Anatolia dừng trước nghĩa địa gần nhất, chính là nghĩa địa mà cô đã cứu Dhara Susan. Xuống khỏi xe chạy vào trong, không khí ở nghĩa địa vẫn âm u và rét cóng nhưng cô không quan tâm quá nhiều đến nó nữa.
- Kai! Kai!
- Đi tìm thôi, đừng hét nữa, cậu có hét khản giọng thì anh ấy cũng không hét lên đáp lại cậu được, vậy nên cậu sẽ làm chúng ta bị đuổi ra ngoài trước khi tìm thấy Kai.
Đèn pin loang loáng trong nghĩa địa, ngay cả Caroline cũng dẹp sự sợ hãi sang một bên, nhanh chóng chạy đến chân cái tháp tưởng niệm cao ở chính giữa, nhưng bốn mặt của nó đều trống trơn, chân tháp bị bao kín bởi những dây leo rậm rạp. Xung quanh trống trải, cái tháp đá như cột chống trời trơ trọi giữa những hàng mộ thẳng tắp. Anatolia chạy tiếp về phía cổng nghĩa địa:
- Mĩnh sẽ tìm xung quanh xem, có thể trên cây cầu nào đấy, hoặc.. gầm cầu? Đúng rồi, sao mình không nghĩ ra từ trước nhỉ?
Nhưng những cây cầu ở quanh đây không hể ít, Anatolia hít sâu một hơi, hồi tưởng lại cảm giác lạnh lẽo và ẩm ướt mình cảm thấy, không chắc chắn lắm về suy đoán của mình nhưng điên cuồng tìm kiếm là cách duy nhất giữ cô khỏi những bất an và tuyệt vọng.
Họ bắt đầu bằng những cây cầu là là mặt nước, nhưng vẫn không có gì cả, tuyết rơi càng ngày càng nhiều, chiếc đèn pin họ cầm bị hạn chế ánh sáng bởi màn tuyết ngày càng dày đặc. Anatolia đưa mấy ngón tay đông cứng không còn cảm giác cầm điện thoại gọi cho Antonio, vừa nghe, cô lập tức muốn reo lên nhưng giọng cô dường như cũng bị đông cứng thành khào khào yếu ớt.
- Brian, ở ngọn núi gần trường có một cái động đá.
Cả Brian và Caroline đều hiểu, không cần nghe đến câu thứ hai, họ nhào vào trong xe, mặc dù với thời tiết này thì leo lên ngọn núi dốc đứng đó để vào hang động gần như là điều không tưởng nhưng bọn họ có mấy người là ma cà rồng.
Cả hai chiếc xe phóng đến nơi một lúc. Melanie và Griselda ở lại trông xe với Caroline, còn lại bốn người chia thành hai nhóm đi lên. Brian chẳng nói chẳng rằng, một tay vác Anatolia lên vai, nhún người phóng lên cao, bỏ lại một câu:
- Hai người tìm đường vào bằng cửa khác nhé.
Cảnh vật vùn vụt trôi qua ngay trước mặt Anatolia mặc dù trong bóng đêm, cô chỉ nhìn thấy những bóng đen to tướng kì dị và bức màn mờ đục của tuyết. Nhưng điều đó không đủ để che mắt một ma cà rồng. Brian thả cô ở ngay cửa động lởm chởm đá, Anatolia mở đèn pin, vội vã nhưng vẫn cẩn thận đi sâu vào trong. Trong động rất rộng, các vách tường làm bằng đá lạnh lẽo hơn nhiều so với bên ngoài, tiếng gió rít từng cơn nghe rõ mồn một. Cô mừng thầm trong lòng, cảm giác tuy mờ nhạt nhưng giống hệt cảm giác của cô khi nói chuyện với Kai Evans, thầm nhủ chắc chắn chỗ này, không sai vào đâu được.
Ánh sáng đèn pin lập lòe soi khắp thành động và hai người phải chia ra tìm hết các ngã rẽ trong động dù đó đôi khi là những lối thông ra ngoài vách đã cheo leo hay những ngõ cụt. Anatolia thở hổn hển khi chạy lại hang to nhất, Brian bước ra ngay sau cô từ một lối đi khác. Cô soi lên cao, đôi mắt cô bỗng nhiên lướt qua vật gì đó, cô sững người, hét to: Kai! Rồi bổ nhào về phía anh.
