Nhật Ký Nổi Tiếng Của Nữ Minh Tinh

Chương 37: Xem Mắt




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.







Trên đỉnh núi, cuối cùng nam chính ngã xuống trong vũng máu, ánh mắt lại bình tĩnh nhìn về nơi xa.

Ống kính theo tầm mắt của anh quay hình ảnh một người, đứng ở nơi xa rốt cuộc nữ chính mới hiểu được toàn bộ mọi chuyện, tay đè bụng, cuộn người, nước mắt chảy xuống, vô cùng đau khổ.

Người đàn ông ngồi đối diện đang xem mắt với cô: "Cô là diễn viên sao? Khó trách tôi cảm thấy cô có hơi quen mắt.



Làm sao lại muốn làm diễn viên?"

Trình Hạ cười nhạt một tiếng, "Thích mà thôi, anh không thể chấp nhận chuyện tôi là diễn viên?"

"Không phải, không phải." Đối phương vội vàng bày tỏ thái độ, rồi lại bổ sung, "Tương lai chúng ta kết hôn, cô sẽ giải nghệ chứ? Tôi không có ý gì khác, chỉ là lo lắng suy nghĩ của người lớn trong nhà."

Trình Hạ xem cảnh mình diễn đang chiếu ti vi, cảnh diễn không tệ, về phần người trước mặt.



.



.



.



.



.

"Ba mẹ tôi không có ý kiến, tôi còn có một em trai, tương lai chuyện trong nhà đều sẽ giao cho nó.





Ba mẹ cũng khuyến khích tôi theo đuổi giấc mơ của mình." Trình Hạ cười đến ngây thơ mà rực rỡ.

Rồi sau đó là.



.



.



.



.



.

"Tôi đột nhiên có chuyện phải giải quyết."

"Tôi thấy, chúng ta không quá phù hợp."



.



.



.



.



.



Mọi việc cứ lặp đi lặp lại như thế.

Chỉ cần nhắc tới thân phận diễn viên của mình, cộng thêm mình còn có một em trai sẽ thừa kế gia nghiệp, Trình Hạ không cần nói thêm gì nữa đã "Đủ" để kết thúc buổi xem mắt.

Nghĩ như thế, Trình Hạ vào quán cà phê.

Nghiêng đầu nhìn khắp quán, đáng tiếc, không có TV.

Để cho thấy là một nữ diễn viên đang rất gấp gáp vì không lấy được chồng, Trình Hạ cố ý đến sớm mười phút, lại không ngờ tới vừa hỏi nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ lại nói vị tiên sinh kia đã tới từ sớm.



Trên mặt còn ửng hồng nói.

Trêu hoa đào khắp nơi, không nhìn cũng biết không phải người tốt.

Bạch Oản nhắn tin WeChat, "Khi nào thì kết thúc?"

Trình Hạ nhìn vẻ mặt ửng hồng của nhân viên phục vụ, trả lời, "Mười phút sau gặp ở quán cà phê, nếu tớ vẫn chưa ra, gọi điện thoại cho tớ."

Bạch Oản lập tức gửi lại nét mặt OK, nghĩ thầm, lần này đối tượng hẹn hò của Trình Hạ không biết là hoa đào tuyệt thế nào, còn chưa gặp mặt, đã được ân xá trước mười phút.



.



.





.



.



.

Nếu là vị nhân sĩ trêu hoa đào khắp nơi, Trình Hạ đứng nghiêm ở cửa phòng bao, dùng ngón tay trỏ ra sức ma sát trên bờ môi một hồi, hơi sưng đỏ, son môi lem ra.

Người tinh ý, vừa nhìn liền biết là người cẩu thả.

Đẩy cửa phòng bao ra, "Thật xin lỗi, tôi tới trễ."

"Không sao, là tôi đến sớm." Người đang đưa lưng về phía cửa từ từ xoay người lại.

Trình Hạ đột nhiên kịp phản ứng.

Mẹ Trình nói, cháu ngoại của nhà họ Lăng, vốn lớn lên ở nước ngoài, thời gian gần đây mới trở về nước.



Công việc cũng có liên quan tới giới giải trí, có lẽ bọn họ còn quen biết.



Còn có sự khác thường của nữ phụ vụ.

"Ninh Nhất Ngạn?"

"Hạ Hiên?"

"Khụ khụ."

Trong vòng năm phút đồng hồ, đây đã là lần thứ ba trong đầu Trình Hạ buồn bực đến mức uống cà phê là bị sặc.

Tại sao lại là Ninh Nhất Ngạn?

Anh đã sớm biết đối tượng xem mắt là mình, hay là.



.



.



.



.



.



?

Nhìn Ninh Nhất Ngạn lạnh nhạt hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ hốt hoảng của mình, khụ khụ, Trình Hạ lại bị sặc.

Ánh mắt của Ninh Nhất Ngạn từ từ nhìn về phía căn phòng bên phải, Trình Hạ đang hốt hoảng cũng chú ý đến, sáng tỏ rồi.

Sát vách xem ra có "Hội phụ huynh"đang tiến hành tai vách mạch rừng.

Hai diễn viên liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng tiến vào trạng thái, "Xin chào, tôi là Ninh Nhất Ngạn."

"Nghe nói qua, nghe nói qua.



.





.



.



.



."

"Đây là quà tôi chuẩn bị cho em."

Ninh Nhất Ngạn đưa chiếc túi ra, Trình Hạ nhận lấy, vừa nhìn, quả nhiên, thế nhưng, là album của anh.

Nhưng mà nhìn rất lạ mắt, hẳn vẫn chưa được phát hành.

"Cảm ơn." Giọng Trình Hạ ngượng ngùng, "Tôi không có chuẩn bị gì cho anh.



.



.



.



.



."

Nói được nửa câu, tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

Vì có thể để cho đối tượng xem mắt nghe rõ, Trình Hạ cố ý điều chỉnh âm lượng lên mức cao nhất, hiện tại, chắc hẳn hai căn phòng sát vách cũng có thể nghe được rõ ràng tiếng nhạc chuông vang dội của cô.

Ninh Nhất Ngạn nhịn không được nhếch miệng, bất đắc dĩ và nghĩ, không phải bài hát của anh.

"Xin lỗi."

Trình Hạ ấn nút nghe, bên đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói rõ ràng, "Công ty có chuyện, cô mau tới đây!"

Trình Hạ mếu máo, Bạch Oản diễn xuất, kỹ thuật diễn xuất, thật sự hơi quá lố rồi.

Giọng nói vội vàng hốt hoảng, Trình Hạ lên tiếng: "Được, tôi biết rồi, lập tức tới ngay."

Ngẩng đầu, mặt áy náy nhìn Ninh Nhất Ngạn, "Thật sự xin lỗi, trong công ty có việc gấp."

Nụ cười trên mặt Ninh Nhất Ngạn không thể che

.