Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc - Chương 151




Tuy nói đang là mùa đông, nhưng việc làm ăn ở phòng ca vũ của Đại Đô Hội lại ngày càng tốt.

Dạ Lai Hương là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất của Đại Đô Hội. Gần đây nàng nhận một phim, thường xuyên tới công ty điện ảnh đóng phim.

Tiến độ quay phim nhanh, việc ca hát ở Đại Đô Hội lại chậm, chuyện cả hai bên nàng đều không thể tập trung chỉ một. Nhưng chỉ cần có thời gian, Đinh Nguyệt Toàn vẫn sẽ đến Đại Đô Hội.

Có lẽ là ai cũng muốn đêm đông bớt đi vài phần lạnh lẽo, mặc dù Dạ Lai Hương rất ít biểu diễn, nhưng Đại Đô Hội vẫn phồn hoa náo nhiệt.

Tiếng ca động lòng người của nhóm ca nữ, điệu Waltz ưu nhã cùng cực. Tất cả đều khiến người ta quên đi những u tối trong cuộc sống nhanh chóng.

Người của Hồng Môn tạm thời không dám đến gây sự, sản nghiệp phía dưới của Thanh Hội quản lý cũng không có chuyện gì lớn. Thẩm Cửu cũng không còn bận rộn như trước nữa.

Chỉ cần có thời gian, hắn sẽ chạy tới Đốc Quân phủ.

Sáng hôm nay, thời tiết lạnh lẽo, trên cành cây còn treo sương trắng.

Thẩm Cửu tới Đốc Quân phủ, nữ quản gia nói với hắn, Lục Hoài đã ở khách sạn Hòa Bình cả đêm qua, vẫn chưa trở về, hắn có thể đến thư phòng ngồi chờ.

Người có thể tiến vào thư phòng của Lục Hoài cũng không có mấy. Thẩm Cửu là một trong số đó.

Lục Hoài cực kỳ bận rộn, Thẩm Cửu đã quen rồi. Hắn ngồi ngay kia, trên bàn là ấm trà ngon mới pha, hắn phiền chán mà gõ nhịp lên mặt bàn.

Trong thư phòng trống không.

Lục Hoài không ở đây, Thẩm Cửu không có sự cho phép của hắn thì không thể gặp A Cửu.

Không biết A Cửu mấy ngày này như thế nào?

Mùa đông lạnh như vậy, nàng có tự chăm sóc bản thân tốt hay không?

Rất ít người của Đốc Quân phủ biết thủ ngữ, có người nào cùng A Cửu nói chuyện phiếm không đây?

* * *

Thẩm Cửu vừa suy nghĩ một đống chuyện, lại vừa cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi. Lục Hoài là ca ca của A Cửu, tất nhiên sẽ bảo vệ nàng thật tốt.

Nhưng đây đều là chuyện liên quan đến A Cửu. Đối với Thẩm Cửu mà nói, mấy vấn đề này có rất nhiều, gần như bất tận, nghĩ mãi không hết.

Thẩm Cửu cầm chung trà, hắn chợt nhớ, lúc trước hắn đã từng gặp A Cửu ở vườn hoa.

Hơi nóng của nuocs trà bốc lên, hắn đặt ly lại chỗ cũ.

Thẩm Cửu đứng dậy đi đến bên cửa sổ, hắn biết từ đó có thể nhìn thấy cảnh tượng của vườn hoa.

Thẩm Cửu đứng lại, trên của kính có một tầng khơi nước trắng xóa.

Hán chỉ theo bản năng mà liếc mắt qua.

Có một cô gái đứng trong hoa viên, nàng chầm chậm mà đi đến bên của của Đốc Quân phủ.

Bóng lưng của nàng cực kỳ an tĩnh.

Thẩm Cửu hơi cứng người, nhìn chăm chú về phía nàng.

Bước chân của A Cửu rất chậm.

