Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Chương 32




Mặc dù học cùng lớp nhưng bọn họ hiếm khi tiếp xúc với nhau.

Ban đầu, Đường Quân luôn mong muốn kết bạn với Hứa Gia Thời, nhưng sau đó lại lựa chọn xa cách bởi vì mối quan hệ phức tạp giữa Đào Ấu Tâm với Châu Triệt Ngôn và Hứa Gia Thời.

Khi bị bệnh, người ta dễ dàng hạ thấp khả năng phòng thủ tâm lý hơn, cậu ấy muốn biết Hứa Gia Thời là người như thế nào.

Mỗi lớp đều có một vài cái tên được nhắc đến nhờ vào ngoại hình nổi bật, Hứa Gia Thời và Châu Triệt Ngôn sánh bước bên nhau không khỏi khiến mọi người tò mò nhìn vài lần.

“Cậu có thể về phòng học.” Ý ở ngoài lời là tôi không cần cậu đi cùng.

Châu Triệt Ngôn chắp tay đi bên cạnh anh, nhìn không chớp mắt: “Nếu đã đồng ý với cô Văn thì tôi phải chịu trách nhiệm đến cùng.”

Hứa Gia Thời che miệng ho khan, không từ chối nữa.

Khi chuông vào lớp vang lên thì cũng là lúc hai người bước tới trước cửa phòng y tế.

Bác sĩ trong phòng y tế tìm hiểu cặn kẽ tình trạng bệnh của anh và đưa nhiệt kế ra: “Đầu tiên đo nhiệt độ cơ thể trước đã.”

Thời gian chờ đợi vô cùng dài, hai nam sinh ngồi cạnh nhau, sống lưng thẳng tắp.

Bây giờ là giờ học, trong phòng y tế không có ai, xung quanh yên tĩnh và chỉ có tiếng sột soạt của bác sĩ đứng trước tủ kính chuẩn bị thuốc.

Châu Triệt Ngôn hơi liếc sang: “Cậu thấy không khỏe à?”

“Tôi ho thế này còn chưa đủ rõ ràng à?” Cậu vừa ho vừa sốt, tình trạng sức khỏe lúc này đương nhiên không tốt chút nào.

Châu Triệt Ngôn nhìn thoáng qua, ánh mắt tập trung vào chiếc giường bệnh trước mặt rồi tổng kết lại bằng một câu: “Vậy thì chứng tỏ sức khỏe của cậu không tốt.”

Tay phải của Hứa Gia Thời nhẹ nhàng đặt lên cánh tay trái: “Không mặc áo khoác quả thật rất dễ bị cảm.”

Anh đang ám chỉ đến vụ việc ở căn tin.

Châu Triệt Ngôn liếc nhìn chiếc áo khoác vừa mới được cởi để đo nhiệt độ của anh rồi nói với vẻ sâu xa: “Quan trọng là phong độ chứ nhiệt độ tính là gì, khó trách bạn Hứa đây ngày nào cũng được đưa lên confession.”

Hứa Gia Thời đột nhiên quay đầu lại: “Bạn Châu để ý đến tôi thế cơ à?”

Hàng lông mày của Châu Triệt Ngôn khẽ giật một cái.

“Ting…”

Chiếc đồng hồ treo tường hình tròn ở bức tường đối diện chỉ hai giờ chiều.

Đến giờ rồi, Hứa Gia Thời lấy nhiệt kế ra.

“38.6 độ C.” Bác sĩ thấy kết quả, vừa viết đơn thuốc vừa dặn dò: “Tôi sẽ kê cho em một ít thuốc hạ sốt, sau khi ăn xong thì theo dõi thêm một lúc nữa, hai ngày nay nhớ chú ý nghỉ ngơi cẩn thận.”

Hứa Gia Thời cầm thuốc ra khỏi phòng y tế.

Anh không về nhà hay quay lại lớp học mà đi thẳng ra sân tập thể dục.

