Editor: Bạch Sương Vi
Beta: An Hiên
170,
Hôm đó sang nhà Linh kun ăn cơm, tôi đã ăn rồi nên chỉ ngồi nhìn anh ăn. Tôi thích ăn thịt và cá, Linh kun thích ăn rau.
Chuyện là Linh kun mới nấu món cà tím chiên thịt, anh bảo: "Em thử ăn món thịt xào cà này xem thế nào."
Tôi xúc đầy miệng toàn thịt.
Sắc mặt Linh kun rất phức tạp, phân vân một lúc lâu, anh khéo léo nói: “Quan trọng là quả cà.”
"..." Ồ.
171,
Linh kun: "Có một vấn đề anh muốn hỏi em đã lâu. Em thích anh từ lần gặp đầu tiên à?"
Tôi do dự một lát: "Em không biết."
“Tại sao lại không?” Linh kun không hiểu.
Tôi khẽ thở dài: "Em nghĩ là em thích anh, nhưng lúc đó hình như em không biết thích là gì."
Quả thật lúc mới gặp Linh kun, ngay cả tên anh tôi cũng không biết. Buổi tối hôm đó, tôi mượn điện thoại anh họ chơi, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại vào phần danh bạ của anh ấy. Như linh cảm được điều gì, giác quan thứ sáu nói với tôi rằng giữa tôi và cái tên Linh kun chắc chắn có mối liên hệ nào đó... Người khiến tôi tự dưng có ấn tượng tốt như vậy không thể chỉ là một cái tên bình thường.
Và đương nhiên ngoài cái tên ra, tôi vẫn chẳng biết gì về anh... Lại tìm tới anh họ để hỏi về người đàn ông có tên Linh kun này.
Loading...
Linh kun tiếp tục dụ dỗ tôi: "Tóm lại là thích hay không thích? Em không có cảm giác khác thường nào ư?"
"Em chỉ muốn đi chơi với anh thôi!"
"..." Linh kun không cam lòng, "Vậy tại sao lại là anh mà không phải những bạn nam khác?"
"Bởi vì anh đeo kính."
"..." Linh kun không còn gì để nói.
172,
Gần đây có trò chơi offline "Resident Evil 7" (1) mới ra mắt, khá hot với các thanh niên nghiện game.
(1) Resident Evil 7 là một game kinh dị sinh tồn được phát triển và phát hành bởi Capcom.
Christin - bạn cùng lớp Linh kun phấn khởi nói: "Linh kun, người bạn tốt nhất của tớ, cậu sẽ mua trò này cho tớ chứ?"
"Không." Linh kun dứt khoát trả lời, đập tan mơ mộng hão huyền của cậu bạn tốt.
Hôm sau, Christin vừa thấy Linh kun liền lao tới, ôm chặt lấy cổ anh: "Linh kun, tớ không cần cậu mua nữa, đã có người khác mua rồi!”
Linh kun thoáng im lặng, thấp giọng trả lời: "Vốn tớ cũng không có ý định mua cho cậu."
"..."
Có lẽ vì thực tế quá tàn nhẫn, Linh kun lại là kiểu người ngoài lạnh trong nóng nên anh không kìm lòng được mà an ủi người ta: "Nhưng nếu cậu đã mua rồi thì nhớ livestream trên Youtube nhé, tớ sẽ ủng hộ."
Đôi mắt Christin tỏa sáng, trịnh trọng gật đầu.
Buổi chiều, Linh kun kéo tôi xem livestream chơi Resident Evil 7. Quan sát quá trình chơi cũng là một loại hưởng thụ, Linh kun vòng tay ôm tôi, một tay cầm điện thoại, một tay đút cho tôi ăn, anh xúc tôi ăn, vô cùng phối hợp.
Vừa xem xong thì Christin đột nhiên gửi một đoạn video tới: "Linh kun, vào xem tớ chơi đi!"
Chúng tôi tò mò ấn vào đường link, chờ đợi Christin thể hiện.
Màn hình lấp lóa hai lần, sau đó giọng nói đắc ý của Christin vang lên: "Tớ giỏi quá mà, nhanh như vậy đã chạy thoát!"
Cờ còn chưa kịp treo lên, đột nhiên xuất hiện một con zombie ở góc tường, nó lao đến, Christin giật nảy mình, tuôn ra một câu chửi tiếng Ý: “Va Ffanculo (Cái quái gì vậy?) Shit blah blah!”