Giống như mỗi bước chân đều nhỏ bé yếu ớt tựa như nàng vậy.

Mãi đến khi bóng dáng nàng biến mất, Thẩm Cửu vẫn luôn nhìn về phương hướng kia. Giống như khi làm vậy, hắn có thể nắm giữ khoảnh khắc kia.

Một lát sau, phía sau vang lên vài tiếng động.

Lục Hoài đẩy cửa đi vào thư phòng, nhìn thấy cảnh Thẩm Cửu đứng ngây ra, thuận miệng hỏi một câu.

"Đang nhìn cái gì?" Giọng nói của Lục Hoài trầm thấp.

Thẩm Cửu chợt hồi thần, xoay người nhìn về phía Lục Hoài.

"Không có gì." Hắn không chút dấu viết mà che dấu tâm tư của mình.

Lục Hoài đã đoán được gì đó, hắn cũng không mở miệng.

* * *

Thẩm Cửu quay về Đại Đô Hội. Ô tô màu đen dừng lại, hắn bước trên hành lang dài.

Ban ngày, Đại Đô Hội không có nhiều người. Nhưng những ca nữ có suất diễn đều sẽ nghiêm túc luyện tập.

Có một ca nữ cung cung kính kính gọi một tiếng: "Cửu gia."

Trong tay ca nữ kia cầm một cuốn tiểu thuyết.

Thẩm Cửu liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy bìa sách làm rất đẹp

Thẩm Cửu thu tầm mắt, trong lòng nghĩ ra một ý.

Nếu hắn có thể biết một chút về tâm tư thiếu nữ, nói không chừng có chỗ hữu dụng.

Thẩm Cửu hỏi: "Trong tay ngươi đang cầm cái gì?"
Loading...


Ca nữ nắm chặt cuốn tiểu thuyết trong tay, có phải vì nàng không luyện tập chăm chỉ thừa lúc rảnh rỗi đọc tiểu thuyết khiến Cửu gia nổi giận rồi?

Ca nữ: "Cửu gia, ta chỉ là nhân lúc nhàn rỗi.."

Thẩm Cửu giơ tay, cản lại lời xin lỗi kế tiếp.

Tào An lập tức hiểu ý của Thẩm Cửu, Cửu gia chỉ lad thuận miệng hỏi thôi.

Tào An: "《Nghi Quân》 là tiểu thuyết nổi nhất hiện nay, nghe nói tác giả là người Thượng Hải."

"Nữ giới ở Bến Thượng Hải đều thích đọc."

Tào An tuy không hiểu biết văn hóa nhiều, nhưng vì muốn khiến Cửu gia vui vẻ, hắn đã bổ túc không ít công khóa*.

*công khóa: Dạng giống kiểu nhue môn học, bài học, bài tập..

Từ giai thoại về những kẻ có thế lực, cho đến bát quái trên phố, ở Bến Thượng Hải này không có chuyện gì Tào An không biết.

Nếu như nữ giới đều thích đọc 《nghi quân》, khẳng định câu chuyện này nhất định viết rất khá.

Thẩm Cửu trầm tư thêm một chút. Nếu biến vài việc trở thành chuyện xưa, càng dễ khiến cho con người ta đồng cảm.

Tầm mắt của hắn đặt trên tên tác giả của cuốn tiểu thuyết kia.

Quý Nghi.

* * *

Mấy hôm nay, tác giả của 《Nghi Quân》, Quý Nghi trở về Thượng Hải.

Quý Nghi là người Thượng Hải, đã từng học ở trường Truyền Giáo Mỹ Quốc, sau lại đến trường đại học Bắc Bình quốc lập học tập.

Quý Nghi ngày thường cũng có công việc, thời gian rảnh rỗi cũng có viết bản thảo. Tiểu thuyết của nàng vẫn mãi không nổi lên được, đối với tiểu thuyết 《Nghi Quân》 này, nhà xuất bản cũng không ôm kỳ vọng quá lớn.

