Nhật Ký Nữ Thần Báo Tử

Chương 17




Brian cười và hất đầu ra phía cửa, Kai khoanh tay đứng đó, chiếc áo khoác đen dài khiến anh trông cực kì cao, vì vốn anh đã cao sẵn rồi, chín chắn và dịu dàng nở nụ cười mỉm đặc trưng. Nhưng tôi cảm thấy không thoải mái lắm, tất cả mọi ánh nhìn, kể cả của cô bán hàng trong căn-tin, vẫn tập trung vào anh, bất chấp việc cô ấy đang bận.

Kai tiến thẳng về chỗ tôi và ấn vai tôi ngồi xuống khi tôi đang định đứng lên, anh cũng kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi:

- Chúng ta sẽ nói chuyện khi em ăn xong. Một quý ông sẽ không bao giờ để một tiểu thư phải dang dở bữa ăn vì mình.

Có lẽ Kai đã quen với việc bị mọi người nhì chăm chú suốt bữa ăn, anh bước đi và không đến một phút sau đã quay lại với một cái pizza thịt gà nấm, cũng may anh không đem theo rượu vang, trong trường cấm uống rượu.

Ăn xong, chúng tôi lên tầng thượng, tuy Kai không thể hiện ra là buồn hay vui nhưng tôi có thể thấy anh đang gặp vấn đề gì đó, đôi lông mày của anh đã chau lại gần như suốt bữa ăn. Tôi chưa kịp mở miêngj thì anh đã giành phần hỏi trước:

- Em đã đối đầu trực tiếp với một Vampire sử dụng nô lệ à?

- Nói đối đầu trực diện thì đề cao em quá -tôi khúc khích cười- Brian mới gọi là đã đối đầu với hắn, nhưng em không sợ, Brian nói anh sẽ bắt hắn không thể động đến em được nữa.

Kai bật cười:

- Ừ, và hai đứa nghi ngờ hắn là bạn trai của Julia Berlinda?

- Em đoán thế nhưng không mong là nó đúng. Tuy em ghét Berlinda nhưng chưa tới nỗi hi vọng cô ta chết dưới tay ma cà rồng, chỉ cần để cô ta nếm mùi bị bạn trai đá theo cách cô ta đá những người bạn trai trước là được.

Kai lặng yên nghe tôi nói nhưng tôi không biết anh có quan tâm tôi nói gì không, đơn giản vì anh không hề hứng thú với Julia.

- Vậy việc gì khiến anh trì hoãn đến giờ mới về thế?

- Anh nhìn thấy Laurent, nhưng bây giờ cô ấy đã trở thành một nô lên máu.

- Ai cơ? Laurent? Anh nói cô ấy đã chết thì sao trở thành nô lệ máu được?

Kai gật đầu, nhìn thẳng tôi:

- Anh cũng mong mình nhầm, nhưng điều đó là không thể, hơn nữa anh nghĩ bấy giờ Cedric cũng biết anh còn sống rồi.

Tôi gấp gáp nắm lấy hai bàn tay của Kai, đầu óc tôi không nghĩ được gì cụ thể nhưng tôi biết Kai đang ám chỉ Laurent là nô lệ máu của Cedric. Tôi cũng không hiểu tại sao tôi đã cố thuyết phục mình rằng tình cảm của hai anh em họ rất tốt mà vẫn cảm thấy bất an, sợ Cedric không còn như trước, sẽ hại Kai.

- Liệu hắn có cho rằng vì anh mà hắn phải biến Laurent thành nô lệ không?

- Không đâu, việc trước hết là phải kéo em ra khỏi mớ lộn xộn em đang vướng phải đã, Cedric thì chua tới nhưng Jack thì đang nhắm vào em rồi đó.

- Vậy anh định thế nào? À, em có thể đưa lại súng cho anh.

Kai bật cười, xoa đầu tôi:

- Em tưởng bọn anh chỉ có một khẩu súng à? Nhưng anh phải nói trước với em, khả năng lớn là anh sẽ giết hắn, vì đó là kết cục thường thấy trong các cuộc chiến của Vampire, chỉ cần hắn còn sống, hắn sẽ không tha cho em.

Tôi không phải một cô gái quá bao dung độ lượng, cũng không ngu ngốc đén nỗi lấy mạng mình ra đánh cược cho những kẻ nguy hiểm, nhất là khi biết một Vampire sử dụng nô lệ như tên Jack đã làm hại không biết bao nhiêu người.

