Nhật ký nuôi con của quỷ hút máu
Tác giả: Phế Phu Nhất Chỉ
Phần 1
======
Con người thật mong manh.
Điều này đã được khẳng định nhiều lần trong cuộc sống lâu dài của Elphins. Anh đã chứng kiến sự ra đời và cái chết của vô số người, chứng kiến họ lớn lên từng bước từ một đứa bé được quấn khăn, rồi lại suy tàn chỉ trong vài thập kỷ. Bắt đầu sinh ra rồi đi đến cái chết.
Cơ thể con người vốn rất mỏng manh, không chịu được mưa gió, một chút bệnh tật cũng có thể dễ dàng quật ngã, bọn họ thầm chí không thể đứng quá lâu dưới ánh mặt trời, nguyên nhân không phải là giống với huyết tộc đều sẽ bị thiêu cháy, mà chỉ là không chịu nổi cảm giác ôi bức nóng nực.
Tinh thần con người cũng mong manh không kém. Ý chí yếu, thiếu tự chủ, không cưỡng lại được cám dỗ, dễ bị điều khiển, ma cà rồng chỉ cần dùng chút mưu mẹo là có thể khống chế và chia rẽ bọn họ, thậm chí không cần dùng đến tinh thần kiểm soát, chỉ cần cử động miệng và nói một số lời ngon tiếng ngọt là có thể khiến họ tự nguyện trở thành con mồi của mình, họ sẽ vì niềm vui tột đỉnh trong trí tưởng tượng mà trả giá hết thảy.
Loài người là những sinh vật mong manh, nhỏ bé và vô tội.
Bằng cách này, con người chắc chắn không thuộc loại yêu thích của Elphins, trên thực tế, có rất ít thứ trên thế giới này mà anh có thể gọi là yêu thích - anh thậm chí không thích sống bằng thức ăn, máu của mình, chỉ vì mùi vị của nó luôn có hương vị khó chịu ngọt ngào.
Vì vậy bản thân anh cũng không rõ lắm, tại sao anh lại đồng ý để lão Evan nhận loài người làm con nuôi. Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Trẻ con của loài người căn bản khác với trẻ sơ sinh ở huyết tộc, trong ấn tượng của anh, trẻ sơ sinh loài người luôn ầm ĩ thâu đêm suốt sáng, lúc nào cũng cần ăn, còn bẩn thỉu, chúng còn rất nhỏ, mặt mũi và thân hình nhăn nhó, gần như không thể phân biệt được các đặc điểm trên khuôn mặt.
Một đứa nhỏ phiền phức.
Đây là định nghĩa của anh về một đứa trẻ loài người.
Anh rất ghét phiền phức, cho nên từ khi lão Evan nhặt được đứa nhỏ, anh không hề xem qua, đồng thời dặn dò lão Evan không được để đứa trẻ xuất hiện trong tầm mắt của mình.
Lão Evan là một người hầu trung thành, luôn tuân theo mệnh lệnh và không dám làm trái, anh có thể cho phép đứa trẻ ở lại đã là một món quà tuyệt vời đối với lão, và quy tắc đặt ra là cần thiết phải tuân theo. Nếu không, anh sẽ ném lão Evan ra khỏi trang viên của mình cùng với đứa trẻ.
Anh đã thề rằng anh sẽ làm được.
......
Vậy, vật nhỏ ôm chân anh này bây giờ từ đâu ra?
Thậm chí không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được sức nóng từ ánh sáng xuyên qua lớp vải đến da thịt của mình.
Vẫn là con người.
Chiều cao có thể thấy được chỉ ôm đến chân của anh.
Anh thử tiến lên hai bước, "mặt dây chuyền" hình người trên chân cũng tiến lên hai bước, không hề có ý định thả lỏng, thậm chí còn lau mặt trên quần anh như không có chuyện gì xảy ra.
Đơn giản là không thể chịu nổi!
Nếu không phải do sức mạnh của ma cà rồng quá mạnh, cuộc sống nhỏ bé mong manh này có lẽ đã bị kết thúc ngay lập tức, khi phác giác nó tiến lại đây, anh đã ném nó trở lại trong chớp mắt.
Trừ lão Evan, vỗn dĩ không có sự tồn tại của con người trong trang viên này, ngoại trừ đứa trẻ mà người quản gia trung thành của anh báo cáo là đã nhặt được vài ngày trước. Vì vậy thân phận của nó cũng rất dễ đoán.
