Nhật Ký Nổi Tiếng Của Nữ Minh Tinh

Chương 44: Quay Lại




Ánh trăng bạc chiếu xuống đất, bóng đêm mờ mịt.

"Ngày hôm qua khi hát xong anh nói gì với em vậy?" Đầu Trình Hạ khẽ rời khỏi lồng ngực Ninh Nhất Ngạn, ngẩng đầu nhìn anh, "Em không nghe rõ."

Trong nháy mắt, ánh mắt của Ninh Nhất Ngạn cong như ánh trăng.



Hay tay tăng lực, Trình Hạ lại áp sát vào lồng ngực của anh.



Anh ghé vào tai cô, nói: "Trình Hạ, anh yêu em."

"Em đồng ý quay lại bên anh chứ?"

Giọng nói trầm thấp đầy từ tính mơ hồ thổi qua bên tai, đỏ mặt, nước mắt rơi xuống, Trình Hạ cười gật đầu, "Em đồng ý."

Nghe thấy rõ sự nức nở nghẹn ngào trong giọng nói của Trình Hạ, Ninh Nhất Ngạn buông cô ra, liền thấy gương mặt vừa khóc vừa cười.

"Làm sao vậy?"

Ninh Nhất Ngạn muốn lau nước mắt thay Trình Hạ, nhưng mới vừa vươn tay ra, Trình Hạ đã cúi đầu, vùi đầu vào trong quần áo của anh.

Cuối thu nên quần áo không mỏng, anh lại mơ hồ cảm nhận được sự ướt át lạnh lẽo.

Nụ cười trên môi vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều, Ninh Nhất Ngạn nhẹ nhàng vỗ lưng Trình Hạ, an ủi: "Đừng khóc, không có chuyện gì mà."

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì."

Cái đầu nhỏ dụi hai cái vào quần áo của Ninh Nhất Ngạn, Trình Hạ ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn bị cọ đến đỏ rực.

Ninh Nhất Ngạn nghĩ, về sau phải mặc áo khoác mềm hơn một chút.

Không, sau này anh sẽ không khiến cho cô khóc nữa.

Trình Hạ hít mũi một cái, tay níu lấy áo khoác ướt chèm nhẹp của Ninh Nhất Ngạn, lầu bầu nói: "Lúc này trái lại anh rất thông minh."

"Cũng không thể lại bị em vượt mặt."

Hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười, hiển nhiên đều đang cùng nghĩ về một vấn đề.

Nhìn lượng lớn nước đọng trên người Ninh Nhất Ngạn, Trình Hạ cảm thấy áy náy, "Đi lên thay bộ quần áo khác thôi."

"Thay quần áo?" Chuông báo đột ngột vang lên trong lòng Ninh Nhất Ngạn.

Trình Hạ tỉnh tỉnh mê mê gật đầu nói: "Ừ.





Em mua áo ngủ T-shirt số lớn nên chắc anh có thể mặc được, áo khoác, lần trước Tống Dịch có để quên áo khoác ở đây."

Ninh Nhất Ngạn im lặng đi theo Trình Hạ lên lầu, một lát sau, hỏi: "Tống Dịch anh ta thường tới đây?"

Trình Hạ suy nghĩ một chút, "Không hẳn.



Em luôn ở đoàn phim, cũng không thường về nhà."

Trong hành lang tối đen, hai tiếng bước chân lần lượt vang lên.

Cuối cùng đầu óc Trình Hạ cũng nhanh nhạy như thường ngày, xoay người, quả nhiên trên mặt Ninh Nhất Ngạn đang tràn đầy "Vui mừng".

Mắt cười híp thành một đường thẳng, Trình Hạ kinh ngạc nói: "Không phải anh ăn giấm của Tống Dịch chứ? Quan hệ của em và anh ấy, anh còn không biết sao?"

Thanh mai trúc mã từ nhỏ, không đúng, anh em tốt.

Anh đương nhiên biết rõ, cũng nhìn ra, Trình Hạ đối với Tống Dịch, trừ tình cảm anh em, tuyệt đối không có suy nghĩ gì khác.



Nhưng mà.



.



.



.





.



.

Ninh Nhất Ngạn thẳng thắn với Trình Hạ: "Lúc em trở về nước, anh cũng đuổi theo, nhưng vừa xuống máy bay, lại nhìn thấy em khóc ở trong ngực anh ta."

Trình Hạ sững sờ, nhanh chóng cãi lại: "Lúc đó em đau khổ đến mức không chịu được, cũng không thể ôm cây cột trong sân bay mà khóc.



Tống Dịch là anh em tốt của em, chẳng lẽ không thể an ủi em một chút sao?"

Ninh Nhất Ngạn cứng họng, lúc ấy ánh mắt và hành động của Tống Dịch, hoàn toàn không chỉ như thế.



Nhưng, Trình Hạ nghĩ như vậy, anh đương nhiên cũng vui vẻ chiều theo cô.

"Huống chi, trước khi em trở về Trung Quốc, em đi đến studio tìm anh, kết quả ngay cả mặt của anh cũng không nhìn thấy.



