Charlie Stoker là con thứ hai của gia đình Stoker, có một người anh trai tên Richard và một cậu em trai tên Jonathan. Mang trong mình dòng máu sát nhân di truyền, cậu bé Charlie đã giết Jonathan ba tuổi vì cho rằng Jonathan đã cướp mất đồng bọn thân thiết Richard của cậu.
Ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, vợ chồng Stoker nhanh chóng đưa Charlie đến một trang viên tại miền Tây Hoa Kỳ để trị liệu tâm lý khép kín suốt hai mươi hai năm. Thông qua bà McGarrick, quản gia của anh trai Richard, Charlie biết đến sự tồn tại của cô cháu gái India – người cũng khác biệt như mình (cùng có dòng máu sát nhân) và theo dõi sát sao nhất cử nhất động của cô bé. Vào ngày sinh nhật thứ mười tám của India, gã yêu cầu được “xuất viện”. Richard liên lạc và sắp xếp mọi thứ ở New York cho Charlie, song khi biết em trai muốn được gặp người nhà của mình, Richard thẳng thừng từ chối, sau đó bị Charlie sát hại.
Sau khi Richard mất, Charlie chuyển đến sống tại nhà của India. Gã giết những người ngăn cản mình và India ở bên nhau (cô Gin, bà McGarrick), chia sẻ những “tác phẩm” đã qua xử lý với cô cháu gái. India vô cùng tò mò về người chú bảnh bao và bí ẩn của mình, đồng thời nhận ra rằng, con đường để giải tỏa cảm xúc và tận hưởng cuộc sống chính là giết chóc. Bởi lẽ ấy, cô dần nảy sinh tình cảm với chú mình và xa cách Evelyn – người mẹ ruột cũng bị chinh phục bởi Charlie.
Khi còn sống, Richard từng nhận ra rằng India cũng mang trong mình dòng máu sát nhân, thế nên ông thường xuyên đưa India đi săn và thỉnh thoảng sát sinh để sau này con gái không làm những điều tồi tệ như em trai Charlie. Cái chết của người cha thân yêu đã khiến India rất đau khổ, vậy nên khi biết người chú luôn muốn trở thành đồng bọn thân thiết của mình chính là hung thủ sát hại cha, cô đã cầm súng săn bắn chết gã.
Cô “trưởng thành” dưới sự dẫn dắt của Charlie, không còn kiểm soát ham muốn giết chóc của bản thân, và sau đó đến New York một mình.
[Charlie độc thoại]
Tôi biết mình đang làm gì. Tôi yêu India.
Tôi biết về cô cháu gái India từ bà McGarrick – quản gia của nhà anh Richard. Con bé là một cá thể đặc biệt tựa như tôi và giống hệt tôi hồi nhỏ: thông minh, kỳ quặc, tách biệt, và không thích bị người khác chạm vào. Tôi buộc bà McGarrick phải cung cấp cho tôi bất cứ thông tin nào về con bé, kể cả bản nhạc mà con bé luyện tập hằng ngày. Tôi cũng luyện tập những bài hát ấy mỗi ngày, mường tượng đến cảnh được hợp tấu cùng India. Hằng năm, tôi nhờ bà McGarrick gửi cho con bé cùng một kiểu giày được đóng gói với ruy băng lụa màu cam, viết thư và vẽ tranh bên dưới trang giấy cho con bé vào mỗi dịp lễ, bởi vì giờ phút này chú của con bé đang “du lịch” vòng quanh thế giới.
Cha mẹ chưa bao giờ để cho tôi phải thiếu ăn thiếu mặc, trái lại, họ thậm chí còn mua cả một trang viên để làm nơi dưỡng bệnh cho tôi. Tôi có thể học và làm bất cứ chuyện gì mình thích, ngoại trừ rời khỏi nơi đây.
Không được! Tôi nhất định phải ra ngoài khi India tròn mười tám tuổi!Tôi đã chuẩn bị một đôi giày khác những đôi cũ cho con bé, thậm chí hơn mười năm trước tôi còn mua một chai vang đỏ được sản xuất đúng vào năm con bé chào đời và cất dưới hầm chứa. Tôi sắp sửa được thưởng thức chai vang năm 1994 cùng cháu rồi, đúng không India?
Tôi cần phải cư xử bình thường, nếu không sẽ bị Richard nhốt ở đây. Hôm nay là sinh nhật của India, tôi phải rời khỏi đây bằng bất cứ giá nào. Trước khi đi, tôi thậm chí còn luyện lại bản duet[1] mà tôi sáng tác riêng cho con bé.
Tôi muốn gặp India.Thế nhưng Richard lại đưa tôi đến Quảng trường Thời đại. Tiền mặt, thẻ tín dụng, một căn hộ, và cả mẫu xe tôi thích nhất, anh đã chuẩn bị sẵn tất cả cho tôi. Nhưng tôi muốn gặp India kìa!
Một kẻ không được phép về nhà thì đâu được coi là một thành viên trong gia đình chứ?
