"Cùng tôi xuống địa ngục?"
Trình Hạ vội vàng mở miệng, "Cô nhìn xung quanh xem, không có ai, cô cứ vậy mà nhảy xuống, sẽ không có ai khiến cho tôi xuống địa ngục!"
Trần Hoàn nhanh chóng nắm chặt lan can, xung quanh, nhìn xuống dưới, ngay cả bác sĩ mới vừa canh chừng cô cũng không thấy đâu, trong tầm mắt chỉ có ba người là cô, Trình Hạ và Lãng Mẫn.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, giống như toàn bộ thế giới chỉ có ba người bọn họ vậy.
Lãng Mẫn liếc nhìn điện thoại di động đang rung, trong lòng hốt hoảng.
Không biết ai đã báo cảnh sát, xe cứu hộ chỉ mười phút nữa sẽ đến.
Một khi xe cứu hộ xuất hiện, Trần Hoàn thật sự sẽ không còn đường lui.
Anh hoàn toàn chắc chắn, với tính tình của Trần Hoàn, khi nhìn thấy xe cứu hộ sẽ lập tức nhảy xuống, cô không thể chịu đựng được việc sống mà nhìn thấy tin tức "Mất mặt" của mình.
Dĩ nhiên tốc độ của truyền thông cũng sẽ không chậm hơn xe cứu hộ.
Soạn tin nhắn, điều động người đến các giao lộ xung quanh ngăn cản tất cả loại xe, người đi vào.
Trần Hoàn khiếp sợ nhìn Lãng Mẫn.
Không đợi Lãng Mẫn phản ứng, Trình Hạ giành nói trước: "Cô đừng nhìn cậu ấy, cậu ấy theo sự dặn dò của cô báo tin cho các tòa soạn lớn, nhưng mà, tất cả đã bị tôi ngăn cản lại rồi.
Trần Hoàn, đối với thế lực trên tay tôi, cô cũng biết đôi chút mà.
Cô có nhảy, cơ bản cũng không hề ảnh hưởng đến tôi, còn không bằng đi xuống, cố gắng làm việc chăm chỉ để nâng cao thế lực."
Trần Hoàn không tin, "Không thể nào!"
Cô vừa cảnh giác nhìn Trình Hạ và Lãng Mẫn, vừa vươn tay sờ điện thoại di động đặt ở trên lan can.
Cô đăng Weibo, cô đăng Weibo, mọi người sẽ biết.
Đăng nhập Weibo không thành công.
WeChat, QQ, tất cả mạng xã hội đều không thể truy cập vào.
Làm sao lại như vậy? Trình Hạ trộm tất cả tài khoản của cô?
Trần Hoàn vẫn chưa chịu từ bỏ, gọi điện thoại, cô vẫn có thể gọi điện thoại.
Trong nháy mắt khi cô ấn gọi điện thoại, Trình Hạ nâng cao tay, vẫy tay, phía đối diện có người khởi động máy móc, toàn bộ tín hiệu trong khu vực này đều bị gây nhiễu.
Điện thoại của Trần Hoàn hiển thị, không có sóng.
"Cô!"
Một giây trước khi tín hiệu bị mất, Lãng Mẫn nhận được tin nhắn, người kéo tới quá nhiều, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể ngăn cản thêm ba phút.
Trình Hạ dùng cả tấm lòng để nói chuyện với Trần Hoàn, giống như không đeo bất kỳ đồ bảo hộ nào mà đi lại ở trên giây thép, phải đi qua một đoạn dây hẹp mới tính là thành công, chỉ cần sai lầm một chút, sẽ gặp vạn kiếp bất phục.
Nhưng trên mặt cô vẫn rất thoải mái, "Trần Hoàn, tôi xem cô là một đối thủ mạnh mới nói chuyện với cô, thật sự muốn thắng tôi, đi xuống, chúng ta so tài trong phim điện ảnh.
Nếu cô thật sự nhảy xuống, mới chính là hoàn toàn không có cơ hội thắng tôi."
Trần Hoàn vứt bỏ điện thoại di động, tinh thần và cơ thể cũng bởi vì căng thẳng khi ở trên cao trong thời gian dài mà phát run, bộ dạng này của cô, còn có cơ hội thắng sao?
"Bệnh trầm cảm cũng không phải là bệnh nan y, trong vòng cũng có rất nhiều người từng bị bệnh trầm cảm, không phải đều rất nhanh khỏi sao? Thậm chí, cảm xúc nhạy cảm hơn sẽ giúp thấu hiểu nhân vật tốt hơn."
Trần Hoàn lại trở về bộ dạng ban đầu, nắm lan can, không nhảy xuống, nhưng cũng không đi xuống.
Cô cần một lý do để đi xuống.
Đầu óc hỗn loạn của Trình Hạ xoay chuyển tốc độ cao, ước muốn ban đầu của cô ta.
.
.
.
.
.
"Cô thực sự muốn biết lúc trước tại sao Tống Dịch chỉ yêu cô một ngày đã chia tay không? Lý do cô biết không đúng, cô đi xuống tôi sẽ nói cho cô biết."
Trần Hoàn nghi ngờ nhìn Trình Hạ, "Tại sao cô tốt với tôi như vậy?"
Chắc là bởi vì áy náy, chỉ cần cô nhảy xuống, Trình Hạ chắc chắn sẽ áy náy cả đời.
