Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Chương 15




Ngày 10 tháng 9, trời mưa.

Em đúng là đồ ngốc, ngốc nghếch đến mức không biết gì cả.

[Nhật ký quan sát thanh mai].

Đối mặt với sự giành giật mời mọc của hai người họ, Đào Ấu Tâm bèn ôm chặt thẻ game trong lồng ngực như một con gà nhỏ bảo vệ thức ăn: “Tạm thời tôi không muốn chơi.”

Cuối cùng cô cũng hiểu ra rồi. Hai người này đang tranh giành với nhau, lại còn chỉ tay vào Đào Ấu Tâm nữa, chỉ có đồ ngốc mới mắc lừa thôi!

Tạ Nhiên kiên trì, thay đổi cách thức: “Được rồi, vậy cậu đi chơi ở bên cạnh một mình nhé?”

Đợi Đào Ấu Tâm gật đầu, Tạ Nhiên lập tức nhân cơ hội mời mọc: “Vậy tôi mời cậu một ly trà sữa được không?”

Châu Triệt Ngôn ở gần đó cũng không chịu kém cạnh: “Đào Ấu Tâm, cảm ơn cậu vì những chuyện lúc trước. Buổi trưa tôi mời cậu ăn cơm nhé.”

Lại nữa hả?

Đào Ấu Tâm dở khóc dở cười. Cô thật sự muốn nói toàn bộ sự thật với Châu Triệt Ngôn nhưng tiếc là Tạ Nhiên đang đứng bên cạnh, vậy nên cô chỉ có thể rặn ra một câu: “Thực ra cậu không cần khách sáo như vậy đâu.”

Khói thuốc súng vô hình đang lan rộng trong cửa hàng trò chơi. Đào Ấu Tâm mới nhận ra rằng: Thì ra cuộc chiến giữa các chàng trai đáng sợ đến vậy.

“Ừm... Tôi về nhà trước đây, các cậu cứ tiếp tục đi dạo đi nhé?” Cô cũng không phải hỏi họ, nhấc chân định rời đi.

Chỉ có điều từ trước đến nay, Tạ Nhiên chẳng biết xấu hổ là gì cả nên đã vội vàng đuổi theo: “Đợi đã. Dù sao cũng chả mua được thẻ game mà, chúng ta cùng nhau đi đi. Lần trước tôi vẫn chưa hỏi cậu, bình thường cậu chơi game gì thế?”

Nếu như không cố tình nhắm vào Châu Triệt Ngôn thì Tạ Nhiên quả thực rất giỏi trò chuyện, ví dụ như bây giờ, cậu ấy đã nắm bắt được điều khiến Đào Ấu Tâm cảm thấy hứng thú, do đó chủ đề này cứ như vậy mà tiếp tục một cách tự nhiên.

“Trước đó tôi mới bắt đầu chơi game “MapleStory* Kỳ Kỳ”, chỉ có điều tôi vẫn chưa chơi xong.” Bởi vì Hứa Gia Thời đã tham gia thi đấu nên tiến độ của bọn họ đã bị tụt lại rất nhiều.

*MapleStory: Là một tựa game phiêu lưu, nhập vai. Sau khi tạo nhân vật của mình, bạn có nhiệm vụ khám phá thế giới game, hoàn thành nhiệm vụ, chiến đấu với quái vật và nâng cấp trang bị cho nhân vật.

“Tôi cũng đã mua MapleStory rồi nhưng vẫn chưa chơi được bao lâu, nếu có thời gian thì chúng ta cùng nhau vượt cấp nhé?”

“Được. Vậy chúng ta kết nối trực tuyến nhé?”

“Buổi chiều thì thế nào? Buổi chiều tôi rảnh, đúng lúc có thể chơi game luôn.”

“Được!”

Chỉ cần không liên quan tới người khác thì Đào Ấu Tâm sẽ không hề cảnh giác. Tạ Nhiên hẹn cô chơi game thành công, sau đó quay đầu lại rồi làm động tác “khinh thường” với Châu Triệt Ngôn đang theo phía sau. Hòa nhau một ván.

