Tôi suýt phun hết thức ăn trong miệng ra ngoài, nếu anh can thiệp vào suy nghĩ và trí nhớ của người khác thì tất cả những suy nghĩ của tôi về anh đều bị anh đọc hết rồi! Tôi há miệng nhìn anh, mấp máy môi không thốt ra được lời nào. Chắc chắn bộ dạng của tôi rất ngu ngốc khiến anh phải nín cười:
- Hầu hết thôi, và cũng mỗi tôi có khả năng này.
- Hầu hết?
- Ừ, trừ những người mạnh hơn tôi và em - một "Nữ thần báo tử". Vậy nên em đối với tôi là một ẩn số.
Tôi âm thầm vỗ ngực, thở phào, chưa bao giờ tôi biết ơn việc mình là "Nữ thần báo tử" như lần này, an tâm ăn tiếp những món anh gọi cho tôi. Hôm nay tôi sốc quá nhiều rồi, phải tìm cách khác để thư giãn đã.
- Đi ăn thế này, bạn gái anh sẽ không hút máu em chứ?
Tôi thật sự sai lầm khi hỏi câu này vì tôi nhận ra mình hồi hộp hơn tượng tượng nhiều, tôi hi vọng anh chưa có bạn bạn gái. Có lẽ anh là người con trai đầu tiên tác động đến cảm xúc của tôi nhiều như thế cho dù tôi vẫn đề phòng anh và chắc anh cũng nhận ra sự căng thẳng của tôi.
- Ai bảo em là tôi đã có bạn gái? Và nếu có bạn gái là ma cà rồng thì tại sao Brian xuất hiện cùng tôi ở nghĩa địa mà không phải cô ấy?
Tôi nghe tim mình đập rộn ràng, từ đó đến lúc ăn xong, tôi không nhớ chúng tôi đã nói gì ngoài một câu thở dài của anh, gần như là thì thầm một mình: "Thế giới này với tôi quá nhàm chán."
- Tôi đưa em về, xe đạp của em tôi đã mang về trước rồi.
Đương nhiên tôi rất vui lòng ở cạnh anh, nhưng anh và tôi chỉ mới quen nhau được mấy ngày và tôi cũng không muốn tiếp tục bị vẻ đẹp của anh mê hoặc cho nên tôi khéo léo từ chối. Thực ra với đôi mắt và gương mặt anh, nếu anh nói thêm câu nữa, tôi sẽ không đủ can đảm từ chối.
Và tôi nghĩ anh sẽ làm thế, nhưng gương mặt tươi cười của anh biến mất, anh quay sang bên cạnh, ánh mắt trở nên sắc lạnh và dữ dằn như một con đại bàng phát hiện kẻ thù trong lãnh địa của nó, tôi chưa bao giờ thấy anh như thế. Nhưng vẻ mặt đó chỉ thoáng qua, lúc quay lại nhìn tôi, anh đã lấy lại vẻ điềm tĩnh và quyết đoán vốn có.
- Helen, tôi sẽ gọi taxi, em phải ngay lập tức về nhà, tôi có việc phải đi!
Linh tính mách bảo tôi, một cảm giác hoảng sợ và bất an dâng lên, tôi giữ chặt lấy tay anh:
- Có chuyện gì vậy?
- Không có thời gian giải thích -Anh vừa nói vừa vẫy một chiếc taxi- Về nhà và đừng cho người lạ vào.
Một chiếc taxi đõ xịch trước mặt tôi, anh mở cửa nhét tôi vào trong và trả trước tiền cho tài xế, thậm chí anh còn chẳng kịp đếm tiền nhưng tôi biết chỗ tiền đó không hề nhỏ. Tôi cố bắt lấy tay anh:
- Có nguy hiểm không?
- Helen, sống đến ngày hôm nay, nguy hiểm đối với tôi chỉ là một thú vui tao nhã.
