Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh

Chương 67: Bât ngờ của chú tịch




Tít...tít..tít"

Tôi mắt nhắm mắt mở lấy tay tắt tiếng chuông báo thức đang reo. Tôi buông điện thoại xuống, tôi vươn vai xoay người thì bên cạnh tôi là gương mặt đẹp trai của chủ tịch. Cái sống mũi cao vút, đôi hàng lông mi dài thẳng tắp làm tôi muốn chạm tay vào. Nhưng lúc này lại nhận ra có gì không đúng. Tôi xấu hổ lấy chăn che đi gương mặt của mình. Cũng may chủ tịch vẫn chưa tỉnh ngủ. Rồi tôi nhẹ nhàng bước chân xuống giường định chạy thật nhanh và phòng tắm thì lại bị một lực mạnh kéo lại:

"Nhật Hạ! Em tính chạy đi đâu?'

Chủ tịch kéo tay tôi lại làm tôi chới với ngã về phía sau nằm gọn vào lòng của ngài ấy.

Thật tình là lúc này không biết làm gì ngoài ôm mặt xấu hổ. Tôi nhắm mắt nhưng miệng thì cười mỉm.

"Em chuẩn bị đi làm. Nếu không có người trừ lương của em mất!"

Chủ tịch xoa đầu tôi:

"Hôm nay, em được nghỉ phép. Là đích thân tôi phê duyệt. Mau đi chuẩn bị đi! Chúng ta sẽ đi đến một nơi."

Tôi thắc mắc nhìn ngài ấy: "Đi đâu?"

Chủ tịch nháy mắt cười:

"Đảm bảo em sẽ thích!"

Thế là sau khi nghe chủ tịch nói vậy tôi đã tức tốc chuẩn bị một vali đồ. Sau đó, còn nhanh chóng chọn cho mình một chiếc áo thun adidas và một chiếc quần thể thao trông cực kỳ năng động.

Tiếp theo tôi lại đi đến mở cửa sổ ra tận hưởng cái không khí của ngày mới. Quả thật, ông trời thật khéo chiều lòng người ta. Tôi rất thích cái tiết trời se lạnh như hôm nay. Nó làm tôi nhớ đến Đà Lạt.

Tôi dang tay ra hít thở thì:

"Hắc xì.... hắc xì..."

Quá là mất hứng!

Nhưng không sao, lúc này đây lòng tôi phấn khởi vô cùng vì chắc có thể chủ tịch nhà tôi sẽ dẫn tôi đến một nơi vô cùng thú vị. Tôi xoay người kéo vali ra khỏi phòng thì gặp chủ tịch đang ngồi chéo chân ở sopha nói căn dặn anh

Tiểu Trương một số việc. Thấy tôi đã chuẩn bị xong còn kéo theo một vali đồ, chủ tịch đứng dậy lắc đầu:

"Nhật Hạ, chúng ta chỉ đi một một chút thôi. Em đang tính dọn nhà sao?"

Tôi chưa kịp có phản ứng thì chủ tịch rất nhanh đi tới kéo lấy tay tôi, tay còn lại kéo theo chiếc vali rời đi.

Chủ tịch hôm nay lại đích thân lái xe. Sau khi yên vị ngồi vào xe, ngài ấy còn đích thân thắt dây an toàn cho tôi.

Tuy đây không phải là lần đầu ngồi xe của Tô Quân nhưng lần này lại có một cảm giác mới mẻ khó diễn tả.

Không phải là một thư ký xa lạ nữa. Là gì nhỉ? Tôi lấy tay che miệng cười.

Chuẩn bị xong rồi thì xe bắt đầu lăn bánh. Chủ tịch nhà tôi lúc lái xe rất tập trung. Mà khi tập trung lại rất đẹp trai.

Từ ngài ấy phát ra một mị lực khó cưỡng. Thế là tôi cứ quay sang chăm chú vào ngài ấy.

Ngài ấy quay qua búng trán tôi một cái:

"Nhật Hạ, tôi rất đẹp trai có đúng không?"

Tôi sờ trán, lắc đầu:

"Chủ tịch ngài lại tự luyến rồi!"

"Hắc xì..."

"Éc..."

Không nói gì thêm chủ tịch lại gấp gáp thắng xe ghé vào hiệu thuốc bên đường.

Chủ tịch bảo tôi ngồi yên trên xe đợi ngài ấy.

Tôi gật đầu.

Ngài ấy đúng là chủ tịch quốc dân mà. Tôi vừa mới hắc xì thì ngài ấy đã tinh ý mua thuốc cho tôi rồi.

Một hồi lâu, cuối cùng ngày ấy ôm theo một thùng giấy hình vuông cỡ trung tiến về phía xe mở cửa ra đưa cho tôi.