Dựa vào tất cả những chuyện đã xảy ra trước đó thì chẳng khó để nhận ra: Đào Ấu Tâm có hứng thú với Châu Triệt Ngôn. Nhưng điều đó không quan trọng. Ít nhất thì hai người họ vẫn chưa nói chuyện này một cách công khai nên cậu ấy vẫn còn cơ hội đưa Đào Ấu Tâm trở về phe mình.

So với sự tùy hứng của Tạ Nhiên, Châu Triệt Ngôn cuối cùng vẫn không thể mặt dày để liên tục tấn công Đào Ấu Tâm được. Cậu ấy vừa đút tay vào túi vừa đi theo phía sau, luôn duy trì khoảng cách không gần cũng chẳng xa.

Xe taxi đỗ thành một hàng bên ngoài trung tâm thương mại. Trước khi lên xe, Đào Ấu Tâm lịch sự chào tạm biệt Tạ Nhiên. Cô cũng không quên Châu Triệt Ngôn đang ở phía sau nên tầm mắt bèn lướt qua người Tạ Nhiên, sau đó cũng vẫy tay chào cậu ấy.

Dù sao thì cậu ấy cũng là đối tượng mà Khúc Thất Thất đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nếu cô tỏ ra quá cứng nhắc thì càng khó tiếp cận hơn.

Dời tầm mắt khỏi hai người họ, Đào Ấu Tâm bèn thở dài một hơi, sau đó nhanh chóng mở điện thoại di động rồi khóc lóc kể lể với Khúc Thất Thất về sự việc khủng khiếp mà mình vừa gặp phải.

“Thất Thất, tớ có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?” Đào Ấu Tâm vừa mở lời đã lập tức phóng đại bầu không khí nhằm kích thích hứng thú của đối phương.

“Cậu nói tin tốt trước đi.”

“Tớ vừa gặp Châu Triệt Ngôn ở cửa hàng trò chơi á.”

“Còn tin xấu thì sao?”

“Tạ Nhiên cũng ở đó.”

Khúc Thất Thất: “...”

Đào Ấu Tâm: “...”

Khúc Thất Thất im lặng một lát, sau đó lại hỏi: “Tình hình bây giờ thế nào rồi? Nếu tớ tới đó rồi tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ thì có còn kịp không?”

Đào Ấu Tâm lắc đầu ở đầu bên kia điện thoại: “Không biết, tớ đang ở trên xe để về nhà rồi.”



“…” Tâm trạng của Khúc Thất Thất lúc thăng lúc trầm, phập phồng lên xuống như tàu lượn siêu tốc: “Cậu còn có thể nói trễ hơn nữa không hả?”

“Haiz.” Hai người đồng thời thở dài qua điện thoại di động, như thể bọn họ đã gặp phải chuyện khó giải quyết nhất trong cuộc đời.

Buổi chiều, Đào Ấu Tâm nhận được lời mời trực tuyến từ Tạ Nhiên. Hai người mở trò chơi tại nhà mình rồi cùng nhau chơi game, vượt qua các cấp độ.

Khi màn hình điện thoại di động sáng lên, Đào Ấu Tâm đang tập trung vào trò chơi nên hoàn toàn không nghe thấy tiếng rung. Cô và Tạ Nhiên đã vượt qua các cấp độ phía trước một cách suôn sẻ, độ khó tăng dần lên, vậy nên cũng mất nhiều thời gian hơn.

Đặc biệt, tốc độ di chuyển của boss lớn này rất nhanh, chỉ cần không chú ý một chút sẽ bị bắt và mất mạng ngay, nó có tính thử thách sự ăn ý giữa hai người cực cao. Hai người bị mắc kẹt ở đây, lần lữa không thể vượt qua. Nhưng điều này lại khơi dậy bản tính nổi loạn nên bọn họ nhất quyết dành nhiều thời gian hơn.

Một tiếng sau, cuối cùng boss cũng thất thủ. Hai người họ đập tay nhau để hoan hô trên mạng, cảm nhận được niềm vui sướng khi đã vượt cấp thành công.

Lúc này, Đào Ấu Tâm mới nhớ tới điện thoại di động của mình. Cô vừa chạm vào đã thấy ngay, để rồi lập tức kinh ngạc đến mức gần như không nắm chắc được.

Hứa Gia Thời đã gọi cho cô ba lần nhưng đều không được, tin nhắn cũng chẳng trả lời.

