Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 205: Người nhà




Chung Ý Thu bứt hết tóc cũng không biết anh Văn Tuấn vì sao giận mình, buổi chiều lái xe lên trấn trên mua đồ ăn, cậu tung ta tung tăng mua một cái mũ kiểu mới làm quà tặng cho người ta, anh Văn Tuấn lạnh mặt nhận lấy mà vẫn không để ý tới cậu.

Chung Ý Thu: “……”

Buổi tối tất cả các giáo viên tụ tập mở tiệc ăn mừng ở trong sân, mọi người ai cũng vui mừng thật đấy nhưng ai cũng có tâm tư riêng, sau khi xác nhập sáu trường tiểu học lại với nhau thì sẽ có nhiều giáo viên hơn, bên trên muốn kiểm tra tố chất của giáo viên, nên mấy giáo viên không có bằng cấp sẽ bị đào thải đầu tiên.

Tốt nghiệp sư phạm chuyên nghiệp như Vương Văn Tuấn, Lý Hoành Phi thì không cần lo lắng, bọn họ dạy học theo đúng quy cách, Chung Ý Thu tuy không phải học sư phạm, đại học cũng chỉ học hai năm, nhưng cậu có thân phận là sinh viên trường đại học nổi tiếng, tương đối nguy hiểm chính là những người mới tốt nghiệp cấp ba hoặc là chưa học xong cấp ba kia.

Nhưng lúc này chẳng ai suy nghĩ gì nhiều, trước mắt tình hình lương bổng của giáo viên không cao, với lại sau khi cải cách sẽ căn cứ vào bằng cấp và tư lịch để định tiền lương, nếu không đạt được điều kiện, tiền lương quá thấp thì họ cũng không muốn làm.

Hạo Thật là một đứa trẻ thích náo nhiệt, người càng nhiều nó hưng phấn, hết lăn từ trong lòng người này đến lăn vào ngực người kia, cười nhiều đến mức thở không nổi.

Nhưng Tiêu Minh Dạ vừa tới là nó không màng ai cả, giương đôi tay ra lớn tiếng đòi gấu lớn ôm mình.

Chú Nghĩa và Vương Văn Tuấn đều biết nấu cơm, nhưng nấu cơm tập thể cho nhiều người thì hai người bọn họ không quen, cũng không chuẩn bị được hết, nên kêu Tiêu Minh Dạ về.

Tiêu Minh Dạ trước kia cũng là giáo viên ở trường học, tuy ngày nào hắn cũng lạnh mặt không nói chuyện với ai, nhưng mọi người tốt hay xấu gì cũng xem như là đồng nghiệp cũ, cùng nhau ăn cơm cũng không xấu hổ.

Chuyện vui thế này khẳng định là không say không về, nhưng trong khoảng thời gian này bầu không khí trong thôn thật sự khẩn trương, tổ điều tra còn đang tra hỏi từng nhà, nên mọi người không dám day dưa, ăn cơm xong là rã đám.

Vương Văn Tuấn uống có hơi nhiều, ôm mèo con ngồi ở trong sân, thoạt nhìn cô đơn và hiu quạnh.

Chung Ý Thu cẩn thận dịch người qua đó, “Anh Văn Tuấn ơi, tôi với Tiêu Minh Dạ tính toán mời mọi người đi tham quan nhà mới đó, anh có đi hay không?”

“Không đi.”

“Đi mà đi mà.” Chung Ý Thu dụ dỗ.

Vương Văn Tuấn trời sinh da trắng, chỉ là mùa hè giúp người nhà làm việc nên phơi đen, trời lạnh thường xuyên mặc quần dài che hai tháng là đã trắng trở lại, y lại có khung xương nhỏ, Chung Ý Thu cũng có khung xương nhỏ nhưng cậu cao ráo, so sánh với Tiêu Minh Dạ thì có vẻ mảnh khảnh, nhìn riêng vẫn là dáng người của một anh chàng đẹp trai.

Vương Văn Tuấn thì khác, y vừa thấp lại nhẹ người nên càng thon gầy, bàn tay to khuôn mặt nhỏ che dưới cái mái dài, cái cằm thanh tú thoắt ẩn thoắt hiện.

Chung Ý Thu nhìn y như nhìn em trai thì mềm lòng, dỗ nói, “Anh Văn Tuấn ơi để ý em đi mà……”

Hạo Thật ở bên cạnh học theo, “Để ý em đi mà……”

“Mau đi ngủ đi, Hạo Viễn ——” Chung Ý Thu đuổi đứa nhỏ phiền phức này đi.

