho em đấy."
Hứa Gia Thời: "Không."
"Hả?" Đào Ấu Tâm đột nhiên cao giọng: "Sao không bầu cho em? Lẽ nào anh thích Ngụy Linh Linh hơn à?"
Trong đầu cô bé bắt đầu phóng đại suy đoán, Hứa Gia Thời chưa kịp phản bác thì cô bé đã bắt đầu nổi loạn: "Anh không được thích Ngụy Linh Linh, anh phải thích em."
Hứa Gia Thời nghiêng đầu hỏi: "Tại sao?"
Đào Ấu Tâm suy nghĩ một lát rồi nói: "Bởi vì, bởi vì em đáng yêu."
"Em tự luyến quá." Hứa Gia Thời nói.
"Không phải tự luyến, mà là tự tin! Trẻ con nhất định phải tự tin!" Đào Ấu Tâm lớn tiếng phản bác.
Hứa Gia Thời: "Ồ."
"Anh bầu cho em, bầu cho em." Đào Ấu Tâm nắm lấy cánh tay cậu lắc lắc: "Anh Gia Thời, anh là bạn thân nhất của em mà."
"Hừ." Hứa Gia Thời để máy tính bảng xuống, lạnh lùng nói: "Hôm qua em cũng nói với Lý Phi Nhiên như vậy."
"Lý Phi Nhiên?" Đào Ấu Tâm nhìn lên trần nhà, nghĩ tới chuyện ngày hôm qua.
Nhớ ra rồi!
Ngày hôm qua Lý Phi Nhiên bạn cùng bàn của cô bé mang một món đồ chơi đến lớp, mọi người đều muốn chơi nên cô bé nói: "Lý Phi Nhiên, cho mình mượn trước. Cậu là bạn thân nhất của mình."
Không ngờ lại bị Hứa Gia Thời bắt được, Đào Ấu Tâm nhanh chóng che mặt lại.
Làm sao đây, làm sao đây, Hứa Gia Thời nghe thấy rồi.
Hứa Gia Thời rất keo kiệt, chuyện hôm qua mà đến hôm nay vẫn nhớ, xem ra vẫn chưa tha thứ cho cô bé.
"Anh Gia Thời, em sai rồi." Từ nhỏ đến lớn Đào Ấu Tâm đều nhận lỗi rất nhanh, không có chút khí phách nào: "Sau này anh sẽ là bạn thân nhất nhất của em."
Hứa Gia Thời liếc nhìn cô bé và vẫn không đồng ý.
Trong cuộc bình chọn biểu diễn ngày hôm sau, ngoại trừ những học sinh khác, Đào Ấu Tâm và Nguỵ Linh Linh nhận được nhiều phiếu bầu nhất.
Trước khi Hứa Gia Thời bỏ phiếu, Đào Ấu Tâm ép cậu mở tay ra, lấy mảnh giấy nhỏ, đọc rõ tên rồi hài lòng trả lại.
Lúc Hứa Gia Thời đi bỏ phiếu trở về, cô bé cũng không quên nịnh nọt: "Anh Gia Thời, anh thật đẹp trai."
Hứa Gia Thời: "Hừm."
Có cô bé tham gia, cậu có bao giờ chọn người khác đâu.
Cuối cùng Đào Ấu Tâm đã giành chiến thắng với hai số phiếu chênh lệch.
Cô bé như một cái loa, có tin vui nào cô bé cũng sẽ báo cho tất cả mọi người biết, báo cho cha mẹ, chú bác, cô dì, ông bà, cả nhà đều mừng cho cô bé.
Cô bé không chỉ đề cao bản thân mà còn muốn mọi người khen ngợi Hứa Gia Thời: "Cô giáo nói rằng anh Gia Thời rất giỏi taekwondo nên bảo anh ấy đóng vai dũng sĩ nữa đó!"
Đến lúc đó anh ấy chỉ cần thể hiện một vài kỹ năng và khiến mọi người phải lác mắt.
Nhưng ngay khi Đào Ấu Tâm đang vui vẻ chuẩn bị sắp xếp luyện tập cùng bạn học thì nhận được thông báo nhân vật chính đã bị thay thế.
Chủ nhiệm lớp cho biết, sau nhiều lần cân nhắc, hình ảnh tổng thể của Ngụy Linh Linh vẫn phù hợp hơn.