Các lớp thể dục sẽ kết thúc vào hai tuần trước khi hết học kỳ và hôm nay là tiết học cuối cùng. Giáo viên thể dục không còn đốc thúc bọn họ luyện tập nữa, chỉ cho chạy bộ quanh sân hai vòng rồi cho mọi người tự do hoạt động.

Trong đám học sinh lớp một không có Hứa Gia Thời, Đào Ấu Tâm nhìn xung quanh thì thấy từ xa có hai bóng người đang đi về phía sân thể dục.

“A.”

Sao hai bọn họ lại đi chung với nhau nhỉ?

Mặc dù trước đây mấy người đã cùng nhau chơi trò chơi nhưng xác suất Hứa Gia Thời và Châu Triệt Ngôn đứng chung khung hình phải gọi là siêu hiếm.

Đào Ấu Tâm muốn đi tìm Hứa Gia Thời nhưng lại bận tâm tới Khúc Thất Thất bên cạnh.

Sau kỳ Quốc Khánh, Châu Triệt Ngôn dần cắt đứt liên lạc với Khúc Thất Thất, các cô chủ động rủ nhau đi chơi vào cuối tuần nhưng cũng bị từ chối khéo. Khi đó Khúc Thất Thất hiểu rằng người đó không có hứng thú với cô ấy, mà cô ấy cũng chẳng phải người thích đeo bám nên không nhắn tin cho Châu Triệt Ngôn thêm nữa.

Dù đã từ bỏ nhưng Khúc Thất Thất vẫn thấy buồn phiền mỗi khi vô tình gặp được cậu ấy.

Trong lúc Đào Ấu Tâm suy nghĩ, Khúc Thất Thất bỗng quay đầu lại khi đang nói chuyện với người bên cạnh và lay bả vai cô từ phía sau, cô ấy cười hỏi: “Cậu vẫn tìm Hứa Gia Thời đấy à?”



Không đợi Đào Ấu Tâm cất lời, Khúc Thất Thất vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc, cô ấy không khỏi lẩm bẩm: “Đúng là nghiệt duyên.”

Mỗi lần muốn quên đi thì lại vô tình bắt gặp.

“Cậu còn thích Châu Triệt Ngôn không?” Đào Ấu Tâm hỏi cô ấy.

Khúc Thất Thất lắc đầu: “Tớ không biết.”

Chỉ có chút không cam lòng mà thôi.

Rõ ràng lúc đầu bọn họ nói chuyện rất hợp, rồi bỗng không hiểu vì sao đối phương lại trở nên lạnh lùng.

Các cô từng nghĩ rằng chuyện này liên quan tới Từ Nhiên, nhưng nhờ hoạt động CS lần đó đã khiến Từ Nhiên và Châu Triệt Ngôn giải quyết hận thù nên không thể nào là lý do này được.

Vậy cách giải thích duy nhất chính là, Châu Triệt Ngôn không có hứng thú với cô ấy.

Tính cách của Khúc Thất Thất cởi mở, cũng biết nhìn thoáng. Dù sao thì cô ấy cũng chẳng phải nhân dân tệ nên không thể khiến ai cũng thích được.

Khúc Thất Thất hít một hơi thật sâu, buộc bản thân nói sang chuyện khác: “Có phải cậu muốn đi tìm Hứa Gia Thời không?”

“Anh Gia Thời bị cảm mà lại đến tiết thể dục nữa.”

“Ồ, lo cho cậu ấy à?”

“Đúng vậy.” Cô trả lời không chút do dự.

Ôi, suýt thì quên hai người là thanh mai trúc mã, mối quan hệ này không phải bình thường, dù trêu chọc cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Khúc Thất Thất nhẹ nhàng đẩy cô một cái: “Đi tìm cậu ấy đi, dù sao cũng tiết này cũng được tự do đi lại mà.”

Đào Ấu Tâm không yên lòng hỏi: “Vậy còn cậu thì sao?”

