Nhật ký nuôi con của quỷ hút máu
Tác giả: Phế Phu Nhất Chỉ
Phần 7
======
Có một mảnh đất trống trong trang viên, đã được cải biến thành một khu vườn. Trong thời gian Elphins đang say giấc nồng, do gia tộc lão Evan rơi vào thời kỳ tương đối hỗn loạn và ít người chăm sóc nên khu vườn đã từng hoang vắng, cỏ dại mọc um tùm, làm lu mờ đi đà phát triển của tất cả các loài hoa quý và cây cỏ ở nơi đây. Tình hình này đã được cải thiện sau khi Elphins tỉnh dậy.
Sau một trăm năm hỗn loạn, lão Evan trở thành người điều hành gia tộc và đảm nhận quán xuyến công việc của Elphins, trong đó đương nhiên bao gồm cả việc dọn dẹp khu vườn của mình.
Phong cách trước khi ngủ say không còn phù hợp với ngày nay, lão Evan đã nhờ người thiết kế lại, Elphins không có yêu cầu gì đặc biệt, anh chỉ chỉnh sửa một số chi tiết theo thẩm mỹ của riêng mình, chẳng mấy chốc, anh lại dựng thêm một cái đình hóng gió.
Nói là để tiện ngắm cảnh, nhưng thật ra bản thân anh cũng rất ít khi đến.
Vào mùa đông, hoa cỏ cây cối đều khô héo không còn gì để xem, hơn nữa huyết tộc quanh năm sống về đêm, ban đêm có thêm đèn chiếu sáng vẫn không bằng ban ngày, tầm nhìn không đủ, cho dù có cảnh sắc cũng có thể bị bóng tối bao phủ cùng bối cảnh hòa làm một, thực sự không đáng để xem.
Nhưng gần đây anh ra vườn thường xuyên hơn.
Không phải vì anh thay đổi tính nết và đột nhiên hứng thú với phong cảnh thiên nhiên. Tổ tiên của huyết tộc sống hơn mười kiếp loài người đã đi khắp thế gian. Hơn nữa, một khu vườn nhỏ gần như không có sức hút đối với anh.
Chỉ có một lý do duy nhất khiến anh sẵn sàng ngồi trước khung cảnh quen thuộc hàng ngày - ngắm nhìn đứa trẻ.
Trên thực tế, anh đã được dẫn vào khu vườn này bởi Uriah.
Sau khi ở trong phòng làm việc quá lâu, Elphins đặt cuốn sách xuống thì thấy Uriah vẫn đang chăm chú vào TV, nhưng vẻ mặt không tập trung như trước.
Nói cách khác, phim hoạt hình đã được phát lại.
Vì trí nhớ tốt nên cá nhân anh không thích xem đi xem lại một thứ, thậm chí sách đọc xong cũng phải gác lại một thời gian ngắn rồi mới cầm lên xem lại, chưa kể phim hoạt hình là loại phim ngắn tập, xem một lần còn được, nếu xem nhiều lần, chắc chắn sẽ cảm thấy chán ngán.
Sau khoảng thời gian quan sát này, anh có thể chắc chắn rằng trí nhớ của Uriah cũng rất tốt, những đứa trẻ ở độ tuổi này thường rất thông minh lanh lợi. Anh đã từng nhìn thấy vài tân sinh nhi chuyển hóa thành huyết tộc ở tuổi này, tất cả đều dựa vào thân thể nhỏ bé của mình mà làm ác khắp nơi, ngoại trừ không có trò tiêu khiển nào khác là đánh đấm trong một thời gian dài, như thể não và ngoại hình của chúng đều bị đông cứng, một lũ ngu ngốc tệ hại.
Không ai trong số họ có thể so sánh với Uriah.
Uriah, người đã xem phim hoạt hình này nhiều lần, chắc chắn sẽ phát mệt với nó.
Elphins cảm thấy rằng suy đoán này đã được xác nhận khi anh thỉnh thoảng nhận được ánh nhìn từ Uriah.
Đứa bé nghĩ rằng anh không để ý, quay đầu lặng lẽ một chút, liếc nhìn anh một cái liền quay lại ngay lập tức, trông khá thú vị. Anh mở miệng: "Sao vậy?"
Uriah không ngờ rằng mình sẽ bị phát hiện, nó sững sốt một lúc rồi ngơ ngác nói: "......A?"
Elphins ân cần hỏi: "Có phải cảm thấy hơi chán?"
Uriah liếc nhìn TV, một lúc sau mới gật đầu, "Có một chút..."
Elphins: "Hửm?"
Uriah đứng dậy và đi tới trước mặt Elphins, đứa bé chỉ cao hơn cái bàn một chút, từ bả vai trở lên, rất giống với kích thước của bức ảnh khi lão Evan ngày xưa đang xử lý giấy chứng nhận cho Elphins, có lẽ đứng như thế này rất thích hợp với nó.