Đào Ấu Tâm nói với Tạ Nhiên rằng mình tạm dừng chơi game, sau đó vội vàng gọi lại: “Xin lỗi anh. Vừa rồi em không nghe thấy cuộc gọi đến.”

Thực ra Hứa Gia Thời cũng không để ý việc cô chẳng nghe điện thoại ngay lập tức, anh chỉ cảm thấy tò mò: “Em đang làm gì thế?”

Đào Ấu Tâm thành thật trả lời: “Em chơi game trực tuyến với bạn.”

“Bạn mới quen hửm?” Anh nhớ rõ trong số những người bạn cũ của Đào Ấu Tâm, chẳng có ai chơi game trực tuyến với cô cả.

“Không phải.” Cô giải thích: “Là một người bạn mà em từng quen biết trước đây rồi. Chính là Tạ Nhiên đấy ạ.”

Tạ Nhiên.

Từ khi Đào Ấu Tâm lên cấp ba, tần suất mà cái tên này xuất hiện trên miệng cô cũng tăng lên vùn vụt. Mấy ngày trước, Đào Ấu Tâm hãy còn bốc phốt người ta, thế mà hôm nay họ đã có thể cùng nhau chơi game rồi.

Anh hỏi tiếp để thăm dò: “Quan hệ của bọn em tốt lắm sao?”

Đào Ấu Tâm gần như trả lời ngay mà chẳng hề do dự: “Không có đâu.”

Hứa Gia Thời chỉ ra: “Vừa rồi bọn em còn cùng nhau chơi game mà.”

“Nhất định phải có mối quan hệ tốt mới có thể chơi game cùng nhau ạ?” Đào Ấu Tâm nghiêm túc hỏi vặn lại.

Hứa Gia Thời bèn phủ nhận, mặt không đỏ và tim cũng chẳng loạn: “Không phải, chơi game cũng không có nghĩa là có quan hệ tốt.”

Anh không hề nghi ngờ về việc: Dựa vào mạch não của Đào Ấu Tâm thì nếu anh nói “phải”, Đào Ấu Tâm sẽ xếp Tạ Nhiên vào loại có quan hệ tốt với mình.

Đào Ấu Tâm có lối suy nghĩ một chiều nên chưa bao giờ hoài nghi Hứa Gia Thời. Nhưng hiện giờ cô không có thời gian rảnh để nói chuyện phiếm: “Vậy thì anh Gia Thời à, anh gọi cho em có chuyện gì không?”

Hứa Gia Thời nghe ra ý tứ nằm ngoài lời nói của cô: “Em gấp lắm à?”

“Không phải em gấp đâu, chỉ là trò chơi vẫn chưa kết thúc thôi.” Tạ Nhiên vẫn đang chờ cô tiếp tục vượt cấp, dù sao Đào Ấu Tâm cũng không thể bỏ rơi đồng đội giữa chừng được.

Hứa Gia Thời thản nhiên “ồ” lên một tiếng, cũng không giữ cô lại nữa: “Vậy em cứ cúp cuộc gọi của anh rồi tiếp tục quay lại chơi game đi.”

“Vâng.” Vì đang nóng lòng muốn vượt cấp nên Đào Ấu Tâm cũng không hiểu được câu nói mát của anh. Cô vui vẻ chào tạm biệt anh, sau đó cúp điện thoại rồi tiếp tục chơi game.

Hứa Gia Thời nhìn vào giao diện kết thúc cuộc gọi, trong lòng cảm thấy rất tức giận, mà nguyên nhân không chỉ có một.

Mẹ Hứa vừa đẩy xe hàng vừa đi đến bên cạnh con trai mình: “Gia Thời, không phải con nói là muốn nói chuyện video với Tâm Tâm để con bé tự chọn quà hả? Sao con vẫn chưa gọi điện vậy?”

Trước khi trở về, hai mẹ con lại ra ngoài mua sắm. Ban đầu, anh muốn để Đào Ấu Tâm tự lựa chọn nhưng bây giờ xem ra cũng không cần thiết nữa.

“Không cần nữa rồi. Em ấy không cần ạ.” Thiếu niên đón lấy xe đẩy từ tay mẹ mình rồi rời khỏi khu vực bán đồ trang sức với vẻ mặt vô cảm.