Không nghĩ tới, khi 《Nghi Quân》 xuất bản, lại đạt đến thành công ngoài ý muốn. Quý Nghi cũng một bước trở thành một tác giả lớn trong diễn đàn văn học.

Thẳng một đường bay từ Paris đến Thượng Hải, một thiếu nữ trang điểm thanh tú bước xuống.

Quý Nghi nghỉ việc từ lâu, nàng đến Cao đẳng Sư Phạm Paris để nghiên cứu văn học Pháp, bây giờ vừa mới về nước.

Quý Nghi ở có một phòng chung cư cao cấp ở Tô Giới* Pháp. Khi nàng còn ở Thượng Hải, đều sẽ ở đó.

*Tô giới: Một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý. Thường thường là một cường quốc thực dân hay một thế lực nào đó được cường quốc thực dân hậu thuẫn như trong trường hợp các công ty mậu dịch thực dân. Trong trường hợp này là đất của Trung Quốc nơi bị thực dân Pháp cai quản.

Nàng mang theo hành lý đến trước cửa, mở cửa đi vào.

Quý Nghi đi đến huyền quan*, nàng nghe thấy tiếng động từ trong truyền ra.

*huyền quan: Một khoảng trống giữa cửa và phòng khách (không phải là sân) có diện tích nhỏ.

Điện thoại màu đen vang lên không ngừng.

Trong căn phòng yên tĩnh, chuông điện thoại reo lên thoại có vẻ ầm ỹ.

Đã lâu rồi nàng không ở trong nước, hoặc là tòa soạn giục bản thảo, hoặc là bằng hữu hẹn gặp.

Quý Nghi đặt hành lý xuống, bước qua, nhận điện thoại: "Xin chào."

Giọng nói bên đầu dây bên kia rất lạ: "Xin hỏi có phải là Quý Nghi tiểu thư không?"

Quý Nghi hơi nhíu mày: "Là ta."

Tào An: "Quý tiểu thư, ta là người của Thanh Hội, Cửu gia của chúng ta muốn gặp mặt ngươi."

Trong lòng Quý Nghi khẽ rùng mình.

Nàng mới trở về Thượng Hải, từ lúc nào thì đắc tội đến Thanh Hội Thẩm Cửu gia?

Quý Nghi trấn định cảm xúc: "Cửu gia tìm ta có chuyện gì?"

Tào An dường như đoán được tâm tư của Quý Nghi: "Thanh Hội của bọn ta nói chuyện có đạo lý. Nhưng lần gặp mặt này Quý tiểu thư cần phải có mặt."

Ý của Tào An là, nếu Quý Nghi không tới, hắn nhất định sẽ trói nàng tới.

Sau khi gác điện thoại, Quý Nghi vẫn hoảng loạn. Nàng hiểu rõ, lời vừa rồi là cảnh cáo. Nếu nàng không đồng ý, chắc chắn sẽ nhận sự uy hiếp nghiêm trọng

Lần này Thẩm cửu gia đến mời, nàng không muốn đi cũng phải đi.

Ngay buổi chiều, Thanh Hội đã phái một chiếc xe đến, đưa Quý Nghi đến Đại Đô Hội.

Quý Nghi bị người khác mang đến, suốt quãng đường trong lòng không yên.

Bước tới một phòng, Tào An trưng ra vẻ mỉm cười: "Quý tiểu thư, mời."

Giọng nói giống với giọng trong điện thoại, Quý Nghi nắm chặt tay, các khớp tay trắng bệch.

Thẩm Cửu ngồi trong phòng, trên bàn đặt hai ly trà nóng.

Vừa thấy Quý Nghi bước vào, Thẩm Cửu chỉ vào vị trí đối diện hắn: "Quý tiểu thư, mời ngồi."

Quý Nghi không ngồi xuống: "Cửu gia có chuyện gì, cứ việc nói thẳng."