Kai bị những dây leo quấn chặt, giữ rịt trên tường, lạnh lẽo và nhợt nhạt, Anatolia và Brian ngay lập tức chạy đến dưới chân anh. Xung quanh anh không có bất cứ cái gì để mượn lực leo lên, cô hoảng hốt nhận ra suốt mấy ngày, anh đều bị treo lơ lửng.
- Kai! Anh có nghe em gọi không? Mau trả lời em đi!
- Vô ích thôi, anh ấy không đủ tỉnh táo nữa rồi!
Brian lên tiếng nhắc nhở, cậu cau mày ước lượng khoảng cách từ mặt đất lên chỗ Kai Evans đang bị treo, với một cú nhảy của Vampire, nó thực sự không thấm vào đâu nhưng quan trọng là cậu phải tìm được chỗ bám để cắt mấy dây leo đang trói Kai Evans.
Tiếng chân thình thịch từ đầu kia dội lại, Rain và Antonio chạy đến, hai người họ đã tìm hết mọi ngóc ngách còn lại trong động và cuối cùng thì chạy đến đây. Antonio vừa nhìn thấy tình hình bên này, rút ra chiếc đũa phép giấu trong người:
- Anh định làm gì?
- Cứu anh các cậu, nếu các cậu nghĩ có thể trèo lên tới đó để tháo cậu ta xuống thì tôi sẽ cất đũa phép.
Rain im lặng lùi lại, Melanie và Griselda nói bọn họ bị phù thủy tấn công nên việc Kai Evans bị treo thên một tường đá thẳng đứng và trơn nhẵn chắc chắn là có sự nhúng tay của phép thuật. Antonio lẩm bẩm gì đó rồi chĩa cây đũa phép lên trên, những dây leo chuyển động rồi đứt phựt. Kai Evans cứ vậy rơi từ tên xuống.
- Kai!
Brian nhanh chóng nhảy lên và đỡ được anh, hoàn hảo trách cho anh một vài vết bầm dập nữa, và Anatolia cũng lao đến ngay sau đó.
- Kai! Kai! Anh nghe thấy em gọi không Kai?
Anh bây giờ không thể dùng từ trắng bệch để hình dung nữa, làn da anh chuyển sang màu xanh tái, cô đỡ anh dựa vào người mình, cô cảm giác như mình đang ôm một khổi băng hình người, cố hết sức gọi anh tỉnh lại. Phải gọi lớn vài câu, anh mới nhíu mày, từ từ hé mắt và hơi nhếch môi, thì thào:
- Chỉ toàn nghe.. tiếng em..
Anatolia và mọi người khẽ thở phào, ít ra anh vẫn còn hơi sức để đùa. Kai Evans thở dốc vài tiếng, anh vất vả mấp máy môi:
- Mau.. rời khỏi đây..
Trong khi Brian bế bổng anh lên và định quay ra thì Antonio đã vẽ xong một hình vẽ dưới đất, đó là một cánh cổng dịch chuyển. Anh nhún vai:
- Không cần cảm ơn!
Tất cả đi qua cổng, đến thẳng chỗ Caroline và hai chị em sinh đôi đang đợi cùng hai chiếc xe. Nhanh chóng đặt Kai Evans vào hàng ghế sau, để anh dựa vào Anatolia, Brian lái xe ra khỏi khu vực dãy núi. Đến lúc đó, cả bọn mới có thể thở phào.
- Về chỗ mình đi, mình có thể thuyết phục Antonio chữa cho anh ấy.
Brian gật đầu, gọi cho Rain, bởi vì Rain là một bác sĩ nên biết rõ tình hình của Kai Evans hơn ai hết. Rain quay sang Antonio, lần đầu tiên anh chịu hạ mình trước một người mà anh vốn đã rất cảnh giác. Antonio quay mặt ra ngoài cửa sổ xe:
- Tôi sẽ cố hết sức.
Antonio không ngờ căn biệt thự kiểu cổ điển cũ rích của mình lại có một ngày đón nhiều vị khách ma cà rồng đến thế. Nhưng anh cũng hiểu đây không phải chuyện có thể đem ra đùa, cũng không còn nhiều thời gian để đùa, xem tình hình Kai Evans thì chắc không trụ được bao lâu nữa. Thực tế khi nhìn thấy Kai Evans, anh cũng không hiểu tại sao Kai Evans có thể sống đến bây giờ với vết thương đó.