"...??" Hai người bọn tôi im lặng nhìn nhau.
173,
Bạn cùng bàn của Linh kun là một cô gái người Maxêđôni (2), tên là Dương.
(2) Maxêđôni là một nước nằm giữa Nam Tư và Hy Lạp.
Dương có thân hình ngực nở mông cong, khá gợi cảm táo bạo. Cô nàng này tuy đã có bạn trai nhưng vẫn hứng thú với Linh kun nhà tôi. Đã có lúc, cô ta viết lên cánh tay Linh kun, còn đùa rằng: “Tôi muốn cạnh tranh công bằng với cậu, Linh kun là của tôi!"
Gần đây Dương nói với Linh kun: "Linh kun, tôi chia tay bạn trai rồi."
Linh kun không trả lời cô ta, anh quay sang nhìn Christin: "Chúng ta đã có thể ở bên nhau rồi."
Christin nắm lấy bàn tay Linh kun: "Được, chúng ta ở bên nhau đi."
Dương: "..."
Dường như Christin cảm thấy vẫn chưa đủ, còn mỉm cười bổ sung: "Không sao, Dương, cậu có thể làm vợ hai."
174,
Thỉnh thoảng ở Ý lại bùng lên một vài tin tức giả. Mấy hôm trước nghe nói có một luật mới được đưa ra: Đánh rắm nơi công cộng bị phạt 300 Euro.
Kỳ quặc nhất là có rất nhiều người tin sái cổ.
"..." Tôi không còn gì để nói.
175,
Hôm nay tôi bị cảm, Linh kun nhanh chóng lôi thuốc cảm từ trong cặp ra bắt tôi uống ngay lập tức. Nói mới nhớ, Linh kun cứ như là Doraemon vậy, trong cặp anh cái gì cũng có. Hàng trăm bảo bối được anh cất giữ trong cặp. Bình thường cặp của anh không chỉ có thuốc cảm, cốc giữ nhiệt mà còn chuẩn bị sẵn khăn ướt, mỗi ngày đều đưa tôi một bịch đề phòng lúc cần.
Gần như mọi người đều có khoảng thời gian nào đó muốn thoát ra khỏi những khuôn phép, quy tắc, kiểm soát của người lớn. Có lẽ do tôi quá ỷ lại vào Linh kun, coi anh như một người lớn trong nhà rồi đôi lúc lại chống đối những điều anh nói.
Khi còn ở trong nước, tôi sống cùng với bà ngoại, là một đứa trẻ sống xa bố mẹ nên tôi rất hâm mộ những bạn có bố có mẹ đưa đi học. Tôi cảm thấy rất mất mặt khi ở cùng bà ngoại, vì thế tôi chưa bao giờ muốn bà đến buổi họp phụ huynh của nhà trường.
Con người ta thường phải mất đi rồi mới biết trân trọng. Ra nước ngoài rồi tôi mới hiểu được bà đối xử với tôi tốt thế nào. Thỉnh thoảng tôi còn nằm mơ về đêm 30 tết, bà ngoại tôi ngồi bên bếp lò nấu một nồi sủi cảo thật nóng hổi.
Bà ngoại tôi là một người rất tốt bụng, tính tình bà dịu dàng, điềm đạm, khác hẳn với mẹ tôi. Bà cực kì phản đối cách giáo dục con cái của mẹ tôi nhưng lại không thể làm được gì, chỉ có thể gọi điện thoại dặn dò tôi: "Về sau cháu phải tìm một người đối xử tốt với cháu, đừng để mẹ cháu can thiệp vào cuộc sống của cháu."
Hồi trước, mỗi lần nhớ nhà, tôi sẽ kể cho Linh kun nghe về bà ngoại và cuộc sống gia đình tôi. Nhưng khi nhắc đến bà ngoại, tôi sẽ không kìm nén được cảm giác chua xót mà bật khóc, Linh kun ở đầu dây bên kia bất đắc dĩ thấp giọng an ủi: "Lúc nào rảnh em gọi cho bà một cuộc đi, bây giờ quý trọng vẫn còn kịp, không muộn đâu."