Elphins nghĩ vu vơ, quay lại hỏi lão Evan xem có nên cấp giấy chứng nhận cho đứa trẻ hay không, nghe nói ở thế giới loài người phải chứng minh thân phận mới được ra vào tự do. Ở tuổi này, Uriah không thể ở lại vĩnh viễn trong trang viên, không có thứ đồ vật này thật bất tiện. Ngay cả anh cũng có một cái.
Ngay khi anh đang suy nghĩ, Uriah nói, "Thực ra, chỉ có một chút nhàm chán."
Elphins vận chuyển trung tâm thần kinh bắt được giọng nói của mình và tỉnh táo trở lại, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của đứa bé, khó khăn cố gắng diễn đạt ý của mình: "Cháu đã xem xong rồi, nhưng không tìm thấy cái nào mới, vì vậy chỉ có thể xem phát lại...... nhưng...... nhưng cháu nhớ tất cả, mỗi một lời thoại đều biết— "
Đôi mắt của Uriah rất lớn, chứa đầy những viên ngọc màu xanh thẳm, khi nhìn lên thì trông vô cùng ngây thơ, biểu cảm này hoàn toàn theo bản năng, không hề tự giác, cũng không nghĩ ra được điều gì để giả bộ đáng thương, chỉ đơn thuần muốn giải thích hành vi của mình để không khiến Elphins cảm thấy nó là một đứa trẻ dễ bị phân tâm.
Ông nội nói rằng tiên sinh thích yên tĩnh nên không thể có quá nhiều động tác. Tuy rằng thoạt nhìn ở chung với anh cũng không tệ như vậy, nhưng ông nội có thể nói là không sai.
Đôi mắt của Uriah bất giác cụp xuống, trông có vẻ rất chán nản, " —Xem như vậy không phấn khích."
"Phấn khích?" Elphins lặp lại từ đó.
Uriah gật đầu: "Vâng."
Nó không thể nói rõ lý do, đúng lúc từ đó hiện lên trong đầu, vì vậy đã nói ra, mặc dù rất muốn giải thích, nhưng không thể giải thích được, vì vậy đành phải mở một đôi mắt to nghiêm túc nhìn Elphins, ý định lừa dối cho qua.
May mắn thay, Elphins dường như không theo đuổi ý nghĩa của từ này, mà hỏi: "Vậy phải làm gì mới phấn khích?"
Uriah suy nghĩ một chút, sau khi Elphins uống xong một chén trà đen, thấy nó ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời, hưng phấn nói: "Cháu nghĩ tới một chỗ!"
"Ở đâu?" Elphins hỏi.
Uriah đưa tay về phía anh: "Cháu cho ngài xem!" Điều này có vẻ hơi thô lỗ, đứa bé vội nói thêm: "Không sao chứ?
Đối diện với ánh mắt của nó, Elphins luôn không thể nói một lời từ chối.
Vì vậy, "Nhóc tự mình đi xem, chú ý an toàn" vốn đã sắp xuất khẩu, vòng qua đầu lưỡi liền trở thành: "Được."
Ma xui quỷ khiển, anh thực sự đã nắm lấy tay Uriah.
Bàn tay của con người rất nhỏ, chưa bằng một phần ba kích thước của anh, có cảm giác như không có gì trong lòng bàn tay, chỉ khi nắm chặt nó, mới có thể cảm nhận được sức nặng. Tương xứng với thân hình gầy gò, trên tay Uriah không có nhiều da thịt, cảm giác bằng xương bằng thịt cũng rất rõ ràng, nhưng có lẽ vì tuổi còn nhỏ nên không cộm vào người, ngược lại mềm mụp, gọi người một khi chạm vào liền không thể kìm chế được muốn véo một cái.
Do thân phận của tổ tiên, Elphins mặt mày ủ rũ, từ đầu đến cuối chỉ véo một chút.
Uriah đang đắm chìm trong hành trình tìm kiếm mục tiêu mới, hoàn toàn không cảm giác được bàn tay tốt bụng dắt người của mình đang bị véo.
Tổ tiên huyết tộc làm chuyện xấu vẫn luôn duy trì vẻ mặt lạnh lùng, cũng không ai có thể nhìn ra, thân là một lão nhân gia uy nghiêm đứng đắn như vậy, chỉ biết lén lút véo tay con cái nhà người ta.
Uriah mang anh ra khỏi phòng làm việc và chạy xuống cầu thang, do chiều cao và chiều dài chân có sự chênh lệch quá lớn, trong khi đứa bé đang chạy thì Elphins chỉ đi, thế nhưng hai người đều có thể giữ được một tốc độ nhất quán, chưa từng vội vã, cũng không bao giờ bị tụt lại phía sau.
Con người dường như tràn đầy năng lượng hơn trước, sự lựa chọn của anh quả nhiên không sai. Elphins điều chỉnh tốc độ của mình một cách bình tĩnh, cố gắng ở lại phía sau Uriah một bước, không muốn phá hủy ý tưởng của Uriah về việc dẫn anh về phía trước.
Anh đi theo Uriah xuyên qua phòng khách, đi ra từ phía sau, vòng qua hành lang quanh co, cuối cùng dừng lại ở một chỗ.