Trình Hạ cười nhẹ, "Cuộc sống của người thắng cuộc quá nhàm chán, cô coi như là tôi tìm niềm vui đi, nếu cô thật sự có thể đánh bại tôi, sẽ rất thú vị."
Sóng điện thoại di động đã khôi phục rồi.
Lãng Mẫn thấy tin nhắn, ngăn cản được xe, nhưng đã có người xông vào, có lẽ chỉ cần một phút nữa sẽ đến bệnh viện.
"Chị Trần Hoàn, em sẽ giúp chị, chúng ta kết hợp.
Một mình chị xuống địa ngục thì quá cô đơn."
Nửa câu sau là lời Trần Hoàn từng nói.
Cô ấy chắc chắn không muốn như thế.
Lãng Mẫn khẩn trương nhìn Trần Hoàn.
Trần Hoàn nhìn Lãng Mẫn đang lo lắng, cùng với, Trình Hạ hoàn toàn đối lập rõ rệt.
Không phải vậy, cô không muốn kết quả như thế, cô không muốn một mình cô đơn xuống địa ngục.
Ở trong con ngươi của Lãng Mẫn, ở trong ánh mắt của Trình Hạ, rốt cuộc Trần Hoàn cũng di chuyển, cô thử bước chân vào trong.
Còn nửa phút.
Lãng Mẫn muốn tiến lên giúp Trần Hoàn.
"Không được cử động!" Trần Hoàn đột nhiên quát, dừng động tác bước vào lại.
Lãng Mẫn lập tức dừng lại, trái tim cũng bị treo ngược giữa không trung.
Nếu Trần Hoàn thấy người của tòa soạn, tất cả sẽ chấm hết.
Cả người Trần Hoàn đã di chuyển vào bên trong lan can.
Nhưng, sau lưng của cô, dưới sảnh bệnh viện, người □□ cầm máy ảnh cá nhân đã đến.
Lúc này, chỉ cần Trần Hoàn quay đầu lại.
.
.
.
.
.
Lãng Mẫn dường như đã loáng thoáng nghe được tiếng chụp ảnh rất lớn ở dưới lầu, giống như từng cây kim nhỏ, không ngừng đâm vào trong trái tim của anh.
"Mẹ!"
Tiếng đứa bé kêu khóc lấn át mọi thứ, một cậu bé 5, 6 tuổi lảo đảo chạy về phía Trần Hoàn.
Mắt thấy cậu bé sắp va vào lan can, Trần Hoàn phản xạ có điều kiện nhảy xuống, ôm lấy cậu bé.
Nước mắt chảy đầy mặt cậu bé, miệng vẫn mơ hồ kêu: "Mẹ, người không được bỏ con lại một mình."
Trần Hoàn ôm cậu bé thật chặt, nhưng chỉ chớp mắt, lại đẩy cậu bé ra.
Đôi mắt giống như chó sói nhìn chằm chằm Trình Hạ.
Trình Hạ mệt mỏi khẽ mở miệng: "Tôi đã sớm biết."
Lãng Mẫn đứng giữa Trần Hoàn và lan can, bảo vệ cô thật kỹ.
Dưới lầu, □□ máy ảnh cá nhân hướng về phía sân thượng, nói có người nhảy lầu mà, tại sao không có ai? Chẳng lẽ chỉ là diễn kịch bị người ta hiểu lầm sao?
Trần Hoàn và con trai bị bác sĩ đưa về phòng bệnh.
Lãng Mẫn vẫn đứng ở sân thượng, hiển nhiên là có lời muốn nói với Trình Hạ.
Vừa vặn, Trình Hạ cũng có lời muốn nói với anh.
Trình Hạ mở miệng trước: "Sau này không nên tới tìm tôi nữa, cậu nên biết, cho tới bây giờ cô ấy chưa bao giờ là trách nhiệm của chúng tôi."
Phải, chỉ một mình anh cam tâm tình nguyện để Trần Hoàn trở thành trách nhiệm của anh.
Lãng Mẫn: "Tôi nợ chị, tôi sẽ trả lại.
Nhưng sau này lúc tôi đối phó với chị, cũng sẽ không hạ thủ lưu tình."
Bây giờ ngẫm lại những lời Trình Hạ mới vừa nói với Trần Hoàn, anh càng cảm thấy kinh hãi.
Trình Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, mệt mỏi đến mức một câu cũng không muốn nói.
Cơ thể mệt mỏi, trái tim càng mệt mỏi hơn.
"Đúng rồi, chuyện mới vừa rồi chị đồng ý nói với chị Trần Hoàn thì sao?"
Giọng của Lãng Mẫn vang lên ở sau lưng, nhưng bước chân đi về phía trước của Trình Hạ lại không có dấu hiệu dừng lại, bạn gái một ngày gì chứ, cô vốn chẳng nhớ gì cả.
Đi đến cửa sân thượng, hai bóng người đồng thời xuất hiện từ trong thang máy.
Quả nhiên, còn tới cùng nhau sao?
Trước mặt Trình Hạ bỗng tối sầm, yên tâm ngã xuống.
Có người đỡ cô.
"Tại sao em không để người nói cho anh biết?"
Trình Hạ nhắm mắt lại nhỏ giọng lầu bầu, "Haizz, hai chúng ta chỉ được một người sụp đổ thôi.
Anh không thể có chuyện, anh còn phải nuôi em đó ."
Sau đó, cô triệt triệt để để mất đi ý thức..