Khúc Thất Thất khoanh tay rồi xoa xoa ngón tay: “Sân thể dục lạnh quá, Châu Viện Viện gọi bọn tớ về lớp chơi cờ caro, tớ lên trước đây.”

Đào Ấu Tâm khẽ gật đầu: “Ừ cũng được.”

Thoáng cái hai người kia đã đến gần, thậm chí bọn họ còn ăn ý tiến về phía Đào Ấu Tâm.

“Người bị sốt không nên tới sân thể dục hóng gió đâu.” Châu Triệt Ngôn nhắc nhở.

Hứa Gia Thời bọc túi nhựa đựng thuốc thành một nhúm rồi cho vào trong túi áo khoác to rộng: “Trong lớp ngột ngạt quá, tôi ra ngoài hít thở không khí.”

Nhìn thấy cô gái trước mặt, Hứa Gia Thời cố tình đi chậm lại rồi nhắc nhở người bên cạnh: “Tôi đã tới phòng y tế rồi, không cần phiền bạn Châu nữa.”

“Bạn Hứa ốm yếu nhỡ chẳng may ngất xỉu giữa đường thì khác nào tôi không làm tròn lời nhắn nhủ của cô chủ nhiệm.”

“Ốm yếu, hừ…”

Khoảng cách càng ngày càng gần.

Bọn họ thấy Khúc Thất Thất quay người rời đi chỉ còn lại Đào Ấu Tâm.

Hứa Gia Thời vuốt ngực ho khan, Đào Ấu Tâm lập tức chạy vội tới, trên mặt tỏ ra đầy lo lắng: “Anh Gia Thời!”

“Bên ngoài lạnh như thế, anh mau về lớp đi.”

“Được rồi, em thì sao?”

“Em cũng muốn về lớp, chúng ta cùng đi thôi.”

Đã đạt được mục đích.

Ba người quay người đi về phía lớp học. Trên đường, Đào Ấu Tâm hỏi: “Vừa nãy chạy bộ không thấy hai người, hai người đi đâu vậy?”

Hứa Gia Thời bình tĩnh lấy lý do: “Cô chủ nhiệm có việc cần tìm nên mới ở văn phòng một lát.”



Châu Triệt Ngôn liếc sang, dường như có thêm hiểu biết về Hứa Gia Thời.

Cậu ấy cứ tưởng Hứa Gia Thời sẽ lợi dụng việc mình đang bị sốt và cảm lạnh để lấy được sự quan tâm lo lắng nhưng lại không. Hứa Gia Thời thậm chí còn giấu thuốc đi, không cho Đào Ấu Tâm phát hiện ra.

Trong khoảng thời gian này trời mưa dầm dề, cơn ho của Hứa Gia Thời trong một tuần dần thuyên giảm, bạn cùng lớp Châu Triệt Ngôn lại không may bị cảm lạnh.

Căn bệnh này cứ dây dưa mãi tới cuối kỳ.

Một ngày trước khi kỳ thi bắt đầu, mỗi lớp bắt đầu dọn dẹp vệ sinh theo như yêu cầu của trường học, kéo bàn để dán số báo danh. Mỗi hàng có sáu bàn và được đặt cách nhau để đảm bảo không có gian lận trong thi cử.

Cả lớp được sắp xếp ngẫu nhiên, Đào Ấu Tâm tìm được chỗ ngồi của mình trong phòng thi số sáu, các học sinh khác lần lượt bước vào phòng, cô nhìn thấy Châu Triệt Ngôn trong đám người.

Dưới cái nhìn chăm chú của Đào Ấu Tâm, Châu Triệt Ngôn ngồi ở phía trước bên phải cô.

Đào Ấu Tâm đảo mắt một vòng, phát hiện trong phòng này chỉ quen mỗi cậu ấy, thế nên cô vui vẻ mở miệng chào hỏi: “Châu Triệt Ngôn, cậu cũng ở phòng thi này hả?”

Châu Triệt Ngôn quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt ẩn chứa rất nhiều cảm xúc vượt xa cả lời muốn nỏi: “Thật trùng hợp.”