Ngày hôm sau, khi Đào Ấu Tâm vẫn đang ngủ, Hứa Gia Thời đã trở lại khu chung cư rồi.

Mọi người vốn tưởng rằng Hứa Gia Thời sẽ lập tức đến chỗ Đào Ấu Tâm đầu tiên nhưng kết quả lại là: Sau khi về đến nhà, anh không hề ra khỏi cửa.

Mẹ Hứa quanh quẩn trước cửa phòng anh. Con trai im lặng ở trong phòng, còn chồng bà ấy thì vừa trầm ổn vừa bình tĩnh ở bên ngoài, cuối cùng chỉ có mẹ Hứa không nhịn được mà lén hỏi chồng mình: “Có phải con trai chúng ta có tâm sự gì không?”

Ba Hứa ngước mắt lên: “Em hỏi anh hả?”

Mẹ Hứa xua tay với vẻ mặt “còn ai vào đây nữa?”.

Ba Hứa đành phải nhắc nhở vợ mình: “Em ở bên cạnh thằng bé suốt mười ngày mới quay về, thế mà còn hỏi anh à?”



Mẹ Hứa nhất thời cảm thấy chột dạ nhưng lại làm ra vẻ hùng hồn: “Tâm tư của đám đàn ông các anh như kim nơi đáy biển ấy, ai mà hiểu được chứ? Con trai di truyền từ anh mà, nếu không hỏi anh thì còn hỏi ai nữa.”

“Đây là lần đầu tiên thằng bé từ bên ngoài trở về mà không đi gặp Đào Ấu Tâm trước đấy. Vấn đề nằm ở đây.” Chẳng ai hiểu con bằng ba. Hứa Gia Thời tự cho là mình đã che giấu suy nghĩ rất kỹ rồi, nhưng trong mắt ba Hứa, anh lại không có chỗ nào có thể giấu giếm cả. Dù sao thì… Ông ấy đã là người từng trải mà.

Đào Ấu Tâm đang ngủ say sưa nên không hề hay biết rằng: Cả nhà họ Hứa đều đang buồn rầu vì cô. Hôm qua cô chơi hăng quá nên đã vô tình thức khuya rồi ngủ thẳng một mạch đến tận trưa hôm sau.

Đào Ấu Tâm nằm mơ thấy mình bị một con ong vò vẽ to tướng truy đuổi trong game, nó đốt khắp đầu cô thành khối u lớn. Cô vừa kêu cứu thật to vừa chạy đi tìm đồng đội để xin giúp đỡ nhưng Tạ Nhiên lại trốn ở một nơi an toàn, chỉ vào cô rồi cười cợt.

Đào Ấu Tâm tức giận đến mức cầm lấy vũ khí trong tay để tấn công Tạ Nhiên, khiến cậu ấy nổ tung thành một tảng đá san hô đen thui.

Cuối cùng, Hứa Gia Thời đã tìm thấy Đào Ấu Tâm rồi giúp cô tiêu diệt toàn bộ lũ ong vò vẽ.

Khi đi ngang qua bờ sông, Đào Ấu Tâm đã nhìn thấy hình ảnh phản chiếu hiện giờ của mình trên mặt nước, thế là cô sợ hãi đến mức bật khóc hu hu thật lớn. Hứa Gia Thời lập tức an ủi Đào Ấu Tâm: “Em đừng buồn, sẽ sớm ổn thôi.”

“Không ổn, không ổn chút nào. Xấu xí quá, giống như quái vật vậy.”

“Em không phải quái vật. Em là một cô gái vô cùng đáng yêu.”

“Anh ơi, em… Có phải bây giờ em xấu lắm không?”

“Không xấu.” Hứa Gia Thời lấy một loại nước thuốc ma pháp chẳng biết từ đâu ra, sau đó nhẹ nhàng bôi lên người cô: “Em là người xinh đẹp nhất.”

Trong mơ Đào Ấu Tâm đang khóc khóc nhưng trong thực tế, Đào Ấu Tâm cũng đang vô thức nhoẻn khóe môi, hai tay ôm chặt chăn bông, miệng lẩm bẩm “Anh Gia Thời.”

“Anh Gia Thời...”

