Editor: Bạch Sương Vi
Beta: An Hiên
150,
Khi tôi đủ 18 tuổi, vào những khi có kỳ nghỉ, tôi thường đi làm thêm kiếm tiền đóng học phí.
Ở Ý, đi làm thêm trong kỳ nghỉ là chuyện bình thường. Ngay cả tiền sinh hoạt của Linh kun cũng do chính anh vừa học vừa làm mà kiếm được, bởi vì sự giáo dục của gia đình anh là như vậy, sau khi anh trưởng thành thì không cho một đồng nào nữa.
Trùng hợp tháng đó tôi có hai, ba ngày nghỉ nên liền hẹn với Linh kun đang làm việc ở nơi khác cùng đi đến thành phố ven biển chơi hai ngày, tận hưởng thế giới hai người.
Trước đó tôi có gửi một bộ quần áo cho Linh kun, là áo sơ mi kẻ màu hồng cùng với một chiếc quần short.
Sau khi làm việc xong, tôi cầm hành lý đã soạn sẵn mấy ngày trước chạy như bay đến trạm xe bus.
Linh kun đang đứng ở nơi đó chờ tôi, không biết có phải anh cố tình hay không mà bộ quần áo anh đang mặc lại chính là bộ đồ tôi mua. Thành thật mà nói, Linh kun mặc áo sơ mi rất hợp. Bình thường anh đeo cặp kính gọng bạc đã toát lên khí chất nho nhã của người đọc sách, bây giờ anh mặc thêm chiếc áo này lại thêm phần dịu dàng.
Tôi chạy hai bước như ba bước nhào vào lòng anh, Linh kun giật mình, cánh tay ôm tôi càng chặt, mạnh mẽ siết tôi vào lòng mình.
"Cẩn thận một chút." Linh kun bất đắc dĩ nói.
"Hì hì, anh mặc chiếc áo này cực kì đẹp."
"Em thích là được rồi."
Chúng tôi đi chuyến xe đêm, sau khi trải qua một chặng đường dài, chúng tôi mới tới bãi biển nổi tiếng của thành phố lân cận. Hiện tại đang là mùa hè, người người từ khắp mọi nơi đều đổ xô đến đây nghỉ dưỡng, vậy nên đêm nào đường phố ven biển cũng cực kì náo nhiệt. Các cửa hàng từ đầu phố đến cuối phố bật đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng cả con đường sỏi đá bên ngoài.
Loading...
Linh kun dẫn tôi đi tìm khách sạn bốn sao, bởi vì đây là lần đầu tiên chúng tôi ở chung nên dù đắt như thế nào anh ấy cũng cố gắng chọn cái tốt nhất, để về sau có nhìn lại chúng tôi cũng không phải tiếc nuối.
Tôi hơi ngại ngùng, Linh kun giả vờ là khách du lịch nước ngoài, dùng tiếng Anh giao tiếp với người Ý. Tôi phải thừa nhận rằng hầu hết người Ý nói tiếng Anh không tốt lắm, họ không hiểu phát âm Anh - Mỹ, chỉ có thể hiểu phát âm Anh - Anh.
Đợi đến khi thỏa thuận xong, lúc xuất trình giấy tờ xác nhận, tôi và Linh kun đồng thời lấy chứng minh thư có ghi địa chỉ ở Ý, cảnh tượng này cũng khá lúng túng. Chúng tôi coi như không biết, giả vờ bình tĩnh, vẫn bước lên tầng như những khách du lịch khác.
Đêm hôm đó, tôi hứng lên muốn uống rượu, nhân lúc Linh kun đi tắm bèn vụng trộm mở chai rượu Champagne ra uống. Kết quả toàn thân tôi nổi mẩn đỏ, suýt nữa dọa chết Linh kun. Tôi bị dị ứng nhẹ với cà phê và rượu, chỉ cần đợi men rượu tan hết, những vết mẩn đỏ kia cũng sẽ tự động biến mất.
