Nhật Ký Nuôi Dưỡng Gen Đặc Biệt

Chương 11




[Charlie độc thoại]

Trong vô thức, tôi bắt đầu để ý đến Jane. Nàng đang dần cao hơn. Ngoài đôi mắt dài mảnh và mái tóc đen nhánh, tôi thích nhất bờ mông căng mọng của nàng. Tôi bắt đầu mơ thấy những điều lạ lùng như cảnh bờ mông săn chắc của nàng dán sát vào đùi tôi. Sáng đến, ga giường của tôi thường sẽ lấm bẩn, có lẽ trước kia tôi sẽ ghét cảnh này lắm, nhưng giờ tôi chỉ cảm nhận được một niềm khấp khởi, thế nên khi gặp Jane, tôi lại càng muốn chạm vào nàng hơn nữa.

Jane không nóng lòng muốn thử những chuyện của người trưởng thành, cũng không có kỳ nổi loạn thời vị thành niên, đây cũng là lý do mẹ tôi vô cùng thích nàng.

Tôi biết Jane muốn theo học tại Yale. Tôi cũng biết rõ tất cả toan tính nhỏ nhặt của nàng. Dường như nàng chẳng thể giấu giếm điều gì, mà dù giấu được thì cũng rất dễ bị đọc vị. Hoặc có lẽ nàng đang hy vọng tôi lần theo những đầu mối mà nàng để lại, từ đó tìm tòi vào sâu trong nội tâm nàng, khám phá nàng như khám phá một quyển sách. Jane đã trao chìa khóa cho tôi từ lâu, nàng chỉ không biết khi nào tôi sẽ sử dụng quyền hạn ấy. Bé cưng của tôi đương nhiên phải nằm trong tầm mắt của tôi rồi. Tôi vốn thông minh bẩm sinh, hơn nữa lại dồi dào kinh nghiệm vì từng thử những đường ngang ngõ tắt thú vị khác, tóm lại, đỗ Yale không phải việc khó với tôi.

Tôi biết nàng có một cuốn sách bí ẩn, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ nàng lại mường tượng về tôi phóng khoáng đến thế. Nàng quả thật quá thuần túy. Trên thực tế, tôi đã dành cả đêm để nghiền ngẫm cuốn sách đó. Cuốn sách đã sờn cũ, có vẻ như đã bị đóng mở vô số lần, hơn nữa dày gấp đôi bản gốc và kẹp rất nhiều thứ ở trong, bao gồm cả bức thư tình với lời mở “My dearest Charlie” (Charlie thân yêu nhất của em) được nàng viết trong phút buồn tẻ trên lớp, lên án ông trời bất công khi không cho nàng và tôi được ngồi một trước một sau, đồng thời cảm tạ người làm vườn nhà tôi vì đã tỉa cái cây bên cửa sổ vừa đủ để nàng có thể leo sang ban công mà không dính lá đầy đầu.

Những chuyện vụn vặt, bé nhỏ ấy giúp tôi hoàn toàn thấu hiểu Jane. Tôi từng tậu một căn hộ ngay từ ngày đầu đặt chân đến miền Đông Hoa Kỳ, thậm chí còn bài trí hai căn phòng ngủ giống nhau y đúc, nhưng giờ đây tôi chỉ muốn được ngủ chung với nàng.

Có điều, lạy Chúa tôi, Jane thật mẫn cảm. Tôi không muốn làm nàng đau nên đã rất từ tốn. Nhẫn nhịn không phải việc khó, song nhìn nàng cắn môi mà không dám phát ra tiếng nào quả là một chuyện thú vị, hiềm nỗi nàng chỉ cần hơi dùng sức là phía dưới sẽ siết lại, khiến tôi thấy không quá thoải mái.

Tôi thích phản ứng của Jane. Vẻ mặt sa đọa vì tình dục thành thật kia khiến tôi muốn ghì nàng vào lòng và hòa cả hai làm một thể. Kể từ giây phút ấy, hoặc có lẽ, chỉ cần có tôi bên cạnh, trong mắt nàng sẽ chỉ có mình hình bóng tôi.

Nhưng… bạn gái của Jerry thường hay thỏ thẻ với cậu ta câu “Em yêu anh”, còn Jane của tôi thì chưa bao giờ, kể cả trong cuốn sách quý tuyệt mật của nàng… Tôi biết nàng rất yêu tôi, a… Yêu sao? Từ này thật xa lạ. Còn tôi thì sao? Tôi cũng yêu nàng ư?