- Vậy có cần em làm mồi nhử không?



- Hắn không ngu ngốc như thế, mà nếu có thì anh cũng không muốn em làm vậy.

- Anh định khi nào xử lý hắn?

- Càng nhanh càng tốt, hai bác em không thể bảo vệ em khổi hắn đâu, mà anh không thể lúc nào cũng theo sát em được.

* * *

Anatolia đóng chặt cửa, cô ngồi dịch sách như thường lệ, vì bố cô là người Pháp nên cô thông thuộc cả tiếng Pháp và tiếng Anh, và đó cũng là lý do vì sao cô gần như được nhận ngay lập tức sau khi nộp bản thảo.

Cô nhìn đồng hồ, gần 12h đêm, bốn tiếng đồng hồ trước, Kai nói anh đi diệt tử đồ và anh tắt máy đến bây giờ, cô có gọi cho Brian nhưng cậu ta nói bọn họ đã tách nhau ra. Anatolia cũng đoán được anh đi đâu, anh đi tìm Jack, nhưng ngay cả khi anh giết được hắn thì cũng sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra, ví dụ như Julia sẽ không để yên khi bạn trai mình bỗng nhiên biến mất, và rồi cảnh sát sẽ vào cuộc để điều tra về cái chết của hắn.

"Chắc chắn Kai sẽ giải quyết gọn gàng chuyện này."

Anatolia cầm di động gọi cho anh lần nữa, không ngờ anh bắt máy thật.

- Anh nghe đây.

- Anh đang ở đâu thế?

- Xử lý những kẻ gây rắc rối cho em.

Kai Evans dừng lại, nhìn xuống kẻ bị mình đánh cho thảm hại đang năm dưới một gốc cây cổ thụ, Jack. Ít ra anh đã chứng tỏ cho hắn thấy sức mạnh hai bên chênh lệch thế nào và cảnh báo hắn rằng nếu hắn làm gì gây nguy hiểm cho cô gái của anh thì chắc chắn anh sẽ tìm hắn tính sổ.

- Anh có thể đừng giết Jack không?

- Hả?

- Ý em là, hắn không phải ma cà rồng cấp E, hắn có rất nhiều mối quan hệ, nếu anh giết hắn thì có thể anh sẽ gặp rắc rối.

Thực ra thì Anatolia không hoàn toàn nghĩ như thế, ma cà rồng cấp E chỉ là những cỗ máy giết người, chúng không còn cảm xúc, không đau buồn hay suy nghĩ nhưng Jack thì vẫn còn. Một mặt, cô muốn hắn phải trả giá cho những gì mình gây ra, mặt khác, cô vẫn không muốn thấy ai phải chết.

- Được rồi -Kai Evans thở dài, coi như chấp nhận- Em có muốn anh đến nhà em không?

- Bây.. bây giờ á? Được, em chờ anh.

Kai Evans mỉm cười tắt điện thoại, quay lại phía Jack, khuôn mặt anh trở về lạnh như băng. Anh túm lấy cổ áo hắn, cả người hắn không còn sức lực phản kháng lại anh. Tuy ma cà rồng có sức mạnh hồi phục vết thương hơn con người rất nhiều lần nhưng với vết thương như thế này sẽ cần một khoảng thời gian khá dài.

- Nhớ lấy, hôm nay mày còn sống là nhờ cô ấy, nên nếu mày có ý định làm hại cô ấy lần nữa thì tao vẫn dư sức tống mày xuống địa ngục.

Kai Evans chạy về phòng khám của Rain Brown, với tốc độ như một ngọn gió đen lượn qua các con phố và dừng lại trước một phòng khám lớn giữa một khu phố sầm uất. Rain ngồi sắp xếp lại đống hồ sơ trên bàn làm việc.

- Em tưởng anh về chỗ Brian?

- Không, phòng khám của em tiện đường đến nhà của Anatolia thôi, anh định đến đó.

- Giờ này à? -Rain chỉ tay vào mấy bịch máu nhưng Kai Evans lắc đầu- Anh biết giờ anh giống ai không, giống Brian mới biết yêu đó, trông thật sự rất ngốc.

Kai Evans bật cười nhìn Rain bĩu môi, lấy một bộ quần áo mới đi vào nhà tắm, trên người anh có vài vết thương do Jack gây ra nhưng đối với một ma cà rồng như anh thì chúng chỉ như bị mèo cào:



- Anh thấy em có ý kiến với anh trai phù thủy của Anatolia hơn là có ý kiến với cô ấy đấy.