Đào Ấu Tâm cầm lấy cây bút màu đen ký tên: “Còn mười phút nữa là bắt đầu thi rồi, tôi thấy hồi hộp quá.”

Châu Triệt Ngôn bình tĩnh động viên cô: “Đừng lo, chỉ là một buổi thi mà thôi.”

“Học sinh giỏi mấy cậu toàn nói như thế.”

Châu Triệt Ngôn để ý tới chữ “Mấy” trong lời của cô, cậu ấy gần như khẳng định rằng đây không ám chỉ một loại người nào đó mà cụ thể là Hứa Gia Thời.

Tính cách của Đào Ấu Tâm với Khúc Thất Thất khá giống nhau nhưng lại không hoàn toàn tương đồng. Cô sẽ chủ động trò chuyện nhưng luôn là người kết thúc nó.

Châu Triệt Ngôn biết rõ rằng nếu mình không tiếp lời thì Đào Ấu Tâm sẽ kết thúc cuộc trò chuyện không có chủ đề này.

Cậu ấy chỉ chần chừ trong một chốc rồi nói: “Thành tích của cậu cũng đâu tệ, kỳ sau cậu định học khối gì?”

Đào Ấu Tâm trả lời không chút do dự: “Khoa học tự nhiên, tôi thấy sách lịch sử chính trị mà váng hết cả đầu.”

“Ừm.” Cậu ấy đáp theo: “Tôi cũng học khoa học tự nhiên.”

Đào Ấu Tâm ngồi tại chỗ nhún vai: “Nhưng thành tích của tôi không tốt như các cậu, chắc là không được vào lớp chọn.”

“Nằm trong top 100 người đứng đầu khoa học tự nhiên cũng không phải tệ đâu.” Trường học của họ nằm trong số những trường tốt nhất trong thành phố.

Đào Ấu Tâm ngạc nhiên: “Hả, cậu còn biết cả thành tích của tôi nữa à?”

“Tôi…” Câu hỏi đột ngột như vậy khiến Châu Triệt Ngôn không kịp ứng biến.

Đầu óc thông minh nhanh chóng suy nghĩ nhưng lại không bì kịp được tốc độ Đào Ấu Tâm nói ra.

“Đừng nói là Hứa Gia Thời kể đấy nhé.”

“Quan hệ của hai người bây giờ tốt như thế sao?”

“Từ nhỏ anh ấy đã không thích kết bạn rồi, nếu hai người làm bạn thì không còn gì tốt hơn nữa.”

Cô chỉ nói theo suy nghĩ của mình, từng câu từng chữ đều nhắc tới Hứa Gia Thời.

Châu Triệt Ngôn âm thầm nghiến răng.

Đã đến giờ, thầy cô giám thị cầm bài thi đi vào phòng.

Bài thi Văn sáng nay là môn tốn nhiều thời gian nhất, ngay cả học sinh thông minh nhất cũng mất phần lớn thời gian của mình vào phần viết luận.

Thành tích môn Văn của Đào Ấu Tâm khá tốt, sau khi viết xong vẫn còn lại năm phút nữa để nộp bài. Cô ngẩng cổ lên để căng cơ, thoáng liếc nhìn Châu Triệt Ngôn thì phát hiện trong ngăn kéo của cậu ấy có một đống khăn giấy.

Hình như cậu ấy bị cảm rồi.

Đào Ấu Tâm cho tay vào cặp sách và lấy ra một hộp thuốc đóng gói màu xanh lá cây. Đây là loại thuốc mà cô đã mua từ lần trước lúc Hứa Gia Thời bị ốm, số thuốc còn lại luôn ở trong cặp sách của cô.

Châu Triệt Ngôn vẫn đang miệt mài múa bút, hoàn toàn không để ý tới chiếc mũi của mình đã đỏ bừng. Cậu ấy có thể nhận ra cơ thể không thoải mái nhưng vì đây là kỳ thi cuối kỳ nên nhất định cậu phải hoàn thành bài thi.