Hạo Thật bị bế lên mạnh mẽ mang đi ngủ, hai cẳng chân ngắn nhỏ đá loạn xạ, một chân đá vào đầu Vương Văn Tuấn luôn.

Chung Ý Thu: “……”

Vương Văn Tuấn: “……”

Hạo Viễn ôm chặt Hạo Thật nhân cơ hội chạy trối chết.

Vương Văn Tuấn đến cả nổi giận cũng không thèm, mà chỉ ra vẻ giận dỗi.

“Rốt cuộc là anh giận cái gì, nói ra thì tôi mới biết mà sửa chứ?”

“Cút, tôi không muốn nhìn thấy cậu!” Vương Văn Tuấn cắn răng nói.

Chung Ý Thu trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, không thể nào tin được, không phải là y luyến tiếc mình dọn đi đó chứ?

“Vậy tôi đi thật đấy?” Chung Ý Thu thử nói, cố ý thở dài, “Anh thấy tôi phiền, nên tôi không chờ nữa đâu, ngày mai dọn đi luôn nha?”

Nói xong đứng lên đi về phòng, dáng vẻ mất mát.



“Ai cho cậu đi!” Vương Văn Tuấn quát, “Là do cậu muốn chạy mà, lén xây nhà là muốn rời khỏi nơi đây, không muốn ở cùng bọn tôi nữa!”

Những lời này chứng thực ý tưởng của Chung Ý Thu, cậu vội giải thích nói, “Không đúng không đúng, nhà là do Tiêu Minh Dạ xây, cho nên tôi mới không nói cho mọi người biết, đương nhiên tôi muốn ở cùng mọi người mà.”

“Vậy sao cậu còn dọn đi? Nhà anh hai Tiêu xây cậu dọn vào ở làm gì?” Vương Văn Tuấn chất vấn.

Chung Ý Thu nghẹn lời, trong lòng nghĩ nhà của anh hai là nhà của tôi đó? So với ở cùng mọi người thì tôi càng muốn ở cùng anh hai nha? Nhưng vào thời điểm này thì không thể nói thật lòng được, nên chỉ còn cách câm miệng im lặng.

Cũng may là Vương Văn Tuấn không rối rắm câu trả lời, y để ý chính là Chung Ý Thu có tính toán này mà không nói cho y biết, không xem y là người nhà.

Đột nhiên y hết giận, có chút tủi thân nói: “Ở cùng một chỗ lâu như vậy, tôi vẫn luôn xem nơi này là một ngôi nhà khác của mình, cậu và chú Nghĩa cũng là người nhà của tôi……”

Vương Văn Tuấn có chút nghẹn lời, có thể là cảm thấy đàn ông đàn ang mà làm ra vẻ này thì không giống đàn ông, trừng mắt không nói nữa.

Chung Ý Thu hiểu ý của y, thay y nói hết lời, “Hai người cũng là người nhà của tôi, nơi này cũng là nhà của tôi, không nói cho anh biết trước là tôi không đúng.”

Vương Văn Tuấn rõ ràng không hài lòng, hừ hừ nói, “Biết không đúng thì hay ho gì, còn không phải muốn cuốn gói đi theo anh hai đó sao?”

Chung Ý Thu thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, muốn thẳng thắn với y mối quan hệ giữa mình và Tiêu Minh Dạ, lời nói đến bên miệng lại kịp thời dừng lại, vẻ mặt rối rắm.

“Tôi mặc kệ cậu với anh hai có quan hệ gì, cậu muốn ở cùng anh ta thì đi đi, nhưng tôi và chú Nghĩa …… Vẫn luôn là người……”

Chung Ý Thu cảm động cái mũi chua xót, không đợi y thẹn thùng nói xong liền ôm chặt, “Các người vĩnh viễn là người nhà của tôi, vĩnh viễn.”

Tuyết đầu mùa ngày đó Tiêu Minh Dạ cùng Chung Ý Thu ở huyện thành, nghe nói mới mở một tiệm cơm Tây, nên Tiêu Minh Dạ nhất định đòi chở cậu đi ăn, tuy đồ ăn chẳng ra gì, nhưng kiến trúc rất xinh đẹp, bọn họ đang ngồi ở lầu hai ăn cơm, thì bên ngoài bông tuyết rơi lất phất.

“Sớm biết vậy hôm nay không cắt tóc đâu, để có chút ấm áp.” Chung Ý Thu dựa vào khung cửa sổ nói.

