Một mình đứng trước những cánh hoa giấy hồng đang bay bay trong gió, ánh mắt của nó đầy lo lắng khi nhớ lại khuôn mặt xanh xao, đớn đau của Vũ Trí hôm qua, nó cảm thấy hình như anh ta đang giấu mình chuyện gì đó nghiệm trọng lắm. Và nhớ cả căn phòng Vũ Trí toàn là hình của nó, những tấm hình ấy được chụp lúc nào nó cũng chẳng biết nữa. Có lẽ do anh ta đã âm thầm chụp lại những khoảnh cách đẹp nhất của nó. Đã sáu năm rồi, Vũ Trí đã bên cạnh bảo vệ nó sáu năm, thời gian không phải quá dài nhưng nó đã quen có anh ta bên cạnh rồi. Nếu một mai anh ta có chuyện gì thì nó sẽ ra sao, ai sẽ chọc nó cười mỗi khi nó không được vui đây. Nghĩ đến đó thì nó đã rung rung nước mắt rồi, tại sao anh ta lại không chịu đến bệnh viện khám để nó yên tâm chứ?
"Lâm Lâm"
một giọng quen thuộc bỗng vang lên giữa bầu trời yên tỉnh ấy, nó theo tiếng gọi mà quay sang qua, thì nhìn thấy Phương My đang đứng trước cổng. Nó buột miệng gọi khẽ
"Phương My..."
Rồi vội chạy ra mở cổng và hỏi
"Sao mày lại qua đây"
Phương My vừa dẫn xe đạp vào vừa nói
"Tự nhiên muốn nói chuyện với mày chơi chút thôi"
Khoá cổng xong thì nó quay qua khoác cổ Phương My và hỏi
"Bộ mày nhớ tao rồi hả?"
Phương My cười nói
"Thì ừ tao nhớ nhưng không phải nhớ mày, mà tao nhớ bánh ngọt của bà Tám kia"
nó bước đi vài bước và nói
"Vậy mày vào nhà tìm bà Tám đi"
Phương My bật cười rồi chạy tới ôm cổ nó và nói
"Tao chỉ giỡn thôi... Mà lúc nãy mày đứng suy nghĩ gì vậy"
Ánh mắt nó chợt buồn và nói khẽ
"Tao lo quá My ơi"
Phương My nhìn và hỏi
"Mày lo chuyện gì?"
nó thở dài và bắt đầu kể lại mọi chuyện hôm qua cho Phương My nghe hết, sau khi nghe xong thì Phương My cũng lo lắng theo, vì cô cũng mến Vũ Trí lắm. Nó nói giọng buồn
"Tao thật sự rất lo cho Ken...nếu anh ấy có chuyện gì thì sao đây My"
"Anh không sao thật mà"
lúc này giọng ấm áp vang lên. Phương My và nó ngạc nhiên quay người lại nhìn. Vũ Trí đang đứng trước cổng nhìn nó. Phương My vội chạy ra mở cổng và nói
"Ken, anh vào đi"
Vũ Trí bước nhanh tới trước mặt nó, cả hai đứng yên nhìn nhau với những cảm giác trong lòng khó tả bằng lời, một cảm giác quan tâm lo lắng cho người đối điện biết bao. Lúc này Vũ Trí lên tiếng nói
"Anh thật sự không thích ánh mắt của em bây giờ chút nào cả?"
nó đơ người ra vì ngạc nhiên.
"Ý anh là sao?"
Vũ Trí nhìn và lớn tiếng hỏi
"Cô gái Lâm Lâm có một ánh mắt tinh nghịch và mạnh mẽ của anh đâu rồi"
nó rung rung nước mắt nhìn Vũ Trí, rồi thét lên
"Em sợ anh sẽ không bên cạnh em nữa"
câu đó của nó khiến cho Vũ Trí và Phương My thoáng ngạc nhiên. Giọt nước mắt bỗng lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn của nó.
"Ken...anh biết không? Em đã quen cảm giác có anh bên cạnh rồi, chỉ bên anh em mới thấy mình không cô đơn thôi, hôm qua nhìn thấy anh khó chịu như vậy trong lòng em thật sự rất sợ..."
Vũ Trí lúc này bỗng lao đến ôm chặt lấy nó vào lòng, nhìn thấy nước mắt của nó khẽ rơi trái tim anh ta thật sự nhói đau lắm. Anh ta vẫn ôm nó thật chặt và nói khẽ
"Em thật ngốc quá đi, anh luôn bên cạnh em mà, anh xin thề sẽ mãi mãi bên cạnh em đến khi anh không còn thở được nữa"
nó cũng ôm lấy Vũ Trí và nói
"Xem như em năn nỉ anh đi, anh hãy đến bệnh viện khám thử đi, được không Ken"
Vũ Trí im lặng một lúc, rồi nhẹ gật đầu
"Thôi được, anh sẽ đến bệnh viện khám"
nó vui mừng nói
"Vậy mình đi ngay bây giờ luôn nhé Ken"
Vũ Trí nhẹ gật đầu và lấy tay lau nước mắt cho nó.
"Em đừng khóc nữa mà, em khóc sẽ khiến anh đau lòng đó"
Phương My im lặng nhìn nó và Vũ Trí quan tâm nhau như thế thì cô cũng cảm động lắm, cô nói thầm
"Lâm Lâm, bên nó đã có anh Ken và anh Nam rồi, vậy mà mình còn nghĩ lung tung nó với anh Minh nữa, mình bị điên mất rồi"
--Bệnh Viện--
Vũ Trí và nó cùng đến bệnh viện khám, trong lòng nó lo lắng lắm.