Tôi thắc mắc, sao Tô Quân mua thuốc nhiều đến như vậy?

"Tô Quân, đây là thuốc của em sao?"

Tô Quân ngồi vào trong xe rồi cười bí ẩn:

"Thuốc của em trong túi áo của tôi. Em mau lấy uống đi!", ngài ấy vừa nói vừa đưa chai nước khoáng bắt tôi uống thuốc.

Xong rồi lại nhìn vào thùng giấy mà bảo:

"Khi đến nơi mới được mở ra!"

Thôi thì đành vậy. Chủ tịch nói thế nào thì mình phải nghe như vậy.

Nói rồi chủ tịch nhà tôi lại tập trung đánh lái về phía cao tốc rời khỏi thành phố. Cũng không dám làm phiền ngài ấy cộng thêm tối qua không được ngủ nhiều nên tôi tranh thủ chợp mắt một lúc.

Tôi nhắm mắt lại ngủ một cách ngon lành cho tới khi chủ tịch Tô gọi dậy:

"Nhật Hạ, dậy đi nào! Đến nơi rồi!"

Tôi cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chắc có lẽ do tác dụng của thuốc nên tôi không biết gì hết. Tôi lờ mờ mở mắt ra bước ra khỏi xe.

Trước mắt tôi là một đồi hoa cẩm tú cầu.

Woa! Thật là vô cùng đẹp lại công thêm cái tiết trời se lạnh, không khí vô cùng trong lành. Đó là một nơi tôi vô cùng yêu thích - Đà Lạt!

Là thật! Tôi dụi mắt thêm lần nữa. Là thật rồi!

Tôi liền nở nụ cười quay qua với đôi mắt long lanh nhìn chủ tịch. Không ngờ ngài ấy có thể hiểu ý tôi đến vậy. Còn chưa kịp nói lời nào thì chủ tịch đã cởi áo khoác ra khoác nhẹ lên cho tôi.

Ngài ấy lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng:

"Nhật Hạ! Chỉ lần này thôi nhé! Không có lần sau!"

Tôi lại thắc mắc: "Tô Quân, ngài có ý gì?"

Tô Quân nhìn về phía xa, giọng nói nửa thật nửa đùa: " Không phải em bảo nếu ai đi Đà Lạt cùng người yêu 3 lần về sẽ chia tay sao?"

Tôi ôm bụng bật cười: "Vậy mà ngài cũng nhớ!".

Sau đó, thái độ tôi chuyển sang thật nghiêm túc nhìn ngài ấy: "Tô Quân, em đùa đấy!"

"Haha"

"Em sẽ biết tay tôi!", sau đó ngài ấy vác tôi lên rồi trực tiếp nhét tôi vào trong xe.

Không biết bao lần đến với Đà Lạt, buồn có, vui có nhưng lần này thật khác.

Một Đà Lạt có anh!

••.•

Tô Quân lái xe vòng qua những cung đường đèo ngoạn mục. Những cây thông xanh mướt đung đưa trong gió.

Lại có những bụi hoa dã quỳ vàng rực cả một góc trời. Khác với lần trước, lần này khi ngồi trên xe của ngài ấy, tôi lại cảm thấy rất an toàn.

Cuối cùng, xe cũng đừng lại ở một căn nhà gỗ nhỏ nằm ở trên đồi. Căn nhà được bày trí rất đơn giản. Trước hiên nhà còn có nơi để ngồi xuống mà ngắm nhìn toàn cảnh của Đà Lạt. Một khung cảnh yên bình đến lạ.

Tô Quân kéo theo vali của tôi và ôm trong tay chiếc thùng giấy lúc nảy. Vẻ mặt có chút bí ẩn:

"Ư hừ! Em mau mở ra xem đi!"

"Là gì nhỉ? Chẳng phải là thuốc sao?", gương mặt tôi đầy vẻ thắc mắc.

Không lẽ là một món quà đặc biệt? Tôi vui vẻ hí hửng mở ra vì mình sắp có quà rồi. Cảm giác mở quà thật là hồi hộp. Sau một hồi lâu vật lộn với mớ băng keo thì tôi cũng đã mở ra được.

Thật không thể tin được bên trong là những chiếc hộp nhỏ. Tôi cầm chúng lên nhìn thật kỹ nào là mùi dâu, mùi chuối, nhẹ mỏng và dai.

Tôi cay cú nhìn chủ tịch Tô:

"Tô Quân, đây là sao?"



Chủ tịch cười trêu đùa:

"Tôi không biết ý của em như thế nào nên mua hết tất cả các loại!"

