Sáu năm trôi qua, Charlie ngày càng quyến rũ, thu hút cả tá người theo đuổi bằng khí chất trưởng thành và chững chạc.
Ôi! Bên hắn chẳng lúc nào ngớt bóng bướm ong cả.
Chúng tôi chưa bao giờ, chưa bao giờ cãi nhau. Ngoảnh đầu nhìn lại, chính bản thân tôi cũng cảm thấy lạ kỳ. Hắn quả nhiên chính là
soulmate của tôi. Di truyền học thậm chí còn dành cho
soulmate một định nghĩa thú vị, rằng nó chính là sự bổ sung hoàn chỉnh của bộ gen đến từ hai cá thể. Chú ý, trọng điểm nằm ở hai chữ “hoàn chỉnh”. Cơ thể con người chứa khoảng ba mươi nghìn gen lận… Vả lại nếu bổ sung gen là nền móng thì tác động từ môi trường cũng quan trọng không kém, thế nên đây đương nhiên chỉ là một câu chuyện tốt đẹp thôi.
Số mệnh như thể đã được định sẵn, tôi xuyên không đến vừa khéo đúng thời điểm, khéo đến độ có cơ hội được trưởng thành cùng hắn trong môi trường mà hắn đã từng sinh sống.
Charlie chưa bao giờ để tôi nghỉ ngơi lấy một ngày, đương nhiên là trừ lúc đèn đỏ ra. Tôi không hiểu hắn đào đâu ra nhiều năng lượng như thế. Thật khó lòng tưởng tượng một người lạnh nhạt như hắn lại luôn rạo rực ham muốn, đến độ có một bận tôi tan tầm, tiện đường đón hắn nên đậu xe chờ trong bãi đỗ, lúc về vốn định để hắn cầm lái, ngờ đâu lại tiện cho tên cầm thú nào đó.
Sau khi vào xe, hắn dằn lòng không nổi mà hôn tôi, cởi tuột quần tôi ra rồi ôm tôi ngồi lên đùi hắn. Kỳ kinh nguyệt chừng tám ngày lần này tuy có hơi dài thật,
nhưng lạy Chúa tôi, về rồi làm sau chẳng phải tốt hơn sao? Trời đã sẩm tối rồi, các bé cưng nhất định còn đang ráng chống mí mắt chờ cha mẹ về dỗ chúng đi ngủ đấy!
“Charlie à… Các cục cưng đang chờ mình… Ưm…” Còn chưa kịp nghĩ sâu, ham muốn đã bao phủ lý trí của tôi… Tôi cắn chặt môi để ngăn không cho bản thân bật thốt thành tiếng… Cái tên Charlie này ngày càng không tiết chế gì cả!
“Bà Heather nhất định sẽ dỗ các con ngủ ngoan thôi, mình về rồi hôn chúc ngủ ngon là được, ưmm…” Hắn vội vã xoa nắn bờ mông tôi, thỉnh thoảng chạm vào vùng xương cụt, khiến tôi vô thức nhào về trước né tránh, căng thẳng siết chặt các thớ cơ nằm bên trong, đến khi chạm vào thắt lưng kim loại lạnh băng của hắn thì dường như lại tiếp tục không cẩn thận co bóp nơi nào đó…
Hắn vỗ vỗ mông tôi, “Thả lỏng ra nào… Jane, thả lỏng ra nào…”
Nếu hắn đã đưa ra giải pháp thì tôi đương nhiên sẽ chẳng băn khoăn chi nữa.
Có gì mà phải lo? Chơi nhún xe lại chẳng tuyệt quá ấy chứ,
Charlie à, em đã nói rồi, được làm tình với anh không bao giờ là đủ cả.Chỉ cần là với anh thì tư thế nào em cũng thích cả O(∩_∩)O.Nhưng ở đây có camera theo dõi, ngộ nhỡ tay bảo vệ đang vừa dán mắt vào màn hình vừa
tuốt súng thì sao!?
“Charlie… Mình ra ngoài đi, ở đây có người nhìn…”
Tôi nên cảm thấy may mắn vì văn phòng của hắn không nằm ở nút thắt giao thông nên dù hắn không để tôi ngồi trên ghế phó lái và thắt dây an toàn mà chạy bon bon trên đường thì cũng sẽ không gây ra tai nạn giao thông hoặc bị cảnh sát chặn xe tra hỏi chăng?
Hắn nhấn ga, gác cằm lên vai tôi để tiện nhìn đường, phả hơi thở vào những sợi tóc ở sau gáy, khiến tôi hơi ngứa ngáy. Tay trái hắn cầm lái, tay phải vỗ vỗ mông tôi, “Move.”
