Nhật Ký Nuôi Dưỡng Gen Đặc Biệt

Chương 3




Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười lăm của tôi, chẳng ai hay biết điều này ngoài vợ chồng Young đang đi nghỉ mát. Kì nghỉ ấy là món quà tôi dành tặng họ, với lý do: “Mẹ à, cảm ơn mẹ, và cả cha nữa, vì đã đưa con đến thế giới vào ngày này. Ngày này không phải để cha mẹ tặng quà cho con, mà là ngược lại mới đúng. Con đã đặt chỗ nghỉ mát giúp cha mẹ rồi, đây là máy bay và bản đồ, hai người hãy tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ nhé!”

Đấy, nghe có sướng cái tai không, đến tôi còn thấy cảm động nữa là ~~ Cha mẹ hết lời khen tôi đã trưởng thành, vui vẻ gói ghém hành lý rời đi.

Kế hoạch hôm nay là trốn trong phòng đọc sách, sau đó dành buổi chiều cho phim Chiếc dương cầm. Mấy ngày nay chỉ có tôi và người giúp việc ở nhà, dĩ nhiên tôi đã hẹn Charlie đến để cùng xem phim rồi.

Nói đến Charlie, hắn không còn khép mình như xưa mà đã bắt đầu giao tiếp bình thường với mọi người, dù vẫn lầm lì và chẳng mấy khi nói gì thừa thãi. Ở trường chỉ có vài đứa xun xoe như tôi nhưng thông minh tuyệt đỉnh mới chủ động chơi với hắn, còn hắn vẫn giữ dáng vẻ u buồn, kẹp một quyển sách dưới cánh tay và đút tay vào túi, ngày càng có phong thái của một quý ông.

Thật tuyệt khi được thấy một Charlie như vậy. Có vẻ như tôi đã đoán đúng, hắn thuộc tuýp người hướng nội có tính chiếm hữu mãnh liệt. Chỉ cần được dẫn dắt đúng cách, hắn sẽ không đi đến kết cục như trong phim.

Còn về thay đổi ngoại hình ư, hắn trưởng thành nhanh lắm! Không biết từ lúc nào Charlie đã cao tới sáu tấc Anh[1], vai bắt đầu nở nang, săn chắc. Năm ngoái, có một hôm tôi sang kiếm hắn đi học, trèo lên mái nhà từ sớm định dòm qua cửa sổ thì bất ngờ phát hiện gã này đang cạo râu! Là râu thật chứ chẳng chơi! Đôi khi hắn sẽ để lộ vài nếp cười nhỏ hoặc biểu cảm khác, song chỉ là thoáng qua. Biết bao cô từ thị trấn xa xôi còn lặn lội đến, cố tình băng qua cửa nhà hắn cốt chỉ mong được thấy hắn ngồi đọc sách trên băng ghế trong rừng. Mới mười sáu tuổi mà đã khiến bao con tim thổn thức rồi!

[1] Tương đương với 182,88cm.

Thật ra hắn càng lớn càng giống Matthew Goode, diễn viên thủ vai Charlie trong phim. Kỳ diệu thế chứ! Matthew Goode vốn là một diễn viên ngoài đời thực, sinh ra và lớn lên ở Anh, thế mà nhân vật trong phim lại có bề ngoài giống anh ta như đúc, chỉ khác mỗi tính cách. Hơn nữa, Matthew thổi hồn phong cách quý ông trời sinh của người Anh vào nhân vật, trong khi Charlie, người chưa từng sống ở Anh, lại chẳng hề giống một thiếu niên Mỹ chút nào.

Đương nhiên, những điều này chỉ là chuyện râu ria, quan trọng là dù hắn đã dần trở lại bình thường, không còn đam mê phanh thây quái đản nữa, nhưng ngay cả khi chúng tôi dính lấy nhau (tôi bám hắn) suốt 11 năm qua, kể từ lần cuối động vào hắn (cưỡng hôn) 6 năm về trước, tôi không có gan đâu tái phạm nữa. Bài học lần trước khiến tôi hối hận khôn nguôi, hắn chẳng thèm đoái hoài gì tới tôi suốt 6 tháng! Không được xem “Tin tức phát sóng” đã đành, lúc tìm hắn thì bị phớt lờ, lơ đẹp, nhốt ngoài cửa. Rõ ràng hôm đó hắn hưởng thụ lắm mà, sao giờ lại làm ngơ với tôi chứ?