Đến khu nhà cổ của Antonio, Brian nhấc bổng Kai Evans đưa vào trong, đặt lên một chiếc ghế mềm ở phòng khách. Người Kai Evans dọc ngang những vết thương sâu hoắm, trắng bệch như đã bị hút hết máu, trông như một con búp bê tả tơi. Tất cả mọi người hít một hơi lạnh, ai có đủ tàn nhẫn để gây ra cho em trai mình những vết thương thế này.
Antonio vẽ một vòng tròn dưới đất, trung tâm là cái ghế Kai Evans đang nằm, anh bước vào trong, một ngọn lữa xanh bốc lên, khiến cả hình vẽ như được vẽ lên bởi nhũng ngọn lửa. Hai tay Antonio mềm mại vẽ hình trong không khí, một ánh sáng xanh dương tản ra và mắt thường cũng có thể thấy các vết thương của Kai Evans dần dần lành lại.
Nhưng giữa chừng, phép thuật của anh bỗng ngừng lại, mồ hôi rịn ra trên trán, Rain và Brian cũng phát hiện ra, định tiến lên nhưng lại nghe Antonio nói:
- Trong người cậu ta có một sức mạnh ngăn cậu ta tự phục hồi, đồng thời cũng ngăn không để cậu ta chết.
- Ý anh là Cedric vẫn bảo vệ Kai? Biết đâu sức mạnh này là của Kai dựng lên để tự bảo vệ mình?
- Khi tôi tìm cậu ta và nói cậu ta hoàn toàn mất tích thì có nghĩa là cậu ta đã buông bỏ phòng bị rồi, không lẽ cậu ta ngây thơ đến nỗi cởi bỏ áo giáp trước mặt kẻ thù. Nhưng trước hết để cứu được Kai Evans thì tôi cần cả hai người.
Anatolia không hiểu ba người họ định làm gì, đôi mắt cô chỉ tập trung vào Kai Evans vẫn đang không một chút phản ứng. Bình thường anh là người bình tĩnh nhất, bây giờ cũng vẫn bình tĩnh như thế, đến nỗi gần như bình thản khiến người ta lo sợ. Làn da xanh xao nhợt nhạt gần như trong suốt, như thể anh có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Không biết qua bao lâu, cả ba người lùi ra, Anatolia ngẩng lên, nhìn họ kiệt sức nhưng lại nhẹ nhõm, đủ cho cô biết Kai Evans vừa được cứu.
- Tôi phải đi lấy thêm máu dự trữ.
Anatolia đứng bật dậy:
- Có thể lấy của tôi!
- Cô không có đủ lượng máu Kai cần để phục hồi đâu, cô nên nhớ một ma cà rồng có thể hút cạn máu vài người trong một đêm.
Antonio đi ngay sau Rain:
- Tôi đi cùng cậu, để Brian Miller ở đây bảo vệ mọi người, nếu mục đích của Cedric là mài mòn sức mạnh của chúng ta thì mục đích này đạt được rồi đấy. Nên tôi nghĩ đêm nay các cậu cũng nên ở lại đây, có thể cậu không dễ chịu nhưng như thế sẽ an toàn hơn cho chính các cậu.
Rain và Brian nhìn nhau rồi gật đầu, khi Anatolia nhận thức lại được thế giới xung quanh thì cả người cô đã tê rần, mất cảm giác. Cô ngồi phịch xuống bên cạnh anh, đưa tay cảm thụ hơi thở yếu ớt và nhịp đập dưới da, âm thầm thở phào.
- Ana, mình nghĩ cậu nên ngồi lên đi. Kai không sao rồi, anh ấy chỉ cần máu để phục hồi nữa thôi.
- Mình không hiểu sao anh ấy lại thất thủ nhanh như thế, mình luôn nghĩ anh ấy rất mạnh.
- Đúng là Kai rất mạnh, nhưng cậu nghe rồi đó, anh ấy không mạnh bằng Cedric, và chính anh ấy là người tự tháo ra lớp phòng bị của mình. Có lẽ anh ấy vẫn còn tin tưởng Cedric.
- Sau tất cả những gì hắn ta đã làm?
Brian trầm ngâm lên tiếng:
- Cậu nhận ra điều gì không? Hắn đã bỏ qua cơ hội hút cạn máu Kai và không ai trong chúng ta biết hai người họ rốt cuộc đang chơi trò gì.