Nhật Ký Nổi Tiếng Của Nữ Minh Tinh

Chương 15: Kết Bạn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.







Tống Dịch về trễ một chút, ăn cơm tối xong thì càng trễ.

Sau khi Trình Hạ kiên quyết không ngủ lại, dì Tống kiên trì để Tống Dịch lái xe đưa Trình Hạ về nhà, một cô gái như Trình Hạ buổi tối lái xe một mình, bà không yên lòng.



Chiếc xe trắng nhỏ của Trình Hạ sẽ do tài xế lái về.

Sắp xếp như thế, Trình Hạ.



.



.



.



.





.

Cũng chỉ có mẹ nuôi mình cho rằng không ai có thể nhìn ra bà đang cố ý tạo cơ hội cho Tống Dịch và Trình Hạ ở chung một chỗ.

Lão đại Tống Dịch không tình nguyện bị dì Tống đuổi ra khỏi nhà.

Ngồi lên xe.

Tống Dịch hỏi: "Mới vừa rồi mẹ anh nói gì với em?"

Còn có thể nói gì, mỗi lần đều lừa gạt hỏi, lúc nào thì có thể xóa chữ nuôi trong con gái nuôi đi?

"Anh còn nhớ rõ bạn học cao trung của chúng ta không, gọi La Lan?"



Tống Dịch: "Ừ, người đặc biệt mập, cũng sinh con rồi hả?"

Lời lẽ cũ rích, mẹ anh luôn nói những người bạn cùng lớp của anh hồi cao trung nếu không phải đã kết hôn, chính là sinh con rồi.

"Đúng, mẹ nuôi nói, hiện tại cũng có thể đi bộ được rồi."

Tống Dịch nhịn không được cười ra tiếng, "Dạo này, bà cứ nhìn những đứa trẻ là bảo đã có thể đi mua nước tương."

Đột nhiên, Trình Hạ ngừng cười, quay đầu nhìn Tống Dịch, "Chúng ta khiến mẹ nuôi hiểu lầm quan hệ của chúng ta như vậy, có phải, không tốt lắm hay không?"

Tống Dịch không cho là sai, cười trả lời: "Có gì không tốt, như vậy, bà ấy mới không thúc giục anh đi xem mắt."

Trình Hạ nhỏ giọng: "Mẹ nuôi biết sự thật sẽ rất khó chịu đó, dù sao, chúng ta lừa bà lâu như vậy."

Đạp thắng xe, Tống Dịch dừng trước đèn đỏ.


Anh nghi ngờ nhìn về phía Trình Hạ: "Hôm nay em làm sao vậy? Không phải chúng ta đã sớm bàn xong chuyện này rồi sao?"

Trình Hạ phụ trách làm bia đỡ đạn cho anh trước mẹ anh, anh phụ trách làm bia đỡ đạn cho Trình Hạ trong giới giải trí, ai có chức nấy, vừa vặn hỗ trợ nhau khi cần.

Trình Hạ im lặng lắc đầu một cái.

Tay Tống Dịch chợt nắm chặt tay lái, mắt nhìn phía trước: "Thật ra thì, chúng ta cũng không tính là gạt mẹ anh đi, đợi đến ba mươi lăm tuổi, hai chúng ta đều còn độc thân, không phải đến lúc đó, rất phù hợp với nhau sao?"

"Xì." Trình Hạ cười ra tiếng, "Đúng, chúng ta cũng từng nói vậy, nhưng mà.



.



.



.



.





."

"Trình Hạ." Tống Dịch cắt ngang lời của Trình Hạ, hỏi, "Có phải ở công ty em gặp chuyện gì hay không?"


Đột nhiên chuyển chủ đề, Trình Hạ sững sờ, "Không có chuyện gì lớn, anh không cần nhúng tay."

Tống Dịch đạp mạnh chân ga, cả người Trình Hạ nghiêng về phía trước, may mắn trước khi ngồi vào xe Tống Dịch cô đã chuẩn bị trước, thắt chặt dây an toàn.

Tống Dịch lái xe rất nhanh, nhưng miệng còn rảnh rỗi lẩm bẩm: "Tự mình đa tình, ai nói muốn nhúng tay? Đừng mang đến thiệt hại cho công ty là tốt rồi."

Trình Hạ: ".



.



.



.



.



.



Này, Tống Dịch!"


Tại sao gọi Tống Dịch là Sóc?

Giống như con sóc khi ôm hạt thông sẽ vô cùng cảnh giác không chịu buông tay, Tống Dịch đối với tiền chính là như thế.



A, đúng, còn có người đẹp.

"Hạ Ngu của ông chủ ngài lợi hại như vậy, em làm gì có bản lĩnh mang lại thiệt hại cho nó!"

Tống Dịch gật đầu tỏ vẻ đồng ý, "Còn chuyện vi phạm hợp đồng, tiền bồi thường đều theo thỏa thuận.



Tình nghĩa và buôn bán là hai chuyện khác nhau."

Trình Hạ.






.



.



.



.



.



Thật không dễ dàng, tình nghĩa giữa tôi và ông chủ anh vẫn còn sao?

Xuân mập dẫn Trình Hạ đi gặp đạo diễn Lý Dương.

Sắp xếp thời gian rất nhanh, hiển nhiên, đối phương thiếu nữ chính nên đang rất nóng nảy.

Thử vai xong, trong lòng Trình Hạ vẫn tràn đầy tự tin, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt của Lý Dương.

Ánh mắt của anh ta so với tất cả đạo diễn mà cô đã gặp nặng nề nhưng trong trẻo, toàn bộ sự bất đắc dĩ và thương hại cái thế giới này được thể hiện rõ ràng trong hai mắt của anh ta.

Đã rất lâu không có đạo diễn sau khi thử vai cau mày lắc đầu nhìn cô như vậy.

Trình Hạ cung kính đứng chờ Lý Dương nhận xét, cô cảm thấy hình như không nắm chắt được điều gì đó, nhưng lại không rõ ràng lắm, trong lòng mơ hồ nhưng vẫn có chút không phục.

Lý Dương đột nhiên mở miệng nói: "Cô và Nhất Ngạn biết nhau?"

Cả cơ thể và linh hồn Trình Hạ đều sững sốt, cũng may, vì giữ bí mật cho phim điện ảnh, hoặc là vì đoàn phim điện ảnh này thật sự quá nghèo, trong phòng thử vai không lớn chỉ có cô và Lý Dương.

Trình Hạ nhìn thẳng vào mắt Lý Dương, ngược lại trong lòng không phục, "Tại sao ngài nói như thế?"

Lý Dương xì một cái

.