Suốt 5 tháng ấy, ngày nào tôi cũng đến nhà Stoker đúng giờ để chầu chực, vợ chồng Stoker thấy thế cũng phải mủi lòng, thế mà tên kia lại luôn tìm được cơ hội để né tránh tôi, hôm thì vào thành phố tham quan triển lãm văn học của nợ nào đó, hôm thì trốn trong một góc bí mật để đọc sách. Hắn biết tỏng lạnh mặt với tôi không có tác dụng nên mới dùng chiêu này để trừng phạt tôi!!

Sang tháng thứ sáu, vợ chồng Young đi công tác xa nhà, trong một đêm mưa gió bão bùng, thừa dịp bảo mẫu say giấc, tôi để lại một tờ giấy rồi lén chuồn ra cửa, định bụng thực thi kế sách mà tôi thao thức suốt đêm mới nghĩ ra: cửa sổ nhà hắn có ban công, ngay bên dưới là nóc nhà, tôi không thể ngã sấp mặt được. Hắn khóa cửa thì chẳng nhẽ tôi không thể trèo cửa sổ vào?

Nhưng đến khi leo lên đó tôi mới biết trên cao khủng bố cỡ nào. Cơ thể bé nhỏ của tôi đu đưa trong gió như sắp sửa bị cuốn phăng đi, tôi tựa lên vách tường tầng hai, giẫm lên rìa ban công chật hẹp, kề cận bên bờ vực sụp đổ… Chẳng ai bảo tôi biết chứng sợ độ cao cũng theo đến cùng tôi… Lúc leo lên thì chẳng cảm thấy gì, giờ nhìn xuống chân tay cứ nhũn hết cả ra…

Tôi gắng sức xoay người bấu chặt lan can, không ngừng nhắc bản thân đừng nhìn xuống, sau đó gõ cửa sổ phòng hắn như điên. Chẳng mấy chốc cánh cửa mở ra, người nọ ném cho tôi một ánh mắt khó tin và lạ kì.

“Charlie, cứu mình với, mình sợ độ cao lắm 555555[2]…”

Bà cô ba mươi tuổi ở trong lòng tôi bắt đầu nức nở.

[2] 55555 là ngôn ngữ mạng, tức “hu hu hu”.

Sau này tôi mới hiểu, khi ấy không phải tôi sợ hắn, mà là ỷ lại hắn. Cho dù tôi đã lên đầu ba, còn hắn chỉ mới mười một tuổi, nhưng khi tôi xem bộ phim về hắn thì hắn đã hai mươi bảy tuổi, còn tôi chỉ mới mười tám. Có đôi khi tôi cũng cảm thấy thật lạ lùng, chơi chiêu gì trong gần sáu tháng trời hắn cũng thờ ơ, thế mà rớt nước mắt thì lại có tác dụng? Phải chăng đây là lời giải thích cho chuyện không một mống đàn ông nào ở kiếp trước thích tôi?

Cũng may là hắn không muốn giết tôi, bởi vì hắn chỉ cần tách từng ngón tay đang túm chặt lan can của tôi ra là có thể hủy thi diệt tích, không chỉ loại bỏ tai họa ngầm biết rõ bí mật của hắn mà còn có thể cắt phéng được một cái đuôi dính người.

Sau một thoáng ngập ngừng, hắn kéo vút tôi lên. Lan can ban công không cao, tôi không cần phải gắng sức để trèo, song cặp chân mềm nhũn buộc tôi phải đè hơn nửa trọng lượng lên hắn.

Hình như hắn vừa mới tắm nên thơm ngào ngạt, nhưng có vẻ không giống mùi sữa tắm lắm.

Đây là mùi của chính hắn ư?

Tôi ngồi xuống thảm trong lúc miên man suy nghĩ. Charlie đóng cửa sổ lại, ngoài trời bắt đầu mưa như trút nước. Mượn ánh sáng lờ mờ từ sấm chớp và đèn ngủ, tôi đảo mắt ngắm căn phòng của hắn, trong phòng kê một chiếc giường đôi trải ga màu xám tro, một giá sách phủ kín cả mặt tường và một giá đồ chơi ở mặt tường khác. Sách vở và đồ chơi được xếp gọn gàng đến khó tin, chăn trên giường chỉ hơi nhăn chút đỉnh, hắn mặc bộ đồ ngủ Snoopy khác hẳn phong cách bình thường, nhìn xuống tôi từ trên cao, sau gáy lưa thưa vài sợi tóc hơi vểnh.