Nói rồi anh chạy vụt đi, nhanh đến nỗi tôi không kịp nhìn theo và chiếc taxi cũng chạy về hướng nhà tôi. Bác tài xế thối lại cho tôi tiền thừa, thực sự quá nhiều, đủ cho tôi đi đi về về thêm vài vòng nữa. Nhưng điều đó không quan trọng, vì tôi sẽ trả lại tiền thừa cho Evans.
Tôi quay vào nhà, không có ai ở nhà giờ này cả, bác Elena đang ở tiệm tạp hóa, bác Samuel đã đi đâu đó, có thể ở tiệm tạp hóa với bác Elena, cũng có thể đang đánh cờ trong công viên với một người bạn già nào đó. Tôi lo lắng cho Kai Evans nhiều hơn, nhất là khi nghe anh nói thế giới này đối với anh qua nhàm chán hay nguy hiểm đối với anh chỉ là một thú vui tao nhã.
Nhưng đến tối, tôi mới gọi điện cho Evans. Tôi không biết lúc chiều anh vội vàng chuyện gì nên không muốn làm phiền anh, nhưng tôi không thể tập trung vào việc gì cho đến khi nghe giọng nói điềm tĩnh của anh:
- Tôi nghe đây, có chuyện gì sao?
- À, không, em gọi để chắc chắn anh không sao.
- Tôi vẫn ổn, là ma cà rồng cấp E, bọn chúng đến vì em đấy.
Tôi nghe bên kia điện thoại có tiếng người càu nhàu, tuy không nghe rõ giọng ai nhưng chắc là Brian đang ở đó.
- Trên thế giới có bao nhiêu "Nữ thần báo tử vậy"?
- Nhiều, nhưng không phải ai cũng sinh vào đêm mặt trăng máu, vì thế nên em đặc biệt.
Tiếng gió bên kia rất mạnh, chắc anh đang ở bên ngoài hoặc ít nhất là đứng bên cửa sổ. Nhìn cơn bão tuyết đang gào thét trong bóng tối, tôi không cho đó là ý kiến hay.
- Em không nghe rõ lắm.
- Tôi đang ở bên ngoài và sẽ vào đâu đó. Nhưng nói qua điện thoại cũng không tiện, chúng ta có thể gặp nhau lần nữa không?
Tôi thừa nhận mình không từ bỏ được tự tôn của bản thân nên vẫn mong muốn anh là người hẹn gặp, nhưng tôi không thích ánh mắt các nữ sinh nhìn anh mặc dù tôi và anh miễn cưỡng cũng chỉ được coi là bạn.
- Tất nhiên rồi. Vậy là anh vội vàng đi khi phát hiện ma cà rồng cấp E vì bọn chúng muốn giết em?
- Ừm, nhưng lý do chúng muốn giết em không phải chỉ có vậy. Khi em mơ thấy bọn chúng giết người, em đã bộc lộ cảm xúc đúng không?
- Nghĩa là bọn chúng thông qua cảm xúc em bộc lộ mà tìm được em?
- Ừ, lần sau cố bình tĩnh là được.
Tôi hít sâu một hơi, vậy là những ma cà rồng kia cũng cảm nhận được sự hiện diện của tôi chứ không chỉ là cảm nhận từ một phía như tôi vẫn tưởng. Dường như nghe thấy được cả tiếng hít thở của tôi, Evans dịu dàng hẳn:
- Không sao đâu, những kẻ kiếm em hôm nay đã bị tôi giết hết rồi.
- Em tưởng anh đã rời khỏi đây từ hôm đó.
- Không, tôi đi tìm giết ma cà rồng cấp E, ví dụ như hôm nay.
Tôi kinh ngạc, anh nói anh muốn lánh đi vì ma cà rồng cấp E xuất hiện nhưng theo tôi thấy cả đám ma cà rồng cấp E cũng không phải đối thủ của một mình anh.
- Anh mạnh hơn ma cà rồng cấp E bao nhiêu?
- Cái này cũng khó nói vì bọn tôi chẳng bao giờ ước tính cả, nhưng chính xác thì em muốn nói gi?
- Cảm ơn vì đã cứu em và xin lỗi vì lần nào cũng để anh một mình với đám ma cà rồng cấp E đó.