Thấy Quý Nghi mang theo địch ý, Thẩm Cửu suy nghĩ một lúc, rất nhanh đã hiểu ra nguyên nhân.

Đôi mắt phượng của hắn khẽ nhíu lại, nhìn Tào An: "Ta đã nói thế nào? Lúc mới Quý tiểu thư tới, phải lễ phép."

Tào An gục đầu xuống, Cửu gia bảo hắn trong thời gian ngắn nhất phải mời được Quý tiểu thư, sao hắn có thể quản nhiều như vậy? Chỉ có thể dùng thứ mà hans hiểu biết nhất, uy hiếp.

Giọng điệu của Tào An mang theo ý xin lỗi: "Quý tiểu thư, là ta quá nóng vội."

Thẩm Cửu liếc Tào An một cái, Tào An rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Thái độ của Thẩm Cửu rất ôn hòa: "Quý tiểu thư, ngồi."

Lúc này Quý Nghi mới ngồi xuống.

Thẩm Cửu đi thẳng vào vấn đề: "Ta biết câu chuyện xưa mà Quý tiểu thư viết có thể đánh động lòng người."

"Hôm nay ta mời Quý tiểu thư tới là muốn nhờ ngươi viết giúp ta một kịch bản."

Quý nghi ngẩn ra: "Kịch bản?"

Mọi người đều biết Thẩm Cửu rất thích xem hí khúc, thích xem kịch nói. Quý Nghi tuy đã rời Thượng Hải một khoảng thời gian nhưng rất nhiều chuyện nàng vẫn biết.

Thẩm Cửu gật đầu: "Chi bằng để ta kể cho Quý tiểu thư nghe một chút chuyện xưa."

"Chuyện này xảy ra vào mấy năm trước iwr Bến Thượng Hải."

"Ngày đó, Bến Thượng Hải đổ mưa."

"..."

"Nàng biến mất khỏi Bến Thượng Hải, không chút tin tức."

"Hắn không thể gặp lại nữ hài đã đưa chiếc ô cho hắn nữa."

Câu chuyện xưa của Thẩm Cửu kết thúc, hắn cầm chung trà trên bàn, cúi đầu uống một ngụm.

Nước trà chảy vào yết hầu của Thẩm Cửu, tựa như mang hết thảy đau xót của hắn rơi xuống.

"Sau đó thì sao?" Quý Nghi kiềm không được hỏi tiếp.

"Sau đó?" Thẩm Cửu lặp lại chữ này.

Thẩm Cửu cười một tiếng: "Quá trình có chút phức tạp dài dòng, nhưng hắn chung quy đã tìm được."

Trong lòng Quý Nghi sinh ra tò mò: "Đây là chuyện có thật sao?"

Thẩm Cửu không đáp: "Câu chuyện này là thật hay là giả, có quan trọng không?"

Quý nghi ngẩn ra.

Bất kể là thiếu nữ tốt bụng kia cũng vậy, hay là thiếu niên chạy trống cũng thế, thật thật giả giả, cũng không quan trọng.

Quan trọng là ở Bến Thượng Hải phồn hoa lại dễ dàng khiến người ta lạc bước, ai sẽ là người nhớ rõ người mà mình gặp thuở ban đầu.

Quý Nghi: "Cửu gia, ta sẽ nhanh chóng viết xong kịch bản này."

Người có tâm tư tinh tế, dễ bị cảm động nhất.

Sau khi nghe xong chuyện xưa, Quý Nghi quyết định dời bản thảo của bên tòa soạn lại, thay Thẩm Cửu viết xong kịch bản trước.

Nàng đã mơ hồ đoán ra hàm ý đằng sau câu chuyện, nhưng nàng sẽ giữ nó làm bí mật.

* * *

Mấy ngày gần đây, Tô Minh Triết đã hoàn thành một đơn làm ăn mới. Vừa lúc vào sinh nhật 17 tuổi của Diệp Sở cũng sắp tới, hắn định mời Diệp Sở ăn cơm trưa.

