Trường cấp ba ở Mỹ hết sức thoải mái, còn đại học thì vô cùng nghiêm khắc, chuyện gì cũng đánh vào ý thức. Với trình độ đời trước cùng khả năng học tập chưa từng thụt lùi và lòng hiếu học vô hạn như bọt biển, chỉ bằng một bài tiểu luận về chính sách QE[1] của ngân hàng Dự trữ Liên bang Hoa Kỳ, tôi lại một lần nữa trúng tuyển Đại học Yale. Tôi đã từng nghiên cứu vấn đề này nên việc viết lách chẳng thể làm khó tôi, nhưng có vẻ nhà trường đã coi tôi như một hạt giống triển vọng… Nếu họ biết tôi chính là người luôn gửi bản thảo nặc danh đến Nhật báo Phố Wall, nêu lên hàng loạt các vấn đề kinh tế và dẫn đến những cuộc tranh luận nảy lửa thì không rõ họ sẽ phản ứng thế nào…
[1] Chính sách QE (Quantitative Easing), hay nới lỏng định lượng, là một hành vi thị trường (thường do các ngân hàng trung tâm thực hiện) nhằm tăng thanh khoản và lạm phát nhằm kích thích nền kinh tế của một quốc gia, thúc đẩy các doanh nghiệp và người tiêu dùng vay và chi tiêu nhiều hơn (@Binance Academy).
Thực ra Yale là một ngôi trường có chất lượng đào tạo tương đối tốt, kiếp trước tôi học Thạc sĩ hệ chính quy ở Trung Quốc rồi học Tiến sĩ Kinh tế ở đây, lần nhập học trực tiếp tại Mỹ này mang lại cho tôi một cảm giác lạ lùng khó tả, có lẽ là vì tôi nhập học với tư cách dân bản địa chăng?
Cơ mà đấy không phải trọng điểm. Trọng điểm là Charlie cũng theo học tại Yale!!
Không biết vì sao tôi lại cảm thấy hắn chọn ngôi trường này vì tôi. Được rồi, tôi đang yêu —— những cô nàng đang yêu bao giờ cũng tự kỷ và hay suy nghĩ kiểu: Có phải anh ấy làm chuyện này vì mình không nhỉ?
Sau lần tiếp xúc thân mật cuối cùng, quan hệ giữa tôi và Charlie vẫn như cũ, trong mắt người ngoài, chúng tôi trông có vẻ rất thân thiết, nhưng theo tôi việc ấy chỉ xảy ra đúng một lần. Chúng tôi có chung quan điểm ở một số phương diện, ví dụ như xảy ra tiếp xúc thân mật không đồng nghĩa với việc hiểu rõ đối phương hay có những cuộc trò chuyện bất tận.
Thành thực mà nói, gần đây hắn càng ngày càng… Nói thế nào nhỉ, ngoài thứ Bảy, Chủ nhật và những ngày lễ, hôm nào tôi cũng sang nhà Stoker để ăn sáng, đương nhiên là qua đường cửa sổ ở phòng Charlie, sau đó cùng hắn xuống lầu. Tôi làm thế chỉ vì muốn rình trộm khoảnh khắc áo quần xốc xếch của hắn, ai ngờ tên này lúc nào cũng ở trong trạng thái gọn gàng sạch sẽ, phong độ ngời ngời, hai tay đút túi, thản nhiên cụp mắt nhìn tôi, ngay cả giường chiếu cũng thẳng thớm.
Ấy thế mà gần đây,
không, chỉ ngay mới hôm qua thôi, khi tôi trèo qua cửa sổ phòng hắn, hắn không bẻ cổ áo trong bộ đồ tươm tất hoặc cầm sách như thường lệ, mà đang cạo râu trong phòng tắm mở toang hoác. Gương phòng tắm đối diện với cửa, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt đang được chăm sóc tỉ mẩn trong gương và cơ thể trần truồng của hắn từ phía sau.