Kai Evans khanh khách cười, dù tiếng rất nhẹ nhàng nhưng tôi có thể tưởng tượng ra đôi con ngươi mà bạc sâu thẳm dịu lại và khóe môi mỏng hơi cong lên. Dù Kai Evans có tỏ ra lạnh lùng và nghiêm khắc đến đâu thì tôi cũng không nghĩ đó là tính cách thật sự của anh vì thỉnh thoảng những biểu cảm hiếm hoi và cách nói chuyện của anh ấy đã vạch trần điều đó.
- Như thế chứng tỏ em tin tưởng tôi sẽ thắng bọn chúng đúng không?
- Em không nghĩ nhiều như thế nhưng ít nhất em nghĩ anh đủ sức đánh bọn chúng một trận nhớ đời. À, Brian vẫn ở đây nhưng sao cậu ấy không đi học?
- Nó đang đòi về Pháp, trong thời gian ngắn nữa nó sẽ không đi học lại đâu. Em có nhớ phản ứng của Caroline Morre khi biết thằng bé là ma cà rồng không?
Dù tôi đoán được lý do Brian làm vậy nhưng hành động của cậu ta vẫn rất kỳ quặc, như thể tôi đã bỏ sót cái gì đó. Bên kia lại vang lên tiếng gọi Evans, lần này tôi nghe rõ là giọng của Brian, có lẽ cậu ta cũng đi giết ma cà rồng cấp E cùng Evans.
- Được rồi, tôi đang bận, mai chúng ta sẽ gặp nhau sau.
- Vậy hẹn gặp lại.
Tôi vừa kết thúc cuộc nói chuyện với Kai Evans thì Caroline lại gọi đến:
- Này, cậu ổn chứ, cuộc hẹn với Kai Evans thế nào?
- Đơn giản là anh ta chỉ mời mình đi ăn trưa, và nói chuyện bình thường.
- Về ma cà rồng?
Tôi nghe Caroline hít một hơi thật sâu, cũng chẳng có gì lạ vì có lẽ tôi là người duy nhất cho rằng cuộc nói chuyện với ma cà rồng về chính họ và về một nữ thần báo tử là bình thường. Cô ấy vẫn chưa trải qua cú sốc khi biết Brian là ma cà rồng.
- Cậu vẫn chưa liên lạc với Brian à?
- Vẫn chưa, mình cần thời gian suy nghĩ, dù sao thì làm bạn gái của ma cà rồng rất nguy hiểm. Mình biết Brian không hề cố ý làm gì mình nhưng nếu họ mất kiểm soát thì..
Tôi chưa nghĩ đến việc ma cà rồng mất kiểm soát, nếu thực sự chuyện đó xảy ra với Kai Evans thì hậu quả rất đáng sợ. Anh ta nói dòng máu của tôi thu hút ma cà rồng, vậy anh ta có bị tôi thu hút không? Rủi có một lúc anh ta muốn hút máu tôi thì sao? Tôi liều nhưng vẫn chưa muốn chết.
- Cậu không sao thì tốt. Dù sao cậu cũng nên cẩn thận với anh chàng ma cà rồng đó.
- Ừ, mình biết, giờ mình sẽ đi dịch nốt sách để gửi cho người ta, hi vọng mình được nhận.
Tôi muốn nói cho Caroline rằng Brian sẽ về Pháp nhưng lại thôi vì tôi biết làm vậy quá ích kỉ. Chẳng qua tôi hi vọng Brian không về Pháp, Kai Evans cũng sẽ không về theo cậu ta và tôi sẽ được gặp kai Evans lâu dài. Nhưng tôi biết điều đó không đủ để đánh đổi hạnh phúc và an toàn của Caroline. Cô ấy nói đúng, một lúc nào đó họ mất kiểm soát, họ có thể giết chúng tôi không tốn đến một giây.
Nhưng tôi vẫn không nghĩ Kai Evans có thể mất kiểm soát, tôi cảm giác anh ta kiềm chế rất tốt và trước mặt mọi người vẫn luôn kiềm chế.