"Ồ."
Thiếu niên cụp mắt nhìn cô, đôi mắt đen tuyền lạnh lùng một cách kỳ lạ, không những thế còn chứa đựng đôi phần chế giễu: "Anh cứ tưởng hai bức ảnh selfie đó là để làm hòa chứ."
"Làm gì có!" Đào Ấu Tâm bối rối phản bác: "Em quên thôi!"
Cô là kiểu người đang cãi nhau thì quên béng mình đang cãi nhau với người ta.
"Hóa ra em không muốn làm hòa, vậy tiếp tục chiến tranh lạnh nhé?" Dường như Hứa Gia Thời rất thảnh thơi, vứt quyền lựa chọn cho cô.
Đương nhiên Đào Ấu Tâm không muốn hai người chiến tranh lạnh nữa, cô thầm đắn đo suy nghĩ câu "Muốn anh xuống nước trước" mà Thất Thất đã nói.
Lúc thấy anh muốn bỏ đi, Đào Ấu Tâm hoảng hốt, giữ anh lại: "Anh Gia Thời, chúng ta đừng cãi nhau nữa mà!"
Lời cầu xin từ tận đáy lòng thốt lên, Hứa Gia Thời chậm rãi quay đầu lại, chìa tay về phía cô: "Anh có định đi đâu, đưa cặp cho anh."
Đào Ấu Tâm: "Hả?"
Thoắt cái anh đã xách quai cặp lên: "Mang nhiều đồ thế, không thấy nặng à?"
Đào Ấu Tâm đã hiểu ý của anh, cười tít mắt.
Từ trước đến nay, Hứa Gia Thời chưa bao giờ để cô xách hay mang vật nặng, anh chăm sóc cô chu đáo thế này, đồng nghĩa với việc anh đã đồng ý làm hòa rồi.
Đào Ấu Tâm vui quá, phải chia sẻ ngay tin tốt này cho Khúc Thất Thất biết trước khi giờ học múa bắt đầu.
Bé ngỗng ngốc nghếch: [Tớ và anh Gia Thời làm hòa rồi!]
Tiểu Đào Khí °O: [Kể đầu đuôi đi bà nội.]
Đào Ấu Tâm bèn kể lại chuyện mới xảy ra, bằng chứng cụ thể là anh quan tâm và chăm sóc cô từng phút từng giây.
Khúc Thất Thất tỏ ra phấn khích: [Hâm mộ quá, ước gì tớ cũng có một trúc mã đẹp trai, biết quan tâm người khác như vậy!]
[Tạ Nhiên không phải trúc mã của cậu hả?]
Nhắc đến Tạ Nhiên, Khúc Thất Thất cười khẩy: [Cậu thấy cậu ấy có liên quan gì đến ba chữ "biết quan tâm" không?]
Đào Ấu Tâm không trả lời thẳng thắn mà chỉ che miệng cười: [Thế cậu còn chơi với Châu Triệt Ngôn không?]
Khúc Thất Thất ra chiều tiếc nuối: [Không, hai cậu đi thì về luôn rồi, tớ mới cơm nước xong đây.]
[Dù gì hai cậu cũng biết nhau rồi, sau này không cần tớ giả vờ vô tình gặp được nữa.] Trước đây, ở trường, mỗi lần Khúc Thất Thất muốn làm quen với Châu Triệt Ngôn đều bị Tạ Nhiên phá đám cả, hôm nay cuối cùng cũng thành công.
[Hì hì, đó là do tớ cần một lý do thích hợp để làm quen với cậu ấy mà, cảm ơn chị em tốt của tớ! Nếu tớ thành công, tớ sẽ mời cậu một chầu thật to sau!] Khúc Thất Thất tràn trề niềm tin, bởi vì lúc nãy cô ấy nhắn tin cho Châu Triệt Ngôn, cậu ấy đã trả lời "Chào buổi tối".
Mặc dù chỉ vỏn vẹn ba chữ ngắn gọn nhưng chí ít hai người đã chính thức nhắn tin với nhau, không lo không trò chuyện được.
Tiểu Đào Khí °O: [Cậu có thường chơi board game không?]
Châu: [Không.]
Tiểu Đào Khí °O: [Thấy cậu chơi giỏi quá nên tưởng cậu hay chơi, đang định nhờ cậu giới thiệu vài trò nè.]
...
Nữ sinh đang nhắn tin với Châu Triệt Ngôn hết sức khéo léo, biết cách đặt bẫy trong từng câu nhắn nhằm dẫn dắt người ít nói như cậu ấy phải trả lời dài hơn.
Châu Triệt Ngôn nhấn vào trang cá nhân của "Tiểu Đào Khí °O", chỉ có hoạt động trong ba ngày gần đây được công khai trên nhật ký hoạt động, hai bài viết mới nhất đều về việc bấm khuyên tai.