Sự kiên nhẫn của Elphins đã cạn kiệt, anh cúi đầu, nhìn con người đang bị kẹt trên chân không chịu buông ra, cố gắng xua đuổi cậu bé nghịch ngợm với vẻ mặt hơi dữ tợn của mình.
Trẻ con đều là cái dạng này, một cái nhăn mặt đôi khi có thể khiến chúng khóc thét, chưa kể Elphins là tổ tiên thực sự của huyết tộc, anh có thể dọa khóc một đứa bé sơ sinh của ma cà rồng cũng không có vấn đề gì, đối phó với một con người mong manh như vậy càng là dễ như chơi.
Anh đảm bảo sẽ làm cho đứa trẻ nghịch ngợm này phải hối hận khi đến đây hôm nay.
Elphins há miệng, giương nanh múa vuốt, đồng tử đỏ rực.
Khi những người bình thường nhìn thấy anh như vậy, họ sợ đến mức hai chân ngã xuống đất không thể nhúc nhích, hét lên một tiếng sau đó bỏ chạy, càng đừng nói là nhìn thẳng vào mắt anh. Vì vậy anh vẫn rất tự tin vào chỉ số đáng sợ của mình.
Nhưng điều mà anh không ngờ là, đối mặt với tình huống kinh thiên động địa như vậy, đứa nhỏ này vẫn không có chút phản ứng nào.
Đứa bé không bỏ chạy, không khóc, không mềm chân, thậm chí không thay đổi biểu cảm, vẫn ngước nhìn khuôn mặt của Elphins, thậm chí tay còn ôm chặt hơn nữa.
Elphins không thể không bắt đầu xem xét cẩn thận đứa trẻ mà lão Evan lấy hết can đảm thỉnh cầu anh giữ lại rốt cuộc lúc đó là bộ dáng gì.
Những ánh đèn tối tân trước cửa chiếu vào hai người họ, hình ảnh hai người một lớn một nhỏ gần như chồng lên nhau. Theo quan điểm của Elphins, điều đầu tiên đập vào mắt anh là mái tóc vàng của đứa trẻ, cùng đôi mắt xanh như ngọc ngâm trong nước.
Mái tóc vàng về cơ bản khác với mái tóc vàng xỉn của hầu hết các ma cà rồng, mái tóc được chân chính nhuộm bởi ánh sáng của mặt trời.
Ma cà rồng bị ràng buộc bởi hiến pháp riêng, họ chỉ có thể lẻn trong bóng tối và không thể chạm vào mặt trời. Màn đêm là sân khấu của họ. Họ đi xuyên đêm, giết chóc, ăn uống vui chơi. Ban đên đối với bọn họ chính là thiên đường là cho các thiên thần. Ban ngày so với ban đêm giống như địa ngục hơn đối với họ, ánh nắng mặt trời thiêu đốt sẽ khiến họ khốn khổ, không ma cà rồng nào có thể ở dưới ánh nắng mặt trời quá một phút, mặt trời sẽ làm họ bị thương, thậm chí khiến họ bị bỏng, từng chút một biến thành một đám tro tàn.
Do đó, ma cà rồng sợ ánh sáng mặt trời hơn là ghê tởm.
Họ sợ rằng mình sẽ bại lộ dưới ánh mặt trời, khuôn mặt xinh đẹp mà mình tự hào sẽ bị thiêu rụi, và sự tồn tại của họ sẽ bị xóa sổ.
Do đó, hầu hết các ma cà rồng đều không thích mái tóc vàng hoe giống mặt trời.
Là hoàng tử tổ tiên duy nhất của huyết tộc, Elphins không sợ mặt trời giống như một đứa trẻ sơ sinh, anh không dễ bị ánh nắng làm hại, nhưng theo bản năng, anh cũng nhất định không thích ánh nắng mặt trời. Nhưng khi đối mặt với mái tóc vàng hoe của cậu bé, anh ngạc nhiên vì không thấy phiền phức.
Màu tóc của anh là màu bạc, được buộc ngắn gọn ở phía sau đầu, đuôi tóc xõa đến thắt lưng, khi anh cúi đầu xuống, nó trượt xuống theo động tác của anh, chỉ đến một bên khuôn mặt của cậu bé.
Sau đó, Elphins nhìn thấy đứa trẻ táo bạo nắm tóc của anh, kéo nó và mỉm cười.
Elphins: "..."
Elphins: "Buông ra."
Đứa trẻ dường như hiểu những gì anh nói, thực sự buông tóc ra.
Trước khi Elphins kịp thả lỏng, anh lại cảm thấy đứa trẻ ôm chân mình.