Nhìn cảnh tượng quen thuộc, Elphins im lặng trong giây lát.
Vừa rồi khi đi qua cảm thấy rất quen mắt, bây giờ có vẻ như vậy - con người đã dẫn anh đến khu vườn của mình.
Tất cả cỏ cây ở đây đều do Elphins tận mắt nhìn thấy người trồng, ngoại trừ lão Evan, anh quen thuộc hơn bất cứ ai. Anh nhìn hạt giống nảy mầm, cây cối đâm chồi nảy lộc, nụ hoa ngập ngừng nở ra một cánh hoa sau khi được ánh nắng mặt trời làm ẩm, những chiếc lá xanh cuộn tròn trong nắng, nhanh chóng được cứu thoát bởi làn nước do lão Evan tưới xuống, không có một trí nhớ dài tiếp tục đuổi theo mặt trời.
Anh đã chứng kiến sự tái sinh của nơi này, từng ngày thịnh vượng trở thành như ngày hôm nay. Một người thiếu kiên nhẫn như anh lẽ ra đã bỏ đi khi thấy điều này.
Nhưng anh đã không di chuyển.
Uriah nắm lấy tay anh, đột nhiên rút ra, đứa bé nhanh chóng nhìn trái nhìn phải, kéo góc áo của Elphins một cách thần bí.
Elphins thuận thế ngồi xổm xuống, Uriah đan hai tay vào nhau, ghé vào tai anh và nói: "Thưa ngài, nơi đây là hoa viên."
Elphins muốn nói ta biết, cũng muốn nói cho nó biết đây là hoa viên của anh, thế nhưng khi Uriah hơi thở nhẹ truyền đến bên tai, tâm tình của anh thay đổi, đột nhiên đổi ý, nghĩ như vậy cũng không tệ lắm.
Giống như khám phá một thế giới mới, Uriah chia sẻ những bí mật với Elphins bằng một giọng điệu vô cùng bí ẩn, nó hạ giọng: "Ông nội không đưa cháu đến đây, cháu tự tìm ra." Giọng điệu có chút tự hào.
Elphins sờ đầu của nó: "Tốt lắm."
Uriah, người được khen, mắt híp lại, cười nói: "Dù cháu phát hiện ra trước nhưng cháu có thể chia sẻ một nửa với tiên sinh."
Elphins sững sờ, không ngờ nó lại nói như vậy nên hỏi: "Tại sao lại chia cho ta?"
"A..." Câu hỏi này dường như khiến Uriah bối rối. Khi nó tìm thấy nơi này, chỉ nghĩ không thể tự mình độc chiếm. Elphins đã đưa cho nó một chiếc vòng cổ, nghĩ cũng nên đáp lễ người ta, nhưng nó không có vòng cổ, con búp bê đã được cho đi từ lâu, cũng không có gì khác có thể làm một món quà, khi đang buồn rầu, khu vườn này vừa lúc hiện ra trước mắt.
Chính đứa bé là người đã phát hiện ra nó và muốn tặng cho Elphins như một món quà để đáp lại. Nhưng Elphins không thể tự mình chiếm hết khu vườn nên sẽ rất lãng phí, nếu chơi trong vườn một mình, chắc chắn sẽ không vui. Nó liền chia ra mỗi người một nửa, để có thể cùng chơi với Elphins.
Lúc ấy đã nghĩ như vậy, nhưng khi Elphins hỏi, nó không biết phải trả lời như thế nào. Cắn chặt môi dưới một lúc lâu mới nói: "Tiên sinh trong thư phòng lâu quá, nên ra ngoài chơi."
Khu vườn được bố trí ở một bên của trang viên, không người biết đến, theo một ý nghĩa nào đó, nó gần như có thể được coi là bên ngoài của trang viên, bởi vì có cổng dẫn thẳng ra bên ngoài, có thể giải thích rằng Uriah coi nó như một vùng đất hoang vô chủ.
Điều khiến Elphins mất ngôn ngữ trong một thời gian không phải là lỗi nhận thức của nó sai lầm, mà là lời nói kia của con người.
Vì cảm thấy cứ mải miết trong thư phòng sẽ chán, mới mời anh đến đây, cũng chia cho anh một nửa mảnh vườn nhỏ mà mình tìm được.
Đứa trẻ hào phóng như một người giàu có làm chủ thế giới, nhưng tất cả những gì nó có là một khu vườn.
Bộ não của anh, vốn chứa đầy những mánh khóe và thủ đoạn trong nhiều năm, bị mắc kẹt trong một thời gian, Elphins lục lại những kinh nghiệm trước đây của mình, cũng không tìm ra đủ để đối phó với tình huống hiện tại.
Đứa bé nhếch lên khóe miệng, cười xấu hổ nói tiếp: "Ngài, ngài có muốn đi qua xem một chút không?"
"Được rồi." Elphins đứng dậy, chủ động duỗi tay dắt lấy nó, sải bước đi tới.
Tác giả có điều muốn nói:
Cảm ơn đã yêu thích