Tiêu Minh Dạ tóc ba phân không có gì để nói.

Tóc Chung Ý Thu dài quá, trong thôn có thợ hớt tóc, mọi người đều tới nơi đó cạo đầu nên cậu cũng muốn đi, Tiêu Minh Dạ lại không muốn, hắn bảo tiệm cắt tóc ở trấn chướng mắt qúa, nhất định phải mang Chung Ý Thu lên huyện thành cắt, vốn định lên thành phố thì bị Chung Ý Thu mắng cho một trận.

“Anh có lạnh hay không, lát nữa đi mua mũ cho anh.” Chung Ý Thu uống canh, canh Tây không biết là bỏ thêm đường hay là bơ làm cậu uống vào khó chịu.

“Không lạnh, anh không thích đội mũ.”

“Vậy em đan mũ len cho anh anh có đội không?”

Tiêu Minh Dạ cười khẽ, “Em biết đan à?”

Chung Ý Thu: “Thì học, mấy giáo viên nữ ngày nào cũng đan áo lông, khăn quàng cổ, và mũ ở trong văn phòng á, theo học mấy cô đó thôi.”

“Em đan thì anh đội.”

Chung Ý Thu giật mình, nhớ tới thân thế của Tiêu Minh Dạ, khi còn nhỏ không có cha mẹ ở cạnh, sau khi đến Viên gia trang thì Vương Quế Chi cũng không xem hắn là người nhà, chắc là từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng được mặt áo lông do mẹ đan cho đâu.

Trái tim nhói đau như là bị ngắt nhéo, Chung Ý Thu nhỏ giọng hỏi, “Trước giờ anh có mặc áo lông lần nào chưa?”

“Chưa.”

Chung Ý Thu đau lòng hết sức, tình yêu tức khắc tràn lan, “Em sẽ đan cho anh một cái.”

Tiêu Minh Dạ hiểu tâm tư của cậu, cười nói, “Ấm hay không ấm áp không ở một cái áo lông, có em ở cạnh là anh không lạnh.”

“Cũng không được!” Chung Ý Thu vung tay lên, “Em nhất định sẽ đan cho anh, anh chờ đấy!”

Tiêu Minh Dạ lần đầu tiên uống trà sữa, chỉ uống một ngụm là bị vị ngọt xâm chiếm, đặt ở trong tầm tay mà không chạm tới, hiện tại lại bưng lên uống một hơi cạn sạch, cảm giác thân thể có ngọt có ấm, đồng ý nói, “Ừ, anh chờ.”



Tuyết rơi xuống càng lúc càng lớn, bọn họ vội về nhà trước khi mặt đường đóng băng, Tiêu Minh Dạ không xuống xe mà trực tiếp chạy lên núi luôn.

Vương Văn Tuấn cuối tuần không về nhà, chỉ huy một đám trẻ con ở trong sân chơi tuyết, Hạo Thật nằm lăn lộn ở vùng tuyết mỏng ai kéo cũng không đứng dậy, vừa thấy đến Chung Ý Thu là lập tức bò dậy chạy qua, “A Thu biến tới ——”

Chung Ý Thu bế thằng bé lên xoay vài vòng, đưa cho nó một chuỗi đường hồ lô.

“Oa ——” Hạo Thật vỗ tay.

“Đều có đều có.” Chung Ý Thu phát cho mỗi đứa một chuỗi, lại cười hì hì tiến đến trước Vương Văn Tuấn, “Chuỗi này là cho anh Văn Tuấn.”

Chú Nghĩa lên kế hoạch tối nay ăn lẩu, nên phải ra thôn mua mấy món ăn kèm và thịt, đường trơn không dễ đi Chung Ý Thu nên không cho ông đi, tự mình cầm cái chén lớn ra ngoài.

“Đi cửa chính đi, tuyết rơi đường nhỏ không dễ đi.” Chú Nghĩa nói.

“Dạ, mấy người đừng khóa cửa nha.”

Đại đội vẫn luôn có người trực ban, phụ trách mở cửa, khóa cửa, quét tước vệ sinh linh tinh, gần đây trong thôn ra chuyện lớn như vậy, nhóm cán bộ mỗi ngày đều bị gọi vào trong trấn dự họp còn không biết kết quả như thế nào, trong thôn vẫn là thần hồn nát thần tính không dám thiếu cảnh giác, cổng chính đại đội mỗi ngày khóa cửa khá sớm, cậu đi ra ngoài bằng cổng đại đội nên sợ trở về bị khóa ở bên ngoài, còn phải đi vòng ra phía sau nữa.