Có thể là lần đầu tiên ngủ chung với con gái, Linh kun suýt nữa không chịu được thói quen đá chăn của tôi.
Anh ấy nói, tôi không những nghiến răng kèn kẹt mà còn nói mớ trong lúc ngủ. Hơi một tí tôi lại lăn ra ngoài, anh phải bế tôi vào trong chăn, suốt một đêm lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Sáng hôm sau, tôi ngơ ngác hỏi anh: "Sao mắt anh đỏ vậy?"
Linh kun mím môi, chậm rãi trả lời: "Không có gì, tối qua anh xem tài liệu muộn thôi."
"Ra thế." Tôi trả lời một cách vô tâm.
Bổ sung một chút, Linh kun còn nói tự dưng lúc nửa đêm nghe thấy tiếng tôi gọi anh.
Anh tưởng tôi đã tỉnh liền chống đầu dậy, còn ngồi nói chuyện với tôi hồi lâu, một lúc sau anh mới phát hiện ra là tôi nói mớ.
Linh kun dở khóc dở cười, không biết nên mắng tôi hay nên đánh tôi.
151,
Tôi còn nhớ lúc mới bắt đầu, ngày nào tôi cũng dính lấy anh không rời. Một ngày nhất định phải gọi một cuộc điện thoại, gọi liên tục không ngừng.
Em trai Linh kun là người độc miệng, cậu ấy lạnh lùng nói: "Người phụ nữ kia lại gọi điện tới kìa!"
Hừ, tên nhóc xấu xa, chê bản thân sống lâu quá rồi đúng không?
Đương nhiên, lúc đó cậu ấy cũng không ngờ... Người mình ghét nhất năm đó sẽ trở thành chị dâu của mình!
152,
Có một lần tôi qua nhà Linh kun ngủ trưa, khi ấy tôi đang nhắm mắt, tuy khá mệt nhưng thực tế tôi chưa ngủ say.
Đột nhiên tôi cảm thấy trên trán nóng lên, chắc là Linh kun đã về nhà, đang lén hôn tôi.
Trong lòng cảm thấy ngọt ngào, quả nhiên chẳng ai có thể chống cự trước nhan sắc xinh đẹp của tôi khi đang ngủ mà!
153,
Mỗi lần tôi từ nhà Linh kun về nhà mình đều sẽ gọi điện cho anh để báo bình an.
Tự dưng lần ấy gặp mẹ giữa đường, thế là tôi lại đi dạo phố với bà, quên nhắn tin cho anh.
Đi dạo một vòng, tôi ngẩng đầu, chợt nhìn thấy một bóng người đang đứng ở đầu ngõ, là Linh kun.
Khi đó chúng tôi vẫn chưa công khai, tôi không dám lên tiếng, đành lướt qua như không thấy gì.
Về sau, Linh kun nói với tôi: "Anh đợi mãi vẫn không thấy tin nhắn của em, sợ muốn chết luôn, bèn lấy xe đi tìm. May là tìm được rồi nên anh đứng chờ ở đó lén nhìn em một chút."
Anh tóm tắt một câu ngắn gọn như vậy lại khiến trái tim tôi thắt lại, hít thở không thông.
Sao trên đời này có thể tồn tại người đàn ông khiến người khác đau lòng như anh chứ?
154,
Mẹ Linh kun cực kì nghiêm khắc với anh, khi còn bé, Linh kun rất ít khi được mẹ khích lệ.
Lúc bảy tuổi, anh phải tự mình đứng lên ghế nấu cơm, đi thi lúc nào cũng phải đứng nhất, khi Linh kun làm bài được 98 điểm, mẹ anh cũng không hề khen lấy một câu mà sẽ phàn nàn rằng tại sao lại thiếu mất hai điểm còn lại. Kể cả anh thực sự đạt 100 điểm, mẹ anh cũng chỉ gật đầu, cho rằng đáng nhẽ ra phải như vậy.