Vừa rồi hắn đang ngủ đấy ư? Ngủ rồi mà sao giường vẫn phẳng phiu thế nhỉ?

Được rồi, đây không phải là trọng điểm.

Tôi nhìn vào mắt hắn: “Mình xin lỗi về chuyện lần trước nhé.”

Charlie nhìn tôi đăm đăm một hồi, rồi bỗng duỗi tay về phía tôi. Tôi tưởng hắn muốn kéo tôi dậy, ai ngờ bàn tay kia lại lướt qua rồi lấy từ trên đầu tôi xuống một chiếc lá.

“Người cậu có sạch không đấy?” Hắn hỏi.

Tôi thoáng sửng sốt trước khi gật đầu: “Mình tắm trước lúc ngủ rồi.”

Hắn quay người lên giường, chui vào trong chăn rồi vẫy tôi: “Lại đây.”

Tôi ngơ ngác đứng dậy, bước tới bên giường.

“Cậu ngủ ở đây.” Hắn chỉ sang bên cạnh.

Tôi cúi xuống để mái đầu lòa xòa che đi vẻ mừng thầm, lẳng lặng chui vào trong chăn.

Thật ra tôi rất hối hận vì đã không tranh thủ “xơ múi” hắn nhân lúc hắn ngủ, nhưng tuy tôi cực kì hưởng thụ khoảnh khắc hôn hắn, sáu tháng lạnh nhạt dài lê thê trước đó khiến tôi không dám làm càn. Vả lại tướng ngủ của tôi vốn nề nếp, buổi tối nằm thế nào thì sáng ra vẫn nằm thế đó, thế nên khoảng cách vài tấc Anh giữa hai chúng tôi vẫn được giữ y nguyên. Bất kể là khi còn bé hay khi đã trưởng thành, chúng tôi đều có chung một điểm là thích ngủ trên giường lớn và ưa sạch sẽ. Cho dù không có quyền chạm vào hắn bất cứ lúc nào nhưng lại được ngủ trên chiếc giường mà hắn vô cùng coi trọng, tôi có thể xem đây như một kiểu thừa nhận trá hình không?

Khi tôi xuống nhà để làm một ly nước trái cây, tôi bắt gặp bóng ai kia đang đứng thẳng tắp ngoài cửa. Lia mắt nhìn đồng hồ trong phòng khách, kim phút chỉ về hướng năm mươi tám, hắn nhất quyết phải chờ đến đúng ba giờ mới chịu gõ cửa ư? Đúng là người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế có khác, bên ngoài đang lạnh lắm đó…

Tôi bước đến mở cửa, Charlie quay lại nhìn tôi. Vẫn chiếc sơ-mi với phần cổ nằm ngay ngắn ngoài áo len, kèm theo một chiếc áo lông ở ngoài. Tuy trông hắn chẳng còn khó đăm đăm như hồi bé nhưng vẫn không có tí tẹo biểu cảm nào.

“Mời vào. Cậu muốn uống gì không?” Tôi mở tủ lạnh, niềm sung sướng trong lòng dào dạt như sắp vỡ bờ đê. Đúng vậy, sinh nhật lần này sẽ chỉ có hai chúng tôi cùng xem phim với nhau, hơn nữa tôi thừa biết Chiếc dương cầm là một bộ phim thế nào.

“Gì cũng được.” Quản gia nhận áo của Charlie, hắn xắn cao ống tay áo, theo tôi vào bếp. Tôi rót nước ép đào và nước lọc cho hắn, quay lại lấy một đĩa đựng đầy anh đào và dâu tây từ trong tủ lạnh, ừm, hễ cứ thấy anh đào là một cảm giác quái ác lại trỗi dậy trong tôi, bởi tôi biết hắn thích anh đào vô cùng.

“Đi nào, lên phòng mình thôi.”

Charlie giúp tôi bưng đĩa dâu tây, niềm phấn khích vặn vẹo ở trong lòng tôi lên đến đỉnh điểm. Gì cơ? Vụ trừng phạt trước đó á? Đã bị tôi ném lên chín tầng mây lâu rồi!