"Mi muốn làm gì?" Elphins cố gắng hết sức để kìm nén cơn tức giận của mình, anh không muốn một lúc nữa phải xử lý một tên nhóc đang khóc thút thít.
Đứa nhỏ bướng bỉnh ôm chân, ngẩng đầu nói: "Ông nội..."
Elphins: "Ta không phải là ông nội của nhóc."
Đứa trẻ mím môi trước khi nói hết câu: "Không thể tìm thấy ông nội..."
Vừa nói, giọng nó vừa nghẹn ngào.
Elphins: "... đừng khóc"
Đứa bé dụi mắt, giọng nghẹn ngào: "Cháu xin lỗi... không... cháu... tìm không thấy, ông không cho cháu ra ngoài, nhưng... tối quá, ông nội không về... cháu sợ lắm ".
Đôi mắt mỏng manh của con người trở nên ướt vì nước mắt, một làn sương mờ ảo đang đọng lại trên đó, một giọt nước treo trên đầu lông mi dài, giống như một con nai lạc trong rừng vào buổi sáng sớm. Elphins nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó, đồng tử xanh thẫm co rút lại, tay không tự chủ duỗi ra lau đi giọt nước mắt.
Sau khi nhận ra mình đang làm gì, Elphins dừng lại và rút tay về một cách khá tự nhiên, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Tiếng khóc của những đứa trẻ con trong trí nhớ của anh rất khó chịu, không biết tại sao, khi chúng lớn lên, rõ ràng không thể chạy nhiều và dừng lại vì thiếu hơi, nhưng khi chúng còn nhỏ, chúng có thể gầm lên rất to và mạnh mẽ trong một thời gian dài, chúng sẽ không cảm thấy mệt mỏi hay buồn chán chút nào.
Anh không thể giải thích được đặc điểm kỳ lạ này của con người, và bản thân con người có lẽ cũng không biết tại sao.
Nhưng cách khóc của đứa trẻ này khác với những gì anh từng thấy. Nó không phải là tiếng khóc thấu tim, nó không phải là giọt nước mắt giết chết một nghìn kẻ thù và tự hủy diệt tám trăm kẻ thù. Nó chỉ rơi nước mắt mà không hề kêu một tiếng âm thanh. Giọt nước mắt pha lê căn bản không có trên người huyết tộc chảy xuống từng giọt, phảng phất trong ánh mắt kia như có viên ngọc bích đang tan chảy, nó có vẻ cực kỳ sợ hãi, nhưng lại cứng ngắc không muốn khóc, môi cắn trắng bệch, toàn thân rưng rưng, run rẩy, một tay lau nước mắt, tay kia ôm chặt lấy Elphins. Nó không có vẻ khó chịu lắm, điều này mang lại cho Elphins một cảm giác từ bi hiếm có mà lẽ ra đã bị tiêu diệt từ lâu.
Anh ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với đứa bé, thu hồi bộ dạng đáng sợ, vẫn giữ nguyên khí tức của thủy tổ huyết tộc, không chút biểu cảm hỏi: "Nhóc tên là gì?"
Đứa bé dường như đang cố kìm chế một chút, khi mở miệng nấc lên một cái, trả lời, " Uriah."
"Uriah," Elphins đọc lại tên rồi đứng lên, "Nhóc vào trước với ta, đợi lát nữa, lão Evan... Ông nội sẽ trở lại."
Không nghi ngờ gì về lời nói của anh, Uriah gật đầu, nắm lấy góc quần áo của anh và đi theo anh từng bước.
Anh đưa Uriah đến phòng làm việc liền không quan tâm, đi đến bàn và lật qua án thư, lấy ra một chiếc điện thoại di động từ ngăn kéo - cái mà anh gọi là một thiết bị hiện đại - và gửi nó cho lão Evan. Anh gửi một tin nhắn văn bản, định hỏi người quản gia thân yêu của mình đến tột cùng có nghe lọt tai những mệnh lệnh mà anh đã căn dặn hay không.
Tuy nhiên, vì đã ngủ đủ hai trăm năm trước khi thời đại này xuất hiện, khi tỉnh dậy, anh đã bị đập tan bởi nhiều công nghệ mới nhất được cho là do con người phát minh, và anh vẫn đang thích nghi với việc học nhiều phương diện, vì vậy việc gửi tin nhắn tương đối khó khăn.
Sau khi gửi xong một tin nhắn có 50 chữ, anh đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn lại thì thấy một cái đầu nhỏ đầy lông trên ghế sô pha.
Tác giả có điều muốn nói:
Cảm ơn đã yêu thích