Đương nhiên, quà sinh nhật Tô Minh Triết đưa cho Diệp Sở không chỉ có mỗi như thế.

Trước đó một ngày, Tô Minh Triết đã gọi điện cho Diệp Công Quán, dò hỏi Diệp Sở có thời gian hay không. Sau khi được Diệp Sở trả lời khẳng định, Tô Minh Triết mới đặt hẹn ở khách sạn, rồi báo thời gian cho Diệp Sở.

Hôm sau, Tô Minh Triết lái xe tới Diệp Công Quán.

Xe đi một mạch không dừng lại, trực tiếp đi tới trước cửa khách sạn Kim Môn.

Sau khi Diệp Sở và Tô Minh Triết ngồi xuống, phục vụ cũng bước tới.

Tô Minh Triết là khách quen ở đây, phục vụ đã nhanh chóng nhận ra hắn.

Phục vụ gọi một tiếng: "Tô đại công tử."

Tô Minh Triết gật đầu với hắn.

Phục vụ để thực đơn trên tay đưa cho Diệp Sở và Tô Minh Triết.

Phục vụ giới thiệu với bọn họ: "Tuần này khách sạn vừa ra mắt món mới của Pháp, nếu như hai người có hứng thú, có thể thử xem."


Tô Minh Triết không trực tiếp gọi món, mà nhìn qua Diệp Sở.

Chờ khi Diệp Sở đồng ý, mới gọi món.

Sau khi chọn món xong, phục vụ đi xuống.

Tô Minh Triết nhớ tới sinh nhật của Diệp Sở, hỏi: "Sinh nhật của muội muội sắp tới rồi. Nếu muốn thứ gì, có thể nói cho ta biết."

Từ trước đến nay Tô Minh Triết luôn sủng Diệp Sở. Chỉ cần Diệp Sở đưa ra yêu cầu, hơn phân nửa là hắn sẽ đáp ứng.

Mỗi năm đều có ngày sinh nhật, nhưng đối với Tô Minh Triết mà nói, sinh nhật của Diệp Sở đều đặc biệt.

Tô Minh Triết nhìn Diệp Sở, giống như muốn nàng đưa ra thật nhiều yêu cầu.

Diệp Sở nhẹ giọng cười: "Chỉ cần quà biểu ca đưa, ta đều thích."

Tô Minh Triết hiểu tính cánh của Diệp Sở, cũng không hỏi nhiều.

Chỉ là trong lòng hắn nghĩ, năm nay nhất định phải tìm ra một món quà có ý nghĩa phi phàm.

Lúc này, Tô Minh Triết đột nhiên nhớ tới một người.

Lục Hoài.

Lần trước người dẫn muội muội của hắn đi hộp đêm, là Lục Tam thiếu.

Gương mặt của Tô Minh Triết đột nhiên tối đi vài phần, hắn lập tức hỏi Diệp Sở: "Tam thiếu gần đây không đến gặp ngươi đâu nhỉ?"

Mấy ngày trước hắn không ở Thượng Hải, bên ngoài có vài việc hắn cần làm. Hắn không biết Tâm thiếu có nhân cơ hội này mà mà ra tay với Diệp Sở hay không.

Diệp Sở lập tức lắc đầu: "Hắn bận rộn như vậy, sao có thể đi tìm ta chứ."

Nàng chỉ là trộm gặp mặt Lục Hoài vào ban đêm thôi.

Nghe Diệp Sở nói, Tô Minh Triết yên lòng.

Lúc này, một người bước vào, hắn mặc một bộ tây trang sọc tối màu, mấy nút trên cùng áo sơ mi bung ra lộ vẻ tùy tính.

Người nọ là Hạ Tuân.