Tôi đã học được cách trân trọng bà ngoại, tự nhủ lúc nào về nước, tôi nhất định sẽ dắt tay bà ngoại đi dạo phố. Bà đã lớn tuổi, không thể đi mãi không mệt giống như trước kia, tôi sẽ đi chậm lại theo bước chân của bà, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ dừng lại một chút để bà nghỉ chân.
Tôi cũng sẽ bưng trà rót nước, ra dáng một cô cháu gái đúng nghĩa trước mặt những người bạn già của bà, để cho cả thế giới phải hâm mộ bà tôi.
Tôi sẽ không còn ngại ngùng nữa mà tự tin nói với bà rằng: Đêm qua cháu nằm mơ thấy bà, cháu nhớ bà nhiều lắm.
Những điều này đều do Linh kun dạy tôi, khi bạn yêu quý một ai thì hãy can đảm bày tỏ, đừng để mọi thứ trôi qua rồi sau này lại hối hận.
Tôi biết yêu thương bà ngoại nhiều hơn là vì khoảng cách địa lý đã khiến tôi hiểu rõ điều đó. Những kí ức dần hiện lên một cách rõ ràng làm tôi thức tỉnh, tôi nhận ra một điều quan trọng: không thể để rơi vào tình trạng “muốn báo hiếu nhưng người thân đã không còn”.
Rõ ràng đối với Linh kun cũng là đạo lý như vậy, nhưng có vẻ tôi lại làm như không biết. Tôi ỷ vào việc anh yêu tôi mà kiêu ngạo, làm việc tùy tiện, phát tác tính tình đại tiểu thư ngay trước mặt anh.
Có lẽ là do tôi quá tự tin, biết anh tuyệt đối sẽ không bỏ tôi mà đi thế nên mới dám tỏ ra cáu kỉnh đến vậy, có thể như một đứa trẻ trong thời kỳ nổi loạn chống đối bố mẹ, ăn nói xấc láo với Linh kun.
Đã có lần tôi khiến người đàn ông này cực kì tức giận, anh hỏi tôi: "Tại sao em không nghe lời? Em chê anh lắm lời à? Chẳng phải anh muốn tốt cho em sao? Nếu em đã muốn như thế, theo ý em, từ nay về sau anh không quản em nữa. Anh còn thoải mái hơn, từ nay chỉ cần làm một người bạn trai tốt, không phải quản đông quản tây nữa!”
Mới năm phút trôi qua, có vẻ như Linh kun không yên tâm, người lớn rất rộng lượng, không so đo với đứa trẻ ấu trĩ như tôi, anh lại giảng hòa, xoa dịu mối quan hệ giữa chúng tôi.
Ngẫm lại cũng buồn cười, để bạn trai phải lo lắng đến mức này, tôi quả là hiếm thấy trên thế gian này.
Nghĩ vậy, tôi càng cảm thấy yêu anh nhiều hơn. Dù sao trên thế giới này sẽ không còn người đàn ông nào có thể vì tôi mà mỗi buổi sáng dậy thật sớm nấu một bát canh đậu xanh nóng hổi, bọc kín mít mang đến nhà ga cho tôi ăn. Cũng không có ai có thể ngày nào cũng đúng một giờ sáng chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng mang tới nhà ga đút cho tôi ăn.
Càng không có người nào có thể kiên nhẫn với tôi giống như anh, mỗi khi tôi gặp vấn đề về tâm lý hoặc sức khỏe, anh liền dừng hết mọi công việc chạy ngay tới để động viên tôi.
Anh lo lắng cho tôi đến nỗi dù hôm thứ hai anh không có tiết, chỉ vì không yên tâm việc tôi một mình ngồi trên tàu hỏa mà anh tự mình đưa tôi đến lớp học. Ngay cả khi tôi đi thực tập, anh cũng nhanh chóng liên hệ trước ở nơi tôi thực tập, nhờ vả cả thầy giáo lẫn bạn thực tập để bọn họ giúp đỡ tôi nhiều hơn.
May mắn là tất cả vẫn chưa muộn.
Tôi còn năm mươi năm, một trăm năm nữa để làm bạn với Linh kun, để có thể "trả lại" anh phần ân tình này bằng một cách khác.
Và cuối cùng, Linh kun à, chúc mừng năm mới.
Em sẽ cùng anh chậm rãi đi hết quãng đời còn lại.