Chiếc khuyên tai hình con bướm sải cánh tưởng chừng sắp bay đi được bạn bè khen ngợi tấm tắc dưới khu bình luận.
Tiếc là cậu ấy không được thấy nó lúc đi học.
Một tuần mới đã bắt đầu, Tạ Nhiên không hề hay biết gì về chuyện Khúc Thất Thất đã làm quen được với Châu Triệt Ngôn, cậu chàng vẫn đang hớn hở khoe với hai người về thẻ game mới mua của mình và động tác street dance mới học.
Buổi trưa, lúc xuống căn tin ăn cơm, bên trái là Châu Triệt Ngôn, bên phải là Tạ Nhiên, Hứa Gia Thời ngồi ở chính giữa. Khúc Thất Thất rất muốn ngồi ở bàn Châu Triệt Ngôn, khổ nỗi do có Tạ Nhiên đang ở đây nên cô ấy đành phải đi tìm Hứa Gia Thời cùng với Đào Ấu Tâm.
Tạ Nhiên quen biết rộng, lúc ở trên lớp sẽ không chỉ chơi với mỗi hai người học. Trong hai tuần qua, cậu ấy đã kết thân với một số nam sinh trong lớp.
Đường Quân gọi Hứa Gia Thời lại, không hiểu vì sao anh lại ngồi một mình. Mãi đến khi thấy hai thiếu nữ đi qua, cậu ấy mới hiểu nguyên nhân tại sao: "Cuối cùng tôi cũng biết vì sao Hứa Gia Thời không ngồi chung với chúng ta rồi, nghe mấy đứa trường họ kể lúc trước cậu ấy không có bạn bè, chỉ quan tâm mỗi thanh mai của mình thôi."
"Khúc Thất Thất thì hướng ngoại, cũng chơi thân với cậu ấy." Tính cách của Đào Ấu Tâm và Châu Triệt Ngôn cũng trái dấu nhau, người thì vô tư, người thì sâu sắc.
Nghe vậy, Châu Triệt Ngôn ra hiệu cậu ấy nhìn về phía đó, rằng người ngồi đối diện với Hứa Gia Thời là Đào Ấu Tâm.
Châu Triệt Ngôn hỏi Đường Quân: "Cậu có chắc là Khúc Thất Thất không?"
"Chắc!" Đường Quân khẳng định, không mảy may nghi ngờ: "Mấy đứa trường họ kể vậy mà, hơn nữa vào ngày đầu tiên đến trường, Hứa Gia Thời chỉ gặp Khúc Thất Thất thôi, còn mang đồ ăn cho cậu ấy nữa."
Họ không hề hay biết rằng trùng hợp bàn gần đó cũng đang nói về đề tài này.
Hôm nay Khúc Thất Thất dậy muộn, chưa kịp ăn sáng đã phải phi đến trường. Lần đầu tiên trong đời Đào Ấu Tâm lấy một túi cà mèn ra khỏi cặp đưa cho cô ấy, Khúc Thất Thất vui mừng hết biết: "Tâm Tâm nay đã lớn, biết tự mang đồ ăn theo rồi."
Đào Ấu Tâm cười khúc khích: "Sáng nay anh Gia Thời đưa cho tớ đấy."
Bây giờ họ không còn học chung lớp, ngày nào cũng sang lớp kế bên tìm người thì quá bất tiện, hơn nữa nhà trường cũng cấm học sinh yêu sớm, họ làm vậy sẽ rất dễ bị hiểu lầm. Dù gì cũng đi học chung, Hứa Gia Thời đưa luôn cho cô.
Khúc Thất Thất nghĩ: "Nếu đã thế thì sao cậu không cầm theo từ nhà luôn?"
"Lỡ tớ quên thì sao?" Cô là não cá vàng nhưng lại dõng dạc thốt ra câu này một cách đường hoàng.
Khúc Thất Thất không khỏi giơ ngón cái với cô.
Cô ấy cố tình vòi vĩnh người đối diện: "Chao ôi, Hứa Gia Thời, tôi cũng mau đói lắm, cậu tiện đường mang cho tôi một phần luôn được không, để luôn trong cặp của Tâm Tâm á!"
Không ngoài dự đoán, Hứa Gia Thời đáp trả cô ấy bằng hai chữ lạnh như băng: "Không được."
Khúc Thất Thất: "Đồ tiêu chuẩn kép!"
Cái người tiêu chuẩn kép kia vừa gắp đùi gà duy nhất trong bát mình cho Đào Ấu Tâm.
Đào Ấu Tâm vui vẻ nói: "Anh Gia Thời, anh nhanh chân thật đó, lúc bọn em đi xếp hàng đã hết rồi!"