Em gọi anh, anh cũng không nhìn em lấy một cái." Nói xong, giọng của Trình Hạ lại trở nên nghẹn ngào.


Lúc đó quan hệ của hai người đang đóng băng, công ty không ngừng vì những tin tức xấu của Ninh Nhất Ngạn mà gây áp lực cho cô, cô lại "Mơ mộng".



Sau khi đưa ra quyết định, Trình Hạ vẫn không nhịn được, đã mua vé máy bay bay đến phim trường của Ninh Nhất Ngạn.

Nhưng sau khi đến phim trường, nữ trợ lý tạm thời của Ninh Nhất Ngạn ngăn cản cô.



Cô nhận ra, là trợ lý thực tập dưới trướng Trương Tử.

Một người đại diện xấu xa hại nghệ sĩ thảm như vậy, sao còn không biết xấu hổ mà xuất hiện ở đây?

Trình Hạ sắp bỏ cuộc, nhưng lúc cô chuẩn bị rời đi, cô nhìn thấy Ninh Nhất Ngạn!

Anh bị rất nhiều người vây quanh đi qua trước mặt cô, cô gọi: "Ninh Nhất Ngạn!"

Trong tiếng hét chói tai của người hâm mộ, Ninh Nhất Ngạn đeo kính râm, cũng không nhìn cô một cái, hai người lướt qua nhau.

Trong khoảnh khắc đó, Trình Hạ cảm thấy, mình không khác gì anh.



Bọn họ lướt qua nhau, khoảng cách vốn gần như vậy, thật ra lại rất xa xôi.

Bây giờ suy nghĩ lại, ngay lúc đó bản thân cũng thật buồn cười, cho dù có kêu to hơn nữa giữa tiếng thét chói tai của người hâm mộ, Ninh Nhất Ngạn không nghe được tiếng kêu của mình cũng là chuyện rất bình thường.

"Hôm đó người bị ngã xuống thật sự là em?" Ninh Nhất Ngạn hỏi.

Trình Hạ kinh ngạc: "Cái gì?"

Lúc đó sáu hồn của cô đã mất hết năm, rất nhanh đã bị nhóm người hâm mộ đang chen về phía trước đẩy ngã ở trên mặt đất.



Khi cô ngã xuống, có người hâm mộ cũng bị vấp ngã, có người hâm mộ nhanh chóng đi đường vòng, có người hâm mộ dừng lại giúp cô, trong lúc nhất thời đã tạo thành sự hỗn loạn không nhỏ.





Cô sợ Ninh Nhất Ngạn chú ý tới, thật ra là sợ bị anh nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình, lập tức bò dậy, từ trong đám đông chạy ngược ra ngoài.

Ninh Nhất Ngạn: "Anh mơ hồ nghe thấy giọng của em, nhưng lại không dám xác định, sau đó lại nghe thấy có người hô, có người ngã xuống.



Anh cảm thấy là em, nhưng chờ đến lúc anh quay đầu lại, khi đám đông bị đẩy ra hai bên, người bị ngã xuống đã không thấy đâu."

Trình Hạ dựa vào trên tường, nhìn vào mắt của Ninh Nhất Ngạn, "Ninh Nhất Ngạn."

Ninh Nhất Ngạn: "Làm sao vậy?"

"Chúng ta thật ngốc."

"Đúng vậy đó, chúng ta thật ngốc."


Lời còn chưa dứt, tiếng cười giống nhau của hai kẻ ngốc liền vang vọng trong hành lang.

Trở lại ổ chó nhỏ, mở cửa.



Lông mày Ninh Nhất Ngạn giật giật, nhưng rất nhanh sắc mặt đã trở lại như bình thường.

Trình Hạ lại thấy ổ chó lộn xộn của mình rất đẹp, vẻ mặt tự nhiên đi vào trong phòng, ra sức tìm kiếm quần áo trong tủ quần áo cho Ninh Nhất Ngạn.

Ninh Nhất Ngạn nhận lấy áo T-shirt, trên mặt nở nụ cười, nhận lấy áo khoác, khóe miệng trùng xuống.

Anh ở lại trong phòng thay quần áo, Trình Hạ đi ra phòng khách, đi đến cầm áo khoác dài trên ghế sa lon lên sờ một chút, kiểm tra bên trong túi áo ngoài, túi áo trong một chút.

Đi tới bàn bên cạnh rót nước, Trình Hạ mới nhìn thấy điện thoại di động cá nhân của mình có một chuỗi thông báo.

Mười lăm cuộc gọi nhỡ, Tống Dịch?

Đang muốn gọi lại, bên kia lại điện thoại tới, Trình Hạ nghe: "A lô."

Giọng Tống Dịch dừng một chút, "Em không chết là tốt rồi."

Trình Hạ nổi giận, đi ra ngoài ban công, quát: "Nói đi!"

Ngược lại giọng nói ở đầu bên kia trở nên thoải mái hơn, "Làm sao mãi không nhận điện thoại?"

Trình Hạ trả lời qua loa: "Điện thoại di động để chế độ im lặng, không nghe thấy."

Tống Dịch trêu nói: "Gây ra chuyện lớn như vậy, không phải đang trốn ở góc phòng khóc chứ."