Ra trước cửa thuận tiện nói một tiếng với ông chú bảo vệ, chờ cậu trở về rồi hẳn khóa cửa.

Bông tuyết từng mảnh từng mảnh vô cùng lớn, dừng ở trên quần áo nửa phút mà không tan, loại cảm giác này có chút vui sướng cùng ngây thơ chất phác, Chung Ý Thu đi tới đi tới liền không tự chủ được chạy chậm lên.

Qua cửa thôn tới cầu gỗ nhỏ, xa xa thấy một bóng người lại đây, Chung Ý Thu híp mắt nhìn chằm chằm một hồi thì phát hiện là Vương Quế Chi, nghĩ nghĩ vẫn là đi qua đó.

Vương Quế Chi cong eo, hai tay đút vào túi áo, có chút xấu hổ nói, “Thầy Chung à, tôi tính tìm thầy đây.”

“Tìm cháu có việc ạ?” Chung Ý Thu hỏi.

“Có chút việc……” Vương Quế Chi muốn nói rồi lại thôi.

Chung Ý Thu: “Không sao, có việc thím cứ nói với cháu, cháu giúp được thì sẽ giúp ạ.”

Vương Quế Chi còn chưa nói gì đã khóc nấc lên, rút tay ra xoa xoa nước mắt, “Ngọc Lan a ——không biết chạy tới chỗ nào rồi? Trời lạnh mà còn hạ tuyết nữa, nó chẳng mang một bộ đồ ấm nào, còn mang…… Ở bên ngoài sống sao đây?”

Chung Ý Thu không biết nên an ủi như thế nào, bà nói cũng là sự thật, Viên Ngọc Lan chạy ra ngoài không biết tình hình cụ thể ra sao, một cô gái mang thai chưa lập gia đình, ngẫm lại rất gian nan.

“Cháu nghe anh Bảo Xương nói cô ấy có mang theo tiền, hẳn là sẽ không có vấn đề gì đâu, thím yên tâm.”

“Mang tiền thì được gì —— nó từng tuổi này mà có ra khỏi thôn lần nào đâu, đi ra ngoài biết làm sao ——” Vương Quế Chi khóc một hồi, lau nước mũi rồi mới tiến vào chủ đề, “Thím muốn tìm anh nó để kiếm cách đưa con bé về nhà.”

Chung Ý Thu than nhỏ trong lòng, “Cảnh sát trên trấn và huyện vẫn luôn tìm đó thím, cảnh sát chắc chắn có nhiều phương pháp hơn mình.”

“Cảnh sát sao có thể dùng tâm tìm kiếm được chứ, với lại tìm thế nào cũng có nói cho mình biết đâu.” Vương Quế Chi chậc miệng ra vẻ nói móc.

Chung Ý Thu không nói lời nào, chờ bà nói ra mục đích chân chính.

Vương Quế Chi thấy không thú vị, nói tiếp, “Anh nó nghe người ta đồn đãi cho rằng thím không thương nó, thím không tốt với nó sao? Thím là mẹ nó, nuôi nó, cho nó đi học, cuộc sống sau khi thím đi bước nữa cũng có tốt lành gì……”

“Rốt cuộc là thím muốn nói cái gì?” Chung Ý Thu thật sự nghe không lọt nữa, ngắt lời bà.

Vương Quế Chi hít hít mũi, không thể không biện minh, “Nó không muốn phản ứng thím…… Nó thân với cháu, thím tính nhờ cháu nói giúp, làm nó đi hỏi thăm tình hình như thế nào rồi?”

“Được, cháu sẽ chuyển lời cho ảnh.” Chung Ý Thu không muốn nghe thêm lải nhải nên đồng ý luôn.

Vương Quế Chi lại khóc lên tưởng nói nữa, Chung Ý Thu cất bước, “Tuyết rơi, thím về nhà sớm một chút.”

“Khoan đã ——” Vương Quế Chi gọi cậu lại, móc khăn tay từ trong túi áo ra rồi mở ra đưa cho Chung Ý Thu, “Tiểu Dạ khi còn nhỏ cũng chỉ có một tấm ảnh chụp này thôi, là ảnh chụp khi nó được một trăm ngày, một tấm tốn 5 xu, thím để lại mấy năm nay, vừa thấy là nhớ tới dáng vẻ của nó lúc đó, nhớ rõ rành mạch…… Bây giờ nó không nhận thím là mẹ, thím cũng coi như không có đứa con trai này, cháu đưa cái này cho nó giúp thím……”