Richard à, em vẫn yêu anh nhiều lắm, nhưng bây giờ em đành phải bớt yêu anh một chút vậy.
Sau khi nổi lửa thiêu hủy xác của Richard và chiếc ô tô, tôi lái xe đi gặp India.
Trong đám tang của Richard, tôi trông thấy người vẫn hằng hiện hữu trong tâm trí tôi. Con bé lén lút quan sát và né tránh tôi, mẫn cảm nhận ra rằng bản thân chính là con mồi. Con bé giống hệt như trong tưởng tượng của tôi. Vậy mới là cô bé ngoan của tôi chứ.
Có điều vẻ mặt của bà McGarrick khi trông thấy những gì tôi làm tôi cảm thấy hơi đau đầu. Nếu bà ta không vâng lời thì tôi đành phải giải quyết bà ta thôi.
Trên thực tế, bà ta quả thực đã không vâng lời.
Tôi thong thả giải phẫu thi thể của bà ta, đặt từng khúc trong tủ lạnh dưới tầng ngầm, xếp chúng thành một khối xinh đẹp. Đáng mừng là không có bất kỳ chất lỏng nào bắn lên quần áo của tôi, vì tôi đến vội nên chỉ có hai bộ đồ để tắm rửa thôi đấy.
Tôi biết tình cảm mà Evelyn dành cho tôi là gì, nhưng tôi chẳng hề hứng thú với ả, có điều phản ứng của India làm tôi cảm thấy hết sức vui mừng. Con bé cũng mang trong mình lòng chiếm hữu mãnh liệt đấy chứ? Con bé ghét tôi gần gũi với mẹ nó, nhất là khi người cha ruột chỉ vừa qua đời. Cũng tốt, để con bé thấy rõ mẹ mình là loại phụ nữ gì thì sau này con bé sẽ dễ bề đi theo tôi hơn.
Phải, tôi muốn dẫn India cao chạy xa bay. Chúng tôi sẽ cùng tạo nên những tác phẩm nghệ thuật, tôi tin chắc rằng con bé có thể làm tốt hơn tôi.
Sau khi tôi cho con bé xem tác phẩm tôi đặt trong tủ lạnh, con bé không mảy may để lộ điều gì, đó chẳng phải là một khởi đầu tốt hay sao?
Đã lâu rồi không thấy cô Gin ghé thăm.
Vậy cũng tốt, chỉ có vài mống biết rõ lịch sử của tôi, cứ thủ tiêu tất cả là xong.
Không ngoài dự đoán, Evelyn bắt đầu chủ động. Chúa biết tôi ghét bị kẻ khác chạm vào cỡ nào. Nhưng cục cưng của tôi đang nhìn trộm qua ô cửa sổ, tôi phải làm chút gì đó để con bé biết ả đàn bà này không đáng là lý do níu chân con bé, hơn nữa tôi cũng rất muốn được nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông của cục cưng. Tôi có thể cảm nhận được ham muốn chiếm hữu tôi đang dần sản sinh trong con bé.
Đúng vậy, ham muốn chiếm hữu. Có ham muốn chiếm hữu tôi là chuyện tốt. Bạn biết đấy, con bé chỉ có thể là của tôi mà thôi. Giờ thì chẳng còn kẻ nào ngáng đường chúng tôi nữa.
Trời khuya làm tôi lo lắng, nhưng khi trông thấy bạn học của India sắp sửa làm chuyện quỷ tha ma bắt với con bé, tôi biết đây là một cơ hội tốt. Mặc dù tôi ghét phải thấy cưng của mình bị kẻ khác chạm vào, nhưng con bé phải trải nghiệm điều mới mẻ chứ nhỉ?
Cuối cùng người xử lý thằng oắt ấy vẫn là tôi. Nhưng không sao hết, chẳng việc gì phải vội.
Tôi tặng India một đôi cao gót nhân dịp tròn mười tám tuổi và tự tay đi đôi giày cho con bé. Khi biết nguyên nhân qua đời thực sự của cha mình, con bé lộ vẻ ngỡ ngàng và trống rỗng. Tôi biết mình đã làm con bé kinh ngạc. Bởi tất cả mọi việc tôi làm đều là vì con bé.
Tất cả đều là vì con bé.
Trên đời này, người hiểu India chỉ có mình tôi mà thôi, thậm chí đến cha ruột con bé cũng chẳng thể sánh bằng.
Song tôi đã đánh giá vị trí của mình quá cao.
Khi tôi định lấy thắt lưng giải quyết bà mẹ góa chồng đau khổ của India, con bé nhắm thẳng nòng súng săn về phía đầu tôi và bóp cò.
Một phát trúng đích. Con bé quả là một thợ săn tuyệt vời.
Khoảnh khắc ấy, tôi có phần không cam tâm, vì chúng tôi không còn cơ hội để cùng nhau làm chuyện cả hai thích nữa, nhưng đồng thời lại cảm thấy hài lòng, bởi khi giết tôi, con bé đã đi đôi giày cao gót mà tôi tặng.
Con bé tự do rồi.