Tầm mắt Hạ Tuân vừa lúc đảo về phía hai người Diệp Sở, hắn bước chân qua, đi về phía bọn họ.

Hạ Tuân cười cười, ý cười nhàn hạ: "Tô Minh Triết, thật trùng hợp."

Tô Minh Triết ngẩng đầu nhìn lại: "Hạ Tuân, ngươi cũng tới đây dùng cơm sao?"

Bọn họ đều là thành viên của Hoa Thương hội, tất nhiên sẽ có trao đổi việc làm ăn, quan hệ cũng không tệ.

Hạ Tuân không đổi sắc mặt mà nhìn Diệp Sở: "Ta đến đây một mình, có thể ghép bàn cùng các ngươi không?"

Bốn phía rõ ràng không có nhiều người, đãi sảnh trống vắng, Hạ Tuân lại muốn ngồi cùng bàn với hai người Diệp Sở.

Diệp Sở lo lắng Hạ Tuân sẽ nói những lời không nên nói.

Nàng vừa định cự tuyệt, không nghĩ rằng Tô Minh Triết lại đáp ứng.

Tô Minh Triết tỏ vẻ đồng ý: "Có thể."

Hạ Tuân ngồi bên cạnh Tô Minh Triết, đầu hơi nghiêng về một bên, ánh mắt vừa lúc đặt trên người Diệp Sở.

Hạ Tuân ra vẻ nghi hoặc, giống như đây là lần đầu tiên hans gặp Diệp Sở.

Hạ Tuân quay đầu hỏi Tô Minh Triết: "Đây là ngươi?"

Tô Minh Triết cười: "Đây là muội muội của ta."

Tô Minh Triết giới thiệu thân phận của Diệp Sở với Hạ Tuân.

Tô Minh Triết nói: "Hạ Tuân, ông chủ nhỏ của cửa hàng thực phẩm Thuận Nam."

Hạ Tuân cùng Tô Minh Triết nói chuyện làm ăn: "Đêm qua ta ở Metro-Gold tán gẫu cùng chủ tịch mới của Hoa Thương hội, hắn nói.."

Hạ Tuân nói còn chưa xong, đã bị Tô Minh Triết đánh gãy.

Tô Minh Triết ngăn Hạ Tuân: "Muội muội ta còn ở đây, không nên nói nhiều."

Cái hắn muốn nói là phòng ca múa ở Metro-Gold.

Tô Minh Triết không muốn để Diệp Sở nghe mấy chuyện trong phòng ca múa. Cho dù lúc hắn bàn chuyện buôn bán sẽ thường xuyên ra vào mấy chỗ đó.

Hạ Tuân tất nhiên là nghe hiểu ý của Tô Minh Triết.

Hạ Tuân nhìn thoáng qua Diệp Sở, nhịn không được cười, nét cười tùy ý không thèm che dấu.

Xem ra ở đây chỉ có một mình hắn biết được gương mặt thật của Diệp Sở. Tô Minh Triết cho rằng nàng chỉ là một nữ sinh đơn thuần.

Hạ Tuân hiểu rất rõ. Đêm đó, hắn tận mắt thấy thủ hạ của Kiều Vân Sanh đuổi bắt Diệp Sở.

Nếu Diệp Sở là người cái gì cũng không biết, sao nàng có thể chạy thoát khỏi bàn tay của Kiều Vân Sanh chứ?

Tâm tư của nàng rất sâu, không chừng thân thủ cũng không kém.

Hạ Tuân lập tức quay đầu, tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Tô Minh Triết.

Tô Minh Triết hỏi: "Chủ tịch trước kia của Hoa Thương hội bị đâm, đã tìm ra hung thủ chưa?"

Hạ Tuân trả lời: "Người của phòng tuần bộ đang tra xét, vẫn chưa có kết quả."

"..."

Bọn họ đang trò chuyện, bầu không khí rất tốt.

Nhưng không khí trong khách sạn Kim Môn bỗng nhiên không tiếng động mà thay đổi.