Chủ nhiệm an ủi cô bé: "Lần sau sẽ có cơ hội."
Đào Ấu Tâm chăm chú nhìn chủ nhiệm, bướng bỉnh ngẩng đầu lên.
Cô bé không khóc hay làm ầm ĩ, chỉ nhốt mình trong phòng sau khi đi học về.
Hứa Gia Thời gõ cửa một lúc lâu Đào Ấu Tâm mới mở cửa ra.
"Đào Ấu Tâm..."
Chỉ mới gọi tên thôi, Đào Ấu Tâm đã hoàn toàn không chịu nổi, cô bé ôm cậu, khóc lớn: "Anh ơi, bỏ phiếu cũng vô ích thôi, xinh đẹp mới quan trọng."
Không phải cô không biết đấu tranh, phản bác, chỉ là lời nói của chủ nhiệm đã chạm đến điểm tổn thương nhất của cô bé.
Ngày hôm sau đi học, Hứa Gia Thời đặt cặp sách xuống, đi đến văn phòng.
Chủ nhiệm vẫn nói như cũ: "Hình tượng tổng thể của Ngụy Linh Linh phù hợp với nhân vật trong truyện hơn."
Vẻ mặt Hứa Gia Thời bình tĩnh: "Không có ai quy định mập mạp không thể làm công chúa."
"Chúng ta đều biết Đào Ấu Tâm là một bạn rất dễ thương, nhưng biểu diễn ngày quốc tế thiếu nhi phải xem xét đến hình ảnh của cả lớp. Nguỵ Linh Linh cũng đã học múa từ khi còn nhỏ nên trò ấy sẽ biểu diễn tốt hơn."
Khi đối mặt với Hứa Gia Thời, chủ nhiệm lớp không bao giờ qua loa, cô ấy nhẹ nhàng thuyết phục Hứa Gia Thời: "Gia Thời, em là một học sinh thông minh, em nhất định sẽ hiểu được sự thật mà cô nói."
Cậu hiểu được sự lo lắng của chủ nhiệm, cậu chỉ...
Cậu chỉ thấy bất công với người đó thôi.
Một học sinh nhỏ nhoi không thể lay chuyển được quyết định của giáo viên, Hứa Gia Thời lặng lẽ nắm chặt tay nói: "Nếu cô quyết định thay người, vậy em cũng sẽ rút lui."
Cô giáo vốn dịu dàng cũng cau mày: "Em đang uy hiếp cô phải không?"
"Không." Hứa Gia Thời ngẩng đầu, giọng điệu không chút dao động nói: "Chỉ là em không có cảm giác vinh dự mà thôi."
Cô chủ nhiệm muốn đổi Đào Ấu Tâm thành vai phụ, trong truyện, vai phụ là hóa thân của một con vật nhỏ.
Bọn họ yêu cầu Đào Ấu Tâm tự mình đưa ra lựa chọn, Đào Ấu Tâm suy nghĩ hồi lâu, quyết định: "Em muốn biểu diễn."
"Em đã hứa với Thất Thất và Hứa Văn Lệ rằng em sẽ cùng các bạn biểu diễn trên sân khấu." Đó đều là những người bạn thân, cô bé không thể thất hứa.
Chủ nhiệm vui vẻ truyền đạt cho Hứa Gia Thời: "Em xem, Đào Ấu Tâm đồng ý biểu diễn, vậy em..."
Sắc mặt Hứa Gia Thời không thay đổi và nói: "Câu trả lời của em vẫn không thay đổi."
Vào ngày Quốc tế thiếu nhi, các giáo viên trang điểm cho học sinh trong mỗi lớp biểu diễn.
Để tạo hiệu ứng biểu diễn, khuôn mặt của học sinh đều được đánh thêm lớp phấn hồng. Hứa Gia Thời thực sự thưởng thức nổi vẻ đẹp đó nhưng các bạn gái lại cho rằng trang điểm là một cách để mình trở nên xinh đẹp hơn.
Đào Ấu Tâm hồn nhiên vô tư, yêu cầu mẹ chụp ảnh cho cô bé khi mặc bộ đồ con gấu. Cô bé lắc lư trái phải, nhéo nhéo đôi tai gấu nhỏ của mình: "Anh Gia Thời, anh thấy tai gấu của em có đáng yêu không?"