"Em đừng lo nữa, anh không sao đâu mà"
Vũ Trí khẽ nắm tay nó và nói giọng dịu dàng. Nó ngước mặt lên nhìn và nhẹ gật đầu.
"Dạ... anh sẽ không bị gì đâu"
rồi Vũ Trí cùng với nó bước vào phòng bác sĩ, bên trong có một vị bác sĩ khoảng 40 mấy tuốt đang ngồi đọc bệnh án của các bệnh nhân và có cô y tả trẻ đang đứng ở đó! Vừa thấy nó và Vũ Trí bước vào thì bác sĩ liền nói
"Mời hai người ngồi"
Vũ Trí ngồi xuống, còn nó thì đứng bên cạnh và nói
"Bác sĩ coi sức khỏe của anh ấy đi, dạo này anh hay mất xỉu lắm"
Vũ Trí quay sang qua nó và nói
"Thôi được rồi mà, em ra ngoài chờ đi"
nó nhẹ gật đầu và quay lưng đi ra khỏi phòng. Bác sĩ đứng dậy và nói
"Anh lên giường nằm đi"
Vũ Trí lấy từ túi quần ra mấy tờ tiền tô đưa trước mặt bác sĩ và lạnh lùng nói
"Làm theo ý tôi, số tiền này sẽ thuộc về ông"
....
Nó ngồi bên ngoài chờ đã 50 phút rồi, thời gian khiến cho nó nóng lòng, không biết kết quả của Vũ Trí sẽ ra sao, mong sức khỏe của anh không có vấn dề gì nghiêm trọng.
Vũ Trí bước ra cùng bác sĩ và gọi khẽ
"Lâm Lâm"
nghe anh ta gọi tên mình thì nó vội đứng lên và chạy tới hỏi
"Ken...sao rồi"
Vũ Trí cười mỉm và đưa kết quả trên tay mình cho nó, bác sĩ nói
"Cậu ấy rất khỏe...chỉ bị cảm nắng thôi..."
nó xem kết quả và nghe bác sĩ nói như vậy thì liền vui mừng.
"Bác sĩ nói thật chứ? Anh ấy hoàn toàn không bị bệnh gì hết thật hả?"
bác sĩ nhẹ gật đầu, rồi quay lưng đi vào trong. Vũ Trí cười nói
"Thấy chưa, anh đã nói anh không sao rồi mà"
nó nở nụ cười thật tươi và nói
"Bây giờ em yên tâm rồi.hihi"
""Reng Renggggggg""
tiếng chuông điện thoại từ túi áo khoác của Vũ Trí bỗng nhiên vang lớn lên, Vũ Trí lấy chiếc điện thoại cảm ứng màu xanh dương từ túi áo ra xem, nhìn tên hiện trên màn hình thì anh ta liền nói
"Lâm Lâm, anh nghe điện thoại chút nha"
"Dạ"
nó cười tươi và nhẹ gật đầu. Vũ Trí bước ra xa nghe điện thoại...
"Alo tao nghe đây"
nó ôm tờ kết quả mà cười vui, thật tốt quá, người bạn đặc biệt của nó thật sự không hề bị bệnh gì hết.
Vũ Trí nhíu mày lại và nói
"Chuyện của tao, tao biết lo không cần mày bận tâm, thôi bye"
rồi anh ta tát máy và quay lại, thấy nó đang đứng ở đó cười vui vẻ, anh ta mỉm cười khi thấy ánh mắt tinh nghịch của nó đã quay trở về.
nó bất chợt quay qua nhìn Vũ Trí và cười thật tươi. Vũ Trí chạy lại nói
"Để anh đưa em đến trường nha, chắc giờ My đã ở trường rồi"
nó nhẹ gật đầu, rồi vui vẻ bước đi cùng Vũ Trí.
Vũ Trí lấy xe hơi chở nó đến trường học, chở đến trước cổng thì anh ta quay đầu xe đi, nó thì vui vẻ vào trường học, đang đi thì...
"Ngọc Lâm"
Hải Nam vừa chạy tới vừa gọi. Vừa nhìn thấy Hải Nam thì nó vội bước nhanh hơn.
"Ngọc Lâm, em chờ đá"
Hải Nam bước nhanh chặn nó lại, nó quay người qua chỗ khác chẳng thèm nhìn hắn. Hải Nam nhìn và hỏi
"Em giận anh thật sao Ngọc Lâm"
nó vẫn không quay lại nhìn hắn, nó nói
"Tôi có quen biết anh đâu mà giận chứ?"
sự lạnh nhạt của nó khiến cho Hải Nam thấy khó chịu vô cùng, hắn nói giọng năn nỉ.
"Thôi mà Ngọc Lâm, cho anh xin lỗi đi, em đừng giận anh nữa"
nó quay lại nhìn Hải Nam với ánh mắt tức giận và nói
"Người mà anh nên xin lỗi không phải là em, mà là anh Ken kia"
vừa nhắc đến tên Vũ Trí thì sắc mặt của Hải Nam liền thay đổi, hắn nói
"Anh không có việc gì phải xin lỗi cậu ta hết, cậu chẳng phải là người tốt đâu"
nó nhìn và nói
"Anh nói những lời làm tổn thương người khác mà không có lỗi à, tôi đã nhìn lầm anh rồi"
Vừa đứt câu thì nó tức giận quay lưng bỏ đi. Hải Nam bỗng nhiên thét lớn lên
"ANH GHÉT CẬU TA TẠI VÌ ANH YÊU EM, NGỌC LÂM"