- Vớ vẩn! Mà anh thật sự gặp Nữ thần báo tử tên Laurent kia hả?

- Ừ, việc Cedric tìm thấy anh cũng chỉ là sớm hay muộn thôi, hơn nữa anh cũng không biết vì sao mình lại phải chạy trốn suốt thời gian qua.

Rain Brown ngồi trước bàn làm việc, hai tay chống cằm chờ Kai Evans bước từ nhà tắm ra, đưa anh một khẩu súng màu bạc, mặc dù nó hoàn toàn vô dụng với một đối thủ tầm cỡ Cedric. Kai Evans quyết định không lái xe đến nhà Anatolia, sợ gây ra tiếng động quá lớn, việc cô hẹn hò với anh vẫn là bí mật nên nếu không vướng chiếc xe, anh có thể rời đi bất cứ lúc nào trước khi có ai đó phát hiện ra.

Cửa sổ phòng Anatolia đã tắt điện, anh thu nhỏ lại thành con dơi, bay vào phòng cô:

- Này, ít nhất nghịch máy tính thì em cũng nên để điện học chứ?

- Kai!

Anatolia reo lên khe khẽ, đặt máy tính xuống giường rồi nhảy lên ôm chầm lấy anh, cả người anh vẫn còn thoang thoảng mùi dầu gội nam tính lẫn trong hương bạc hà mát lạnh tự nhiên. Kai Evans theo đà cũng ngã xuống giường cô.

- Em nhớ anh quá! Anh có bị thương không?

Kai bật cười, đôi mắt anh sáng lấp lánh, ngay cả trong bóng tối khiến Anatolia như bị hút vào đó, cô quệt qua quệt lại chóp mũi của mình trên mũi anh. Kai ngay lập tức lật người lại, để cô nằm bên dưới, hôn lên môi cô:

- Đừng quyến rũ anh, Ana à, em đang chơi với lửa đấy! Anh vẫn nhớ là anh phải rời đi trước khi hai bác của em thức dậy.

Kai Evans nằm sang bên cạnh, để Anatolia gối đầu lên vòm ngực rắn chắc mạnh mẽ của anh.

- Em đã định công khai với hai bác nhưng chưa tìm được cơ hội, bởi vì em cảm giác họ có gì đó giấu em. Anh đọc được suy nghĩ của họ mà, anh nói thử xem?

- Anh toàn đến vào những lúc họ đang ngủ, nhớ không? Hơn nữa nếu họ không chấp nhận anh thì sao?

- Thì em sẽ dọn ra ngoài ở, em ở với Antolio, anh ấy không phản đối chúng ta yêu nhau.

Anatolia không nhớ suốt một đêm họ đã nói những gì hay cô ngủ quên lúc nào nhưng khi mở mắt dậy lần nữa bởi tiếng lạch cạch dưới bếp thì đã gần 7 giờ, rất ít khi cô có thể an tâm mà ngủ một giấc ngon như thế.

Ngôi trường cấp ba vẫn nhộn nhịp như cũ nhưng từ khi bước chân qua cánh cổng, Anatolia đã cảm thấy có gì đó rất lạ, cảm giác lạnh lẽo vào nguy hiểm này rất giống với cảm giác khi cô gặp ma cà rồng. Không những thế, nó gần như tràn ngập mọi nơi, Anatolia phóng nhanh vào lớp, Brian không ngủ gật như mọi khi, cậu ta và Caroline đều mang vẻ mặt lo lắng, ngoắc tay ra hiệu cho Anatolia chồm lên bàn của mình, tránh cho Dhara Susan nghe thấy:

- Xung quanh đây xuất hiện rất nhiều ma cà rồng.

- Mình cũng cảm giác thế, nhưng vì sao? Kai có biết không?

- Biết, anh ấy dặn mình để mắt đến cậu, có khi anh ấy cũng đang ở đây rồi, chỉ là không tiện ra mặt thôi.

Brian đang muốn nói gì đó nhưng lại thôi, một bóng người đi lướt qua cửa sổ khiến cậu ta giật mình quay ngoắt lại, Anatolia và Caroline quay theo nhưng hoàn toàn không thấy gì?

- Cái gì vậy?

Brian lầm bầm, biểu cảm lạ lùng khiến gương mặt cậu trở nên khó đoán và nguy hiểm:

- Hoàn toàn áp đảo, không thể nào.