Lời vừa ra khỏi miệng, hình như anh thật sự nghe được trong giọng của Trình Hạ có hơi nghẹn ngào.

Cô gái này có phải bị ngốc hay không, người ta tranh nhau tỏ tình với cô, cô lại khổ sở?

Thử dò xét nói: "Em thật sự khóc?"

"Tống Dịch, anh có thể che giấu tiếng cười lớn hả hê của anh một chút hay không?" Trình Hạ giận đến mức đổi tay cầm điện thoại, "Gấp gáp gọi điện thoại cho em làm gì?"

Tống Dịch sờ mũi một cái, ha ha cười hai tiếng.



Anh có cười sao, anh có gì vui mà cười chứ?

"Chắc chắn có chuyện quan trọng nên mới gọi điện thoại cho em, nếu không, em cho rằng anh là vì quan tâm em sao?"

Ở trong lòng Trình Hạ yên lặng trợn mắt xem thường, "Có chuyện thì nói mau."

"Vậy, gần đây công ty không đầu tư phim điện ảnh gì, em mau chọn hai bộ phim điện ảnh để kiếm tiền đi." Tống Dịch mở tài liệu trên bàn ra, "Những bộ phim điện ảnh mà công ty định đầu tư có Tuổi thanh xuân, Địch Nhân Kiệt.



.



.



.



.



.



Tháp quỷ."

Sau khi nghe hết, ấn tượng của Trình Hạ đều không nhiều.



Chứng tỏ không có bộ nào mang lại lợi nhuận lớn, thua lỗ nhiều cũng không.

Có thể hay không, chứng tỏ giấc mơ của cô cũng không quá chính xác?



Mặc dù nói, bây giờ cô suy nghĩ, nếu □□, vậy thì ở bên nhau thôi.




Cần gì phải suy nghĩ mãi về những chuyện trong tương lai chứ? Giống như chuyện tử vong vậy, chắc chắn ai cũng sẽ trải qua chuyện này, chẳng lẽ vì vậy mà không sống thật tốt sao?

Nhưng mà, nếu như không có kết cục đã định trước trong giấc mơ, chắc chắn cô sẽ vui vẻ hơn.

Trình Hạ trả lời: "Em không đặc biệt thích bộ nào, anh tự xem mà chọn thôi."

"Ừ." Tống Dịch đột nhiên nhớ tới, "Đúng rồi, hai ngày trước có một đạo diễn đến tìm anh, nói muốn em quay một bộ phim."

Trình Hạ xem thường, không tìm Xuân mập, lại đi tìm Tống Dịch?

"Là muốn tìm anh đầu tư đúng không?"

Tống Dịch nhún vai, "Không chắc được.



Đạo diễn đó nói là đã đi tìm Xuân mập, nhưng cô ấy từ chối, nói lịch trình của em không còn lịch trống, cho nên tìm anh giúp một tay.



Còn để lại danh thiếp, gọi Vương An."

Vương An?

Thật sự là Vương An đó sao? Đạo diễn phim điện ảnh người Trung Quốc đầu tiên giành được giải thưởng Oscar Vương An?

Trình Hạ kích động muốn xác nhận với Tống Dịch, nhưng nhớ tới tính tình của anh, chỉ có thể nói.



.



.



.



.



.

"Vương An sao? Cái tên này cũng rất phổ biến."

Bây giờ cũng không cần gấp gáp, để ngày mai hỏi lại Xuân mập.

Lời đến khóe miệng liền kiềm lại, Trình Hạ nhớ lại, có một bộ phim, trong mơ cũng trong khoảng thời gian này, đang tìm đầu tư để chuẩn bị khởi quay.

"Gần đây có phải có một bộ phim điện ảnh gọi là Tam sinh tam thế hay không?"

Tống Dịch lập tức trả lời lại: "Đúng vậy, IP (mình chưa tìm được cách lý giải phù hợp cho từ này, ai biết thì comment chia sẻ với mình nhé) lớn, tất cả diễn viên trong phim đều là lưu lượng, công ty đã quyết định đầu tư, cho nên mới vừa rồi không có nói với em."

Quả nhiên, giống như đúc.

"Hãy chú ý nhiều hơn đến những phương diện khác của bộ phim, IP phổ biến nhiều năm như vậy, có thể cũng sắp đến lúc kết thúc.



Ý kiến cá nhân của em, vẫn nên cẩn thận một chút."

"Chúng ta vừa rút đầu tư thì có người khác thay thế liền sao? Vậy hãy để cho người khác tới kiếm số tiền này đi.



Dù sao ý kiến của em chính là như vậy."

Trong đầu Trình Hạ vang tiếng ong ong, thật sự giống như một dây cung đang bị kéo căng thì người ta thả ra, cũng không rõ bản thân đã nói những gì, cúp điện thoại như thế nào.

Xoay người, thấy phân nửa phòng khách đã gọn gàng sạch sẽ hơn.

Ninh Nhất Ngạn đang treo quần áo của cô lên trên móc áo, thấy cô quay đầu lại, nói: "Gọi điện thoại xong rồi?".