Bây giờ không biết nên khóc hay nên cười:

"Ngài thật là biến thái. Aaaaaaa..."

Tô Quân tiến lại gần bên cạnh tôi mở một trong những chiếc hộp nhỏ ra:

"Hay là chúng ta thử ngay đi!, nói rồi ngài ấy xé chúng ngay lập tức.

Tôi xấu hổ ôm mặt:

"Tô Quân ngài tránh xa em ra!"

Tô Quân cười vui vẻ nâng cằm của tôi lên rồi trực tiếp nhét vào miệng của tôi. Tôi chưa kịp phản ứng chỉ có thể ú ớ cảm nhận.

Sau đó ngài ấy xoa đầu tôi và cười:

"Haha. Nhật Hạ em lại nghĩ đi đâu rồi? Đây là loại kẹo dẻo mới nhất. Nghe nhân viên quảng cáo ăn ngon mà tôi lại không biết em thích ăn vị gì nên tôi mua hết. Không ngờ đầu óc của lại đen tối đến vậy?"

Tôi bị ngài ấy chọc đến đỏ cả mặt. Đôi môi mỏng cắn nhẹ vào nhau, mặt quay nhìn về phía khác giọng trách móc:

"Tô Quân em ghét anh! Đồ đáng ghét!"

"Thôi được rồi. Anh đùa tí thôi đi theo anh nào!"

Dù vẫn còn chưa hết tức nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn lẽo đẽo theo sau Tô Quân. Hướng đi về chân đồi. Đường đi xuống cũng không dễ dàng gì, có vẻ sau trận mưa tối qua chúng vẫn còn chưa khô hẳn cứ bám chặt vào đôi giày tôi đang mang. Nhưng những vấn đề này cũng không thể nào làm khó tôi được. Tôi tháo đôi giày ra và cầm chúng trên tay. Đi được mấy đoạn không ngời do trơn công thêm đường dốc. Thế là tôi bị trượt chân.

Ôi thôi cái mông của tôi. Nó đau đến mức tôi chỉ có thể hét lên:

"Aaaaaa..."

Tay tôi cũng vì thế mà dính đầy đất đỏ. Nhưng cảm giác vừa đau lại vừa buồn cười. Vì đã lâu rồi tôi không có trải nghiệm như vậy. Cứ như thời còn nhỏ cứ theo cha ra đồng thăm lúa sau mưa là lại bị "chụp ếch".

Tôi cắn môi cố gắng đứng dậy thì thấy bàn tay của Tô Quân lại đang đưa về phía tôi. Tôi phủi tay vài cái rồi nắm lấy bàn tay rộng ấm ấy kéo về phía mình. Thế là Tô Quân cũng bị ngã nhào về trước, tay chống xuống dính đầy đất đỏ. Cảm giác vô cùng hả hê, tôi cười lớn:

"Haha! Đáng đời ngài!"

Vậy là ngài ấy không nhân nhượng mà trực tiếp dùng tay dính đất bẹo má tôi. Thôi rồi! Bây giờ tôi biết mình biến thành một con vịt xấu xí, mặt tôi bí xị đứng dậy đi nhanh về phía trước.

"Nhật Hạ!", chủ tịch gọi tôi lại.

Tôi đứng lại nghĩ trong đầu chắc là chủ tịch đang muốn xin lỗi rồi. Ai ngờ lúc quay lại lại thấy ngài ấy ôm một búp súp lơ xanh to đùng:

"Nhật Hạ? Cây súp lơ này gãy rồi phải làm sao?"

"Thì ngài trả tiền cho ông chủ ở đây!"

"Tôi không mang theo tiền!"

Ngài ấy đưa cây súp lơ cho tôi. Tôi cũng thuận tay cầm lấy. Sau đó ngài ấy lại hét lớn:

"Ông chủ ơi! Có người ăn cắp súp lơ!"

Tiếng chó bắt đầu sủa, tôi thấy có vẻ căng thẳng nên kéo tay ngài ấy chạy về phía nhà gỗ. Đến nơi tôi mới chịu buông tay ngài ấy rồi buông luôn cây súp lơ xuống, chống tay ở hong thở hì hục.

Thế mà khi quay lại chỉ thấy chủ tịch đang nhìn tôi cười:

"Nhật Hạ? Em chạy làm gì? Haha..."

Phải rồi? Tôi chạy làm gì nhỉ? Tại sao tôi phải chạy trong khi tôi có thể trả tiền.

"Em."

Rồi ngài ấy gật đầu tiến lại gần vác tôi lên vai vỗ vào mông tôi hai cái:

"Mau đi tắm đi con heo lười!"

"Tăm thôi còn chuẩn bị cho bữa ăn chiều nữa!"