Ánh mắt tôi chạy từ bờ vai không quá rộng xuống vòng eo thon, rãnh lưng không biết có thể chứa bao nhiêu cục pin số năm[2], cho đến bờ mông cong săn chắc và cặp chân thon dài rắn rỏi…
[2] Pin số 5 có đường kính 1,4 xen-ti-mét và dài 5 xen-ti-mét.
Dù là lúc cạo râu hay mặc quần áo, nếu bị tôi tình cờ bắt gặp (chuyện này chỉ từng xảy ra đúng một lần) thì hắn sẽ đóng sầm cửa ngay tức khắc, thế nhưng lần này hắn vẫn thong thả như thể ánh mắt của tôi không tồn tại, biến thái với giác quan thứ sáu cực nhạy sao có thể không biết chứ? Hơn nữa sau khi tôi thẫn thờ thưởng thức trọn màn, hắn còn vuốt ve cái cằm nhẵn nhụi của mình để kiểm tra lại. Ấy đích thị là hành động quyến rũ lặng thầm! Hắn thậm chí còn tặng cho tôi một cái liếc mắt qua gương vào phút chót!
Đó là ánh mắt xuất hiện trước khi hắn giết cậu học sinh định cưỡng bức India, ẩn chứa chấp niệm và một ham muốn mãnh liệt nào đó.
Tim tôi đập rộn như trống.
Tôi đã hằng mong đợi điều này bấy lâu nay! Charlie, bất kể anh làm gì, em cũng sẽ vô cùng, vô cùng chào đón!
Ai ngờ đến khi tôi hoàn hồn, hắn đã tươm tất đứng trước mặt tôi, thong thả cài từng cúc áo một.
Hoặc là ánh mắt đói khát của tôi trông quá thú vị nên hắn mới đùa bỡn tôi, hoặc là hắn nắm bắt được ham mê của tôi nên ra chiêu quyến rũ hòng ép tôi chủ động!
Vế sau nghe có vẻ tuyệt hơn hẳn… O(∩_∩)O
Khi tôi ngẩn ngơ ngắm những ngón tay xinh đẹp của hắn cài đến chiếc cúc cuối cùng và không thể nào kiềm chế thêm được nữa thì cũng là lúc hắn tóm lấy tay tôi, kéo tôi vào phòng hắn.
Nhân cơ hội này, tôi vờ kề sát má hắn, len lén hít sâu một hơi,
Chúa ơi! Hắn dùng kem cạo râu gì mà thơm thế nhỉ… Tôi chưa từng gần gũi với ai đến vậy nên không biết thứ kem chết tiệt ấy có mùi khỉ gì, hay chỉ cần là hắn thì thứ nào cũng đều gợi cảm và tràn đầy vẻ ám thị hết?
“Chào buổi sáng.” Nếp nhăn lờ mờ lộ ra khi hắn cười, nếu không có mười mấy năm quan sát gương mặt này thì tôi đã chẳng thể phát hiện ra, mà thứ cứng cáp nóng bỏng đang kề sát bụng nói cho tôi biết, thật ra hắn đang chào hỏi tôi bằng vật này…
Cùng lúc đó, một luồng nhiệt len lỏi trong bụng dưới của tôi, có thứ gì đó như lúc
rụngdâu tuôn ra từ nơi quen thuộc… Mặt tôi nóng bừng, hai chân mềm nhũn, không thể không tựa vào hắn.
Mu bàn tay hắn mơn trớn gương mặt tôi, như đang vuốt ve một chú mèo, đôi mắt xinh đẹp đong đầy vẻ thích thú và sung sướng kia nói cho tôi biết: hắn rất thích tôi phản ứng như thế.
Tôi trở thành vật cưng thật rồi…
Hắn nhẹ nhàng hôn lên mặt tôi rồi từ từ thả tôi ra, bàn tay đỡ tôi như thể sợ tôi đứng không vững.