Giọng điệu bình tĩnh của thiếu niên có phần hớn hở: "Ừm, sau này khi nào có cũng lấy một cái cho em."
Căn tin dần dần vắng người hơn, cuối cùng Tạ Nhiên ngồi ở bàn gần đó, vừa ăn cơm vừa trò chuyện rôm rả với đám anh em của mình cũng chú ý đến bên này, phát hiện Khúc Thất Thất và Đào Ấu Tâm đang ngồi với một cậu con trai lạ mặt.
Mà cũng không lạ lắm, cậu ấy biết đó là Hứa Gia Thời lớp bên cạnh, nhưng mới hai ba tuần trôi qua kể từ ngày khai giảng, sao ba người họ biết nhau?
Nói là do Hứa Gia Thời đẹp trai thì quá vô lý.
Tạ Nhiên nhanh chóng xử hết bữa ăn, chào hỏi đám bạn rồi đi tới bàn bên này: "Này!"
"Tạ Nhiên." Khúc Thất Thất đã thấy cậu ấy.
"Không giới thiệu à?" Tạ Nhiên ngồi vào bàn một cách tự nhiên, thế là thành bàn bốn người.
Tạ Nhiên tự đi tới đây, thế mà cậu ấy lại đòi Khúc Thất Thất giới thiệu.
"Cậu ấy là Hứa Gia Thời."
"Có nghe nói rồi."
"Cậu ấy là Tạ Nhiên."
"Chưa nghe bao giờ."
Nghe thấy câu này, Đào Ấu Tâm đang cắm cúi ăn cơm bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Hứa Gia Thời, không buồn chớp mắt như đang chất vấn tại sao anh lại nói dối, trong khi rõ ràng cô đã đề cập đến Tạ Nhiên qua tin nhắn rất nhiều lần.
Tạ Nhiên nhận ra Hứa Gia Thời có địch ý với mình, nhưng không biết nguyên nhân vì sao.
Chẳng lẽ bẩm sinh cậu ấy đã không hợp với kiểu người lạnh lùng, kiêu ngạo như này?
Không thể nào!
Tạ Nhiên tin tưởng vào sức hút của mình.
Nếu đã chơi được với bọn con trai trong lớp thì làm quen thêm Hứa Gia Thời cũng không thành vấn đề, dù gì anh cũng chơi thân với Khúc Thất Thất và Đào Ấu Tâm.
"Người anh em, cậu biết chơi bóng không?" Tạ Nhiên đã nghĩ ra cách xây dựng tình bạn nhanh nhất.
Hứa Gia Thời đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy: "Bóng gì?"
"Bóng rổ đi, nghe có vẻ cậu biết chơi nhiều môn thể thao nhỉ?"
"Anh Gia Thời còn biết chơi bóng chuyền, bóng đá, tennis nữa cơ!" Đào Ấu Tâm giành trả lời.
"Ok, tôi biết rồi." Tạ Nhiên đã nghe thiên hạ đồn Hứa Gia Thời học giỏi từ lâu, nhưng không ngờ anh lại biến thái đến nỗi giỏi toàn diện, biết chơi cả thể thao.
Tạ Nhiên hẹn lần sau chơi bóng rổ với anh, Hứa Gia Thời không từ chối.
Đào Ấu Tâm ngồi kế bên vẫn đang ăn say sưa, do không tìm thấy dây chun buộc trên cổ tay nên cứ vuốt tóc mãi, thế là Hứa Gia Thời đưa một sợi dây buộc tóc cho cô như làm ảo thuật.
Họ trò chuyện suốt cả buổi, cuối cùng Đào Ấu Tâm cũng thong dong ăn xong. Cô lấy khăn giấy ra chuẩn bị lau miệng, Hứa Gia Thời bèn gõ bàn, nhắc nhở: "Ăn canh."
Thấy rau xanh trong canh, Đào Ấu Tâm nhíu mày.
Cô cực kỳ thích đồ ăn ngon, nhưng canh rau xanh ở trường này quá nhạt nhẽo, thật sự chẳng hợp khẩu vị của cô chút nào.
Nhận ra cô đang băn khoăn điều gì, Hứa Gia Thời cầm cốc nước màu đen bên cạnh lên: "Ăn rau rồi uống nước."
"Rau ở căn tin khó ăn quá."
"Em không thể chỉ ăn thịt được."
"Tối về em ăn thêm rau được không?"
"Được."
Tạ Nhiên quan sát hai người thật lâu. Lúc Đào Ấu Tâm ngoan ngoãn cầm cốc nước rõ ràng không phải của mình, cuối cùng cậu ấy cũng không kiềm được nữa, nói ra thắc mắc của mình:
"Hai người yêu sớm à?"