#

Tôi dành cả đêm trong phòng giải phẫu để phân tích vụ án cùng đồng nghiệp và cảnh sát, gần đây các tín đồ của Judas lại bắt đầu gây án liên miên. Tôi có phần quan tâm đến vấn đề tôn giáo nên đã nán lại đến trưa ngày hôm sau mới bớt thời gian để đi ăn.

Run rủi thay, tôi phát hiện bé cưng của tôi đang ngồi ở vị trí cũ, đối diện nàng là một gã đàn ông.

Lồng ngực tôi bỗng thắt lại.

Jane là của tôi!

Nàng biết mình thuộc về tôi, nhưng không có nghĩa là kẻ khác cũng biết!

Rặt một lũ chết bầm vo ve như ruồi! Thứ ngu xuẩn trong đầu đếch có gì ngoài rác!

Nói gã ngu xuẩn thì có phần quá quắt, nhưng kiêu căng chính là một kiểu ngu xuẩn. Song khi đón nhận đôi mắt chứa chan nét cười của Jane, tôi lại thấy dễ chịu hơn hẳn.

Nếu nơi đây không có một bóng người thì khéo nàng đã sà vào lòng tôi rồi.

#

Tôi biết mình rất quan trọng với Jane. Nhưng quan trọng đến nhường nào? Tôi không muốn chủ động hỏi nàng, tôi sợ đáp án sẽ không tốt đẹp như tôi mường tượng.

Trái tim tôi trống rỗng như một hồ nước cạn khô. Nếu Jane yêu người khác thì sao? Mặc dù tôi không nghĩ có kẻ nào phù hợp với nàng hơn tôi.

Không! Jane sẽ không yêu kẻ khác! Nàng đã yêu tôi hai mươi hai năm rồi!

Khoan đã, yêu… ư?

#

Tôi thích Jane hơn cả việc mổ xẻ thi thể người trên bàn giải phẫu. Kể từ lần đầu cùng nàng trao môi hôn, tôi đã phát hiện ra sự thật bất ổn này, để mặc nó theo mình tới tận bây giờ. Muốn vùi mãi trong cơ thể của nàng chết đi được.

Tôi vẫn đang khống chế bản thân, tựa như thuở đầu bị cuốn hút bởi việc giải phẫu động vật. Ham muốn nên bị giam giữ ở trong lồng. Jane quá đỗi bao dung. Hoặc có lẽ nàng thích một Charlie hoàn chỉnh, bất kể là phần nào, chỉ cần đó là tôi. Cảm nhận được vách trong nóng ướt của nàng, tôi lại một lần nữa cho phép con tim mình chi phối lý trí.

Tôi rất muốn hoà tan nàng vào xác thịt của tôi.

Jane nói, nàng là của tôi.

Nàng còn nói nàng yêu tôi!

Trái tim tôi lập tức được lấp đầy bởi một thứ gì đó không tên.

Đúng vậy, tôi đã sớm biết điều ấy. Nhưng vì sao tôi lại vui đến nhường này khi nghe chính nàng thừa nhận nhỉ?#

Từ đó, chúng tôi càng thêm khăng khít.

Tôi biết Jane có thể chơi piano, biết cả những bài nàng hay chơi. Tôi hỏi những bản phổ nhạc ấy từ phu nhân Young, bà hết sức hy vọng tôi và Jane có thể ở bên nhau, năm nào gia đình hai bên cũng cùng đón Giáng sinh đầy ăn ý. Đương nhiên việc của cha mẹ chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng hễ trông thấy Jane với mái tóc đen xinh đẹp, mặc áo lông đỏ đứng trước cây thông Giáng sinh trong phòng khách nhà tôi là tôi lại càng thích nàng hơn nữa. Mỗi năm nàng lại càng thêm xinh xắn với đôi mắt dài mảnh và mái tóc đen nhánh, dáng người ngày càng nuột nà, những gã trai nhìn nàng ngày một nhiều hơn. Đương nhiên, trong thâm tâm tôi biết nàng chỉ chú ý đến mình tôi và người nàng yêu mến mà thôi.

Tôi muốn nuông chiều Jane, và tôi cũng thật sự làm như vậy.

#

Richard đột nhiên mời tôi đến tham dự bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi của con gái anh ấy. Jane luôn bận tâm về người tên India này. Tên của cô ta tựa như một hồi chuông cảnh báo, khi còn bé, nàng không lúc nào là không dò hỏi tôi về India, nay nhận được lời mời thì lại biểu hiện càng thêm khác thường.