(Chuyển động đi em.)Tôi từ từ đong đưa phần eo thật nhẹ nhàng, sợ làm phiền hắn lái xe.
Đến một đoạn không người, hắn ngừng xe bên đường, một tay ôm eo tôi và nhịp nhàng thâm nhập, tay còn lại vuốt tóc tôi, xuôi đến cổ thì áp tôi về phía mặt hắn.
Charlie + anh đào, hương vị này có nếm trăm bận cũng không ngán.
Hắn hoàn toàn phóng thích bản thân, chẳng kiêng dè gì nữa, nụ hôn cũng không còn nhẹ nhàng lịch sự mà chuyển sang liếm mút thật mạnh, khiến lưỡi tôi tê dại.
Hắn tăng tốc, phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.
Ừ… Nên vậy. Giọng nói êm tai nhường ấy mà không rên thành tiếng thì thật quá đáng tiếc…
Đêm đó, người trao cho các cục cưng nụ hôn chúc ngủ ngon là Charlie, còn tôi thì mệt đến độ không mở nổi mắt…
Tôi đúng là một bà mẹ vô lương tâm mà…
Ngày hôm sau, tôi nghe bà Heather kể rằng hai vật nhỏ chờ chúng tôi đến mười giờ mới đi ngủ, vì cắn rứt lương tâm nên tôi lập tức đồng ý tặng một cây đàn vi-ô-lông làm quà sinh nhật cho Matthew, cũng dành một ngày để dạy Mackenzie bơi lội, con bé đã thèm được nghịch nước từ lâu. Mackenzie vui đến quên hết trời nam đất bắc, nhưng ánh mắt tìm tòi của Matthew thực sự khiến tôi không dám nhìn thẳng vào thằng bé suốt một thời gian dài…
Thằng nhóc này thành tinh rồi!
Có đôi khi tôi và Charlie sẽ cùng chơi đàn, đôi khi lại ngồi trên tấm thảm lông trải dài bên cửa sổ sát đất trong một buổi chiều đầy nắng ấm, hắn tựa lên khung cửa sổ, còn tôi thì vùi vào lòng hắn với một quyển sách, tay trái của hắn sẽ vô thức vuốt ve chiếc nhẫn tôi đeo, nơi có hình xăm tên hắn nằm bên dưới.
Tôi phải thừa nhận rằng dù Mackenzie còn quá nhỏ, song tôi vẫn cho rằng con bé là kẻ phá đám trời sinh, có điều Matthew chưa bao giờ chê trách con bé. Ví dụ như bây giờ, hai đứa vốn đang ngồi xổm trên cầu thang, lén nhìn chúng tôi qua khe hở trên tay vịn, Mackenzie không cẩn thận đánh rơi hộp gỗ trong tay, tạo nên những tiếng động liên tiếp. Chúng tôi quay đầu, trông thấy hai vật nhỏ, bao gồm cả Matthew bình thường luôn bí xị và lạnh nhạt, đều đang cười vui vẻ.
Con trẻ dường như luôn thích thấy cha mẹ mình gắn bó khăng khít.
Gia đình tôi sống ở ngoại ô thành phố, quanh nhà là một phiến rừng không lớn mà cũng không nhỏ, đối diện là nhà của Jerry. Khi tôi chuẩn bị xong bữa trưa, Charlie và bọn trẻ đều không ở trong phòng.
Khoảnh khắc tôi mở cửa ra, trái tim tôi như được lấp đầy.
Trong nắng thu dịu dàng, Charlie đang ngồi đọc sách trên ghế, hai đứa trẻ một trái một phải ôm eo hắn và chìm trong giấc ngủ. Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn ngước mắt nhìn tôi, hai đại dương xanh tràn ngập sự thỏa mãn vô bờ, len lén đặt ngón trỏ trái lên môi. Dưới ánh mặt trời, chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của hắn lóe lên tia sáng tuyệt đẹp.
Tôi biết, bên dưới chiếc nhẫn ấy chính là tên của mình.
Phi Cơ Năng Phi: Jane rất thích hình xăm của mình chứ không phải bị ép buộc gì. Cô nàng chỉ muốn cộp cho mình một dấu ấn vĩnh hằng, mãi đến khi cơ thể mục ruỗng mà thôi. Điều Charlie làm cực kỳ hợp ý nàng ta đó.
Còn khoảng hai chương độc thoại nội tâm của Charlie nữa là xong, tôi phải phân tích gã biến thái này đàng hoàng rồi mới viết, sẽ không ngốn nhiều thời gian đâu. Một lần nữa, chân thành hy vọng ai ai cũng có thể tìm thấy một tình yêu hòa hợp giữa linh hồn và thể xác cho chính mình.