Vì thế, năm Linh kun học lớp 11, mẹ anh hỏi liệu anh có khả năng thi đỗ vào trường đại học trọng điểm không?
Với điểm của Linh kun thì việc đỗ đại học Z là không thành vấn đề, nhưng anh nghĩ mẹ yêu cầu mình phải thi vào đại học B danh tiếng, mà việc này anh vẫn chưa dám chắc nên chỉ trả lời: "Con không biết được."
Thế là trong tình huống không hề hiểu rõ, mẹ anh tự ý xin nghỉ học cho anh, để anh ra nước ngoài làm ăn.
Vào thời khắc cuối cùng, Linh kun mới được giáo viên thông báo điều đó, lúc ấy anh cũng như bao cô cậu học sinh cấp ba khác, đều phấn đấu vì lý tưởng vào đại học.
Có thể tưởng tượng Linh kun không cam lòng đến mức nào, trước đó anh vất vả phấn đấu biết bao nhiêu, giờ bảo không được thi là không được thi, thậm chí còn phải sang một nơi khác làm lại từ đầu.
Sang Ý rồi Linh kun cũng vẫn không từ bỏ việc học. Dù không biết tiếng Ý cơ bản, lại không được trợ cấp kinh tế, dựa vào sức mình, anh đã học lại trường trung học Ý và đi học đại học bằng chính số tiền anh làm ra được.
Trong khoảng thời gian này, họ hàng nhà anh không hề ủng hộ việc này. Trong con mắt người kinh doanh, Linh kun không phải du học sinh, nhà trường sẽ không hỗ trợ tiền học phí cho anh, tiêu chuẩn học hành cũng sẽ không giống với những người Ý khác. Mà Linh kun lại không có nền tảng ngoại ngữ, cho dù có thiên phú thì việc đi học lúc này là không khả thi. Thậm chí bố mẹ Linh kun còn từng tuyên bố đuổi anh ra khỏi nhà. Lúc ầm ĩ nhất, Linh kun đã từng ngủ ở nhà ga.
Nhưng anh vẫn kiên trì tiếp tục, hiện tại tất cả sóng gió đều đã qua.
Thật ra, lí do Linh kun kiên trì như vậy có một nguyên nhân, lúc chúng tôi mới yêu nhau, tôi đã nói với anh: "Người nhà em thích những người có học thức cao, cho nên nếu anh muốn cưới em, anh phải cố gắng học thôi."
Có lẽ chính bởi vì một câu nói bâng quơ của tôi đã khiến anh một mực cố chấp đến tận bây giờ.
Không khó nhìn ra Linh kun yêu tôi đến nhường nào. Đôi lúc tôi cảm thấy hổ thẹn, bản thân có tài đức gì để được anh chung thủy một lòng như vậy.
Mấy hôm trước, Linh kun đi thi lấy bằng lái xe, gặp phải tên giám khảo phân biệt đối xử, đối đãi không công bằng với anh, vì thế mà anh thi trượt.
Mẹ Linh kun châm chọc khiêu khích, cho rằng anh kiếm cớ, đồng thời không chịu hỗ trợ học phí sau này, bắt anh phải tự lo.
Linh kun ngồi trên ghế không nói câu nào, tôi nhìn anh mà không biết an ủi ra sao, bèn tiến tới ôm lấy anh, tựa cằm lên đầu Linh kun, tôi thấp giọng nói: "Đừng lo, chúng ta thi lại lần nữa là được."
Vừa dứt lời, nước mắt anh liền rơi xuống.
Tôi cố tỏ vẻ thoải mái, trêu chọc anh: "Sao tự dưng lại khóc rồi?"
Linh kun không ngẩng đầu nhìn tôi, nước mắt rơi tí tách trên quần tôi, chảy vào những chỗ rách không đồng đều trên đó.
Anh thì thầm trả lời: "Bị em làm cảm động rồi."
Tôi thầm cười Linh kun ngốc nghếch.
Cho dù cả thế giới chống lại anh thì em cũng sẽ ở bên anh.