Khắp nơi bỗng nhiên yên tĩnh, không một tiếng động.

Mấy người phục vụ không biết là đã đi đâu, vốn không nhiều khách cũng đã đi mất.

Lúc này, khách sạn yên tĩnh đến quỷ dị, tựa như có người đang ẩn thân trong bóng tối bắt đầu rục rịch.

Hạ Tuân và Tô Minh Triết đều là người cảnh giác, tất nhiên đã nhận ra không khí quỷ dị này.

Hạ Tuân không chút để ý cầm dao nhỏ trên bàn, lại thờ ơ mà chuyển động thân dao.

Lưỡi dao bóng loáng, ánh sáng hơi lóe lên, giống như gương, có thể nhìn thấy vào chỗ trong góc chết.

Theo động tác của Hạ Tuân, mọi chuyện phía sau đều phản chiếu trên mặt dao.

Qua mặt dao, Hạ Tuân thấy bên ngoài cửa sổ có bóng người.

Lúc này, Hạ Tuân liếc mắt với Tô Minh Triết một cái.

Hạ Tuân tùy ý nói: "Vì sao mà ngoài đường đến một chiếc xe cũng không có?"

Sắc mặt Tô Minh Triết như thường, trả lời tiếp: "Có thể là vì người không nên tới đã tới."

Bọn họ nhanh chóng hiểu rõ ý đối phương, trước khi những người đó hành động, giành quyền đánh trước.

Giây tiếp theo, Hạ Tuân cùng Tô Minh Triết đồng thời đứng dậy, rút súng ra, nhams vào vị trí có người, bóp cò.

Động tác sạch sẽ lưu loát, không chút do dự.

Tiếng súng vang lên, âm thanh vang lên ngắn ngủi vài giây, hắn qua không khí yên tĩnh chỉ có tiếng hiết thở.

Người kia hét lên rồi ngã xuống, phát ra tiếng động nặng nề.

Hạ Tuân và Tô Minh Triết nhanh chóng khỏi chỗ ngồi, chia ra đứng ở hai bên sườn của Diệp Sở.

Bảo vệ Diệp Sở ở phía sau.

Gương mặt Tô Minh Triết trầm xuống, vẻ cười cười mất đi, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị.

Hạ Tuân vươn người đứng dậy, động tác rất tự nhiên, tĩnh lặng như núi.

Tô Minh Triết mở miệng: "A Sở, ngươi mau đứng sau chúng ta."

Tô Minh Triết ưu tiên bảo đảm an nguy của Diệp Sở, kể cả phải liều mạng của hắn, hắn cũng không muốn Diệp Sở bị thương.

Hạ Tuân trầm mặc không nói, lại hơi dịch người một chút, che chắn kín Diệp Sở.

Hai người cảnh giác nhìn chung quanh, không dám lơi lỏng.

Hạ Tuân cùng Tô Minh Triết ngắm chuẩn mục tiêu, không để trượt một phát nào.

Có rất nhiều người đến, Tô Minh Triết không thể phân thân. Đang lúc hắn đang bận đối phó với người đứng phía nam, cách đó không xa, có một người chải súng về phía hắn. Nhưng hắn vẫn không thể để tâm.

Diệp Sở híp mắt lại.

Nàng không chút nghĩ ngợi, lấy súng từ bên hông ra.

Dùng hết đạn, Hạ Tuân cùng Tô Minh Triết dùng vài giây thay băng đạn mới.

Giây tiếp theo, phía sau hai người vang lên một tiếng súng, viên đạn phá gió bay đi.

Nhắm thẳng vào người phía trước.

Tay Diệp Sở cầm súng, ánh mắt kiên định, họng súng đen như mực ngắm vào phía trước.

* * *

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Minh Triết: Sao nàng lại biết bắn súng?

Lục Hoài: Ta dạy.

Tô Minh Triết: Ngươi..