Hứa Gia Thời: "Không đáng yêu."
"Hừm!" Cô bé chống tay lên hông: "Anh không biết thưởng thức."
Hứa Gia Thời quá lười để tranh luận với cô bé.
Ngay sau đó, giáo viên yêu cầu các học sinh biểu diễn tập hợp lại.
Sau một tháng tập luyện, buổi biểu diễn của lớp 3A4 đã kết thúc thành công tốt đẹp. Ngụy Linh Linh trang điểm xinh đẹp lại thu hút thêm được một đám em trai ngưỡng mộ.
Mọi người vào hậu trường thay quần áo, nam bên trái, nữ bên phải.
Khi Đào Ấu Tâm cởi quần áo gấu, đầu cô bé vô tình bị kẹt, Khúc Thất Thất và Hứa Văn Lệ vội vàng giúp đỡ.
Ngụy Linh Linh ở một bên cười lớn: "Trông giống như một con heo, lại dám giành vai với tôi. Bộ váy công chúa này cậu mặc vừa được chắc?"
Giây tiếp theo, tiếng cười của cô bé đột ngột dừng lại và chuyển thành tiếng hét đau đớn.
Đào Ấu Tâm túm tóc cô bé kéo ra sau, vương miện công chúa màu bạc rơi xuống đất, gương mặt Ngụy Linh Linh đau đớn mếu máo.
Khi giáo viên kéo hai người ra xa nhau, tóc Ngụy Linh Linh rối tung và nơ váy công chúa bị rách. Đào Ấu Tâm mặc áo phông rộng quần dài, mái tóc rối bù, khuôn mặt ửng hồng.
"Hình như các bạn nữ lớp 3A4 đang đánh nhau." Không biết là ai đưa tin, Hứa Gia Thời chạy tới cửa, nhìn thấy Đào Ấu Tâm đang kéo bộ quần áo gấu cúi đầu đi ra ngoài, Khúc Thất Thất và Hứa Văn Lệ vẫn ở bên cạnh khuyên ngăn.
"Đào Ấu Tâm." Hứa Gia Thời nhanh chóng lao tới bên cạnh cô bé.
Bả vai cô gái nhỏ run lên, cô bé khẽ nức nở.
Nhìn mái tóc rối bù của cô bé, ánh mắt Hứa Gia Thời lạnh lùng: "Ai bắt nạt em?"
"Nguỵ, Ngụy Linh Linh."
"Cậu ta đâu?"
Đào Ấu Tâm ngắt quãng nói: "Em đánh cậu ta phát khóc rồi."
Hứa Gia Thời: "..."
Có vẻ như không cần sự giúp đỡ của cậu nữa.
Khúc Thất Thất và Hứa Văn Lệ mô tả lại sống động, Hứa Gia Thời biết được chuyện gì đã xảy ra. Cậu đưa Đào Ấu Tâm đi rửa tay, đồng thời giúp cô bé gỡ mái tóc rối và dùng ngón tay vuốt thẳng.
Chất tóc của cô bé rất đẹp, vừa đen vừa mượt, mỏng mềm như lụa.
Đào Ấu Tâm dùng tay nhúng nước lau mặt, phấn mắt và phấn má hồng trộn lẫn với nhau không thể rửa sạch.
Không cần nhìn cũng biết mình lớp trang điểm trên mặt đã nhòe cả rồi.
Nghĩ tới cảnh Nguỵ Linh Linh chỉ vào mình cười nhạo, Đào Ấu Tâm càng thêm tủi thân: "Anh ơi, em, bây giờ em rất xấu ạ?"
"Không xấu." Hứa Gia Thời nhìn khuôn mặt giống như con mèo mướp của cô bé, lấy khăn giấy sạch từ trong túi ra, lau khóe mắt cho cô bé.
Loại bỏ phấn mắt thừa để lộ diện mạo ban đầu.
Cặp mi dài được khen từ nhỏ là dày và cong như búp bê đang rung rinh, bóng dáng cậu đang phản chiếu trong đôi mắt ngấn nước.
Hứa Gia Thời không nhịn được nhéo nhéo đôi má bầu bĩnh của cô bé: "Em là người đẹp nhất."
- ------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Gia Thời: "Tôi chỉ không có cảm giác vinh dự của lớp thôi."