Jane có quá nhiều bí mật. Ví dụ như, làm thế nào mà nàng vừa khéo bắt kịp thời điểm tôi thực thi kế hoạch với Jonathan? Hoặc làm thế nào mà nàng biết về chuyện của tôi? Nàng rất hiểu tôi, luôn luôn là thế, nếu một người đã ở bên bạn hai mươi năm thì điều đó điều hết sức bình thường, nhưng nếu chỉ vừa gặp gỡ mà đã thấu hiểu đối phương hoàn toàn thì vô lý quá. Tôi từng liên tưởng đến thuyết thế giới song song mà nàng đề cập, nhưng khó tin biết mấy…

Nàng cũng thông minh một cách thái quá. Cho dù sở hữu IQ phi thường, con người ta cũng phải bắt đầu từ những điều cơ bản, nhưng tôi chưa bao giờ thấy nàng học bất kỳ chương trình kinh tế học cơ sở, hoặc tiếp thu bất cứ kiến thức nên tiếp thu nào, ấy vậy mà ngoài những cuốn kinh tế học bán chuyên nghiệp ra, nàng lại nằm lòng tất cả những từ ngữ trong một cuốn sách bất kỳ. Điều này thật quá mức với một cô bé bốn tuổi, ấy là chưa kể vụ đàn vi-ô-lông. Một người chưa bao giờ tiếp xúc với vi-ô-lông lại có thể chơi như đã luyện tập cả thập kỷ… Hơn thế nữa, trong khi cha mẹ nàng chỉ biết đôi ba chữ tiếng Trung phồn thể, nàng lại có thể viết hết tất cả, rành rẽ cả thư pháp Trung Quốc và một số bài thơ.

Có quá nhiều ví dụ về hiện tượng “vừa mới sinh ra mà như đã trưởng thành” này, như thể trái tim của nàng đã bị thay thế. Nhưng không quan trọng, người tôi thích là Jane sau năm bốn tuổi, bất kể nàng là ai, với tôi, nàng chính là nàng, trước sau không đổi.

Jane, anh sẽ chờ em nói cho anh hết thảy, em không nói cũng không sao, đừng rời khỏi anh là được.

#

Đôi khi nàng rõ là đáng yêu. Nàng luôn cố gắng giữ bình tĩnh ở trước mặt tôi, nhưng việc đó chẳng bao giờ hiệu quả. Mỗi khi ở một mình, nàng sẽ bộc lộ tất cả những tính nết nhỏ nhoi, tựa như hiện tại, cười khúc khích và lăn từ đầu giường đến cuối giường rồi lại lộn trở về, khiến chiếc váy ngủ vốn đã ngắn cũn cỡn tốc hẳn lên trên…

Bé cưng àem hồn nhiên và ngây thơ quá, cho dù tối hôm qua em bất cẩn tự làm phía dưới bị thương thì cũng không nên dụ dỗ anh vào ngay ngày hôm sau chứ…
Tác giả lảm nhảm:

Tôi muốn chia sẻ tác phẩm mà tôi nghĩ là tương đối tử tế với mọi người, rất, rất vui khi các bạn thích nó. Hy vọng mọi người có thể gặp được soulmate (người bạn tâm giao) của đời mình.

Thực ra linh cảm của tôi dồi dào lắm, tiếc là bận bịu quá chừng 囧… Có lẽ bộ truyện ngắn này (truyện không ngắn thường dài khoảng một trăm ngàn chữ) sẽ kết thúc vào khoảng sáu giờ chiều nay. Tác giả có một thói quen sáng tác như sau: với truyện ngắn, hễ cứ đăng truyện là sẽ đăng một nửa, đăng tổng cộng hai lần. Để độc giả ngóng trông hàng ngày (được rồi, tôi đang tự kỷ đấy), một ngày chỉ được đọc một chương là quá đớn đau, khi tôi đọc truyện cũng thích đọc truyện đã hoàn thành, thế nên tôi luôn cố gắng đăng cả thể để câu chuyện được liền mạch lưu loát (mà vẫn đảm bảo chất lượng, tôi thề [nghiêm túc]).

Hẳn có rất nhiều bạn nghi ngờ về lần đầu tiên của Charlie và Jane, mọi người đều tưởng lần đầu sẽ rất đau phải không? Nói thật với các bạn, vấn đề cốt lõi nằm ở người đàn ông đó, bọn họ vội vàng, không đợi các bạn chuẩn bị tốt nên mới có vụ đau thôi. Còn nữa, nếu thấy chỗ nào khó hiểu hoặc có kiến nghị nào mang tính xây dựng thì bạn nhất định phải nói cho tôi đấy nhé, tôi không phải người ngoài cuộc, không thể tự nhìn ra khuyết điểm của bản thân đâu…

Ôi, viết truyện cũng giống như sống trong thế giới văn chương vậy, bây giờ ngày nào tôi cũng mơ thấy Charlie Stoker hết trơn…