Chỉ thế thôi á? Tôi nhìn khuôn miệng mang ý cười tuyệt đẹp trời sinh, nhào tới đè hắn xuống giường và áp môi lên. Sao hắn không ăn anh đào mà trong miệng vẫn có vị anh đào thế nhỉ?
A! Tôi nhớ ra rồi! Kể từ sau lần thân mật cuối cùng, tôi đã đổi tất tần tật son môi sang vị anh đào chua chua ngọt ngọt có thể ăn được… Mỗi lần tô son, chính bản thân tôi cũng không kiềm nổi mà nhấm nháp chút đỉnh. Mà hiện tại người ấy đang vừa vuốt ve tóc tôi, vừa cắn khẽ lên môi tôi, thi thoảng lại mút môi tôi vào.
Tôi biết ngay là hắn sẽ thích mà!
Tay phải của hắn từ từ luồn vào chiếc quần con cotton và xoa nắn bờ mông tôi. Động tác khiêu gợi ấy khiến bụng dưới của tôi nóng bừng, luồng nhiệt ngày càng trào ra dữ dội. Chúa ơi, đây chính là tình dục ư? Cả người tôi như sắp tan chảy,
Charlie à, em thích anh chết mất thôi…
“Ưm… Charles…” Tôi nghiêng đầu thở dốc cạnh gáy hắn, không kìm nổi mà nỉ non tên hắn. Hắn khẽ hôn lên vành tai tôi, lồng ngực thấp thoáng tiếng cười.
Đúng vậy, kể từ khi rơi vào bể tình, Jane Young đã trở thành một kẻ vô dụng có thừa. Là người chỉ có thể tập trung làm đúng một chuyện, tôi của kiếp trước đã không thể vừa theo đuổi giấc mộng vừa tìm kiếm tri kỷ; đây cũng là lý do vì sao kiếp trước tôi có thể gây dựng nên một sự nghiệp vĩ đại. Mà đối với Charlie, dường như tôi đã mê mẩn hắn tới mức không kiềm chế nổi…
“Con yêu, muộn rồi đấy…” Tiếng gọi thân thiết cất lên cùng lúc cánh cửa bật mở, là bà Stoker! Tôi ngẩng phắt lên, còn Charlie vẫn khóa mắt vào tôi, chậm rãi vuốt ve mái tóc của tôi trong khi rút một tay khác ra khỏi chiếc quần jeans.
“Ôi… Bác xin lỗi vì đã quấy rầy nhé, nhưng hai đứa nên lên đường đi thôi. Đương nhiên là phải ăn sáng xong đã!” Mẹ của Charlie nở nụ cười vừa lòng rồi đóng cửa.
Vợ chồng Stoker vẫn luôn phiền muộn về cậu con trai thứ hai. Con trai quá xuất sắc, song đồng thời cũng quá đặc biệt, luôn sống trong thế giới của riêng mình, bọn họ thậm chí còn lo nghĩ không biết con trai mình có bị bệnh tâm lý hay không. Nhờ thấy hắn chơi chung với một người bạn khác phái là tôi, họ đã từ bỏ bỏ ý định đưa hắn đi tư vấn tâm lý cũng như loại bỏ được nỗi lo con mình có khuynh hướng đồng tính, vài cậu trai thông minh chơi cùng Charlie càng khẳng định con trai họ rất bình thường.
Nụ cười thấu hiểu mới nãy thật đúng là…
“Shall we
(Ta đi chứ) ?” Charlie vỗ mông tôi, đôi mắt đong đầy ý cười. Mặt tôi nóng bừng, vội bò xuống khỏi người hắn.
Có nhất thiết phải như thế không hả Jane? Rõ ràng mày là một ngọn núi băng máu lạnh kia mà! Sao cứ thấy Charlie là mày lại chết não, chỉ còn mỗi bản năng cơ thể không vậy!
Á! Mà dù có não thì chắc tôi cũng sẽ dùng nó để suy xét xem hắn đang nghĩ gì cho coi…