Sau khi thốt ra cái tên này, Đào Ấu Tâm bỗng chợt bừng tỉnh từ trong mộng, ngơ ngác nhìn căn phòng tối đen, sau đó cầm điện thoại di động lên nhìn rồi lập tức mở mắt thật to: “Á á á á, đã là một giờ chiều rồi sao!”

Tính ra thì bây giờ Hứa Gia Thời chắc đã về nhà rồi.

Cô nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, mặc quần áo rồi rửa mặt, vừa cắn bàn chải đánh răng vừa gửi tin nhắn cho Hứa Gia Thời nhưng đối phương lại không trả lời.

Kỳ lạ thật đó. Nếu Hứa Gia Thời đã quay về thì không phải anh nên gửi tin nhắn cho cô trước hay sao? Hoặc là trực tiếp đến gặp cô luôn nhỉ?

Đào Ấu Tâm nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, cấp tốc rửa mặt.

“Mẹ ơi, anh Gia Thời có tới đây không ạ?”

“Không có. Bọn họ đã về rồi à?”

“Anh ấy nói là sẽ về vào buổi trưa đấy ạ.”

Nhắc đến thời gian, Phó Dao Cầm bèn hừ một tiếng đầy bất mãn: “Con còn dám nói mà không biết ngượng à, gọi con ăn sáng mà con cũng chẳng chịu dậy, bây giờ đã là một giờ chiều luôn rồi.”

“Con xin lỗi mẹ, lần sau con sẽ không như vậy nữa đâu.” Sở dĩ gia đình họ hòa thuận và cô chưa bao giờ cãi nhau với mẹ có lẽ là vì Đào Ấu Tâm luôn nhanh chóng nhận lỗi, không cho đối phương cơ hội mượn đề tài để nói về mình.

Quả nhiên Phó Dao Cầm không nói nên lời.

Thấy con gái mình đang thay giày ở lối ra vào, Phó Dao Cầm bèn vội vàng hỏi thăm: “Con chưa ăn sáng và cũng không ăn trưa luôn, con muốn tu luyện thành tiên đấy à?”

“Con đi tìm anh Gia Thời, sẵn tiện ăn chực luôn ạ.” Đào Ấu Tâm mang dép lê ra ngoài, vừa vẫy bàn tay nhỏ bé vừa rời đi.

Khi cô bấm chuông cửa nhà họ Hứa, mẹ Hứa nhanh chóng mở cửa cho cô: “Tâm Tâm đấy à, mau vào trong đi cháu. Gia Thời đang ở trong phòng đấy.”

Đào Ấu Tâm chào hỏi với khuôn mặt tươi cười, sau đó quen đường quen nẻo đi đến trước cửa phòng ngủ của Hứa Gia Thời rồi gõ mấy cái: “Anh Gia Thời, em đến rồi đây.”

Chẳng biết người bên trong có nghe thấy không nhưng lại không trả lời. Đào Ấu Tâm lại gõ cửa thêm vài lần nữa. Lúc đang định mở cửa xem thử thì cuối cùng cô cũng nghe thấy giọng nói khách sáo của Hứa Gia Thời: “Mời vào.”

Đào Ấu Tâm hoàn toàn không nhận ra điều này, vẫn tiếp tục làm nũng bằng giọng điệu hờn dỗi như thường lệ: “Sao đã về nhà mà anh không đến gặp em thế?”

Chàng trai đang ngồi cạnh bàn đọc sách, quay mặt ra phía cửa sổ, không hề quay đầu lại: “Xin lỗi, anh sợ quấy rầy khi em đang chơi game.”

Đào Ấu Tâm bước về phía anh: “Đâu có đâu. Hôm nay em không chơi game.”

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, đến mức ngay cả tiếng cười tự giễu khe khẽ kia cũng có thể nghe thấy rõ ràng: “Ai mà biết được chứ.”

Kỳ lạ quá đi! Trực giác của Đào Ấu Tâm cho biết bầu không khí đã trở nên bất thường nhưng cô lại không rõ nguyên nhân, vậy nên chỉ có thể dò hỏi: “Anh Gia Thời, tâm trạng của anh không được tốt ạ?”

“Sao em lại hỏi thế?” Giọng nói của anh hết sức lạnh nhạt.