Sau đó tôi để lại nụ hôn trên đôi môi mềm mại của ngài ấy.
Ngại quá đi mất!
Con gái như tôi lại chủ động hôn ngài ấy sao?
Ôi! Ngượng chết mất!
Tô Quân đứng hình nên tôi tranh thủ đi ngồi dậy đi cà nhắc ra chỗ khác.
Tôi không dám xoay người lại nhìn nhưng cũng kịp nhìn thấy nụ cười ngây ngốc của ngài ấy.
"Chủ tịch! Chúng ta có thể xuất viện được rồi. Tôi đã chuẩn bị xong!"
Tiểu Trương đẩy cửa bước vào. Anh ấy vẫn cúi đầu cung kính. Cũng may anh ấy mà vào sớm hơn một chút là thấy cảnh xấu hổ vừa rồi của tôi rồi!
Chủ tịch vẫn ngồi cười không động. Tôi đi cà nhắc ngồi vào xe lăn. Tiểu Trương thấy mặt tôi đỏ ửng liền hỏi:
"Em không sao chứ?"
Tôi quay sang chỗ khác:
"Dạ!"
Tiểu Trương đẩy tôi ra phía cửa quay lưng về phía chủ tịch:
"Ặc.ặc..CHỦ TỊCH CHÚNG TA ĐI THÔI!".
Anh Tiểu Trương còn lắc đầu chán nản nói nhỏ với tôi:
"Kệ đi! Một lát sẽ không sao. Em vừa làm gì hắn ta vậy?"
"Không lẽ ai yêu cũng khùng vậy sao? Chắc anh nên cẩn thận suy nghĩ độc thân vẫn tốt hơn."
Chủ tịch lúc này mới hoàn hồn trở lại dáng vẻ cao cao tại thượng:
"Tiếu Trương, tháng này trừ lương của cậu!"
Sao đó chủ tịch cao cao tại thượng bước nhanh đi thẳng về phía trước cũng không thèm quay đầu nhìn lại đợi tôi và anh Tiếu Trương.
Anh Tiểu Trương đẩy tôi nhanh về phía chủ tịch:
"Chủ tịch tôi nói gì sai sao?"
Tôi buồn cười chịu không được ôm bụng cười ra tiếng.
Chủ tịch chỉ tay về phía chúng tôi nhếch mép cười:
" ôi suy nghĩ lại rồi"
Vẻ mặt Tiểu Trương mừng rỡ chờ chủ tịch nói.
"Ting"
Vừa lúc cửa thang máy mở ra. Chủ tịch bước vào trong, gương mặt nở nụ cười thân thiên:
"Tốt nhất trừ lương của cả hai. TRỪ GẤP ĐÔ!!"
Sau đó chủ tịch lấy tay ấn nút thang máy liên tục cho cửa đóng lại bỏ lại hai chúng tôi mà xuống thẳng sảnh của bệnh viện.
Tiểu Trương thở dài:
"Lần đầu anh thấy chủ tịch như vậy!"
Tôi không biết thế nào nhưng chủ tịch quả thật đáng yêu vô cùng.
Chúng tôi lên xe đi về chung cư. Chủ tịch vào phòng đóng cửa. Trước đó còn đuổi thẳng:
"Ở đây không có việc của cậu! Cút!"
Anh Tiểu Trương gật đầu lui ra. Còn không quên để lại nụ cười bí ẩn.
Mà nghe tiếng đóng cửa, chủ tịch ở trong phòng lập tức mở cửa ra.
"Nhật Hạ lại đây!"
Lúc tôi lại gần, ngài ấy kéo tôi ôm vào lòng. Bàn tay bị thương mà còn cố gắng vuốt tóc tôi nhìn tôi mỉm cười. Nụ cười ngọt ngào cùng ánh mắt trìu mến.
"Nhật Hạ không sao rồi!"
Tôi như bị hớp hồn. Tôi cứ nhìn vào gương mặt và nụ cười ấy. Nhìn không chớp mắt. Nụ cười ấy tỏa nắng ngọt ngào đến lạ.
Tôi lấy tay chạm vào sống mũi của Tô Quân. Thật hoàn mỹ. Đột nhiên tôi mỉm cười. Tô Quân lúc này nắm lấy tay tôi. Chúng tôi cứ thế nhìn nhau không nói nên lời. Không khí trong phòng trở nên nóng hơn.
Tô Quân đột nhiên buông tôi ra nằm xuống giường rồi sau đó phủi tay mạnh vào nệm kéo tay tôi lên giường:
"Bộp...bộp..."
"Mau ngủ thôi!"
Tôi hơi e ngại. Ngài ấy lại nhìn tôi nháy mắt:
"Ngoan! Tôi chỉ muốn ôm em ngủ!"
Tôi mở to mắt nghi ngờ:
"Có thật không?"
Tô Quân kề sát môi mỏng của ngài ấy vào tai tôi:
"Em muốn biết? Thử rồi sẽ biết!"
Ngài ấy siết chặt tôi hơn dùng toàn bộ cơ thể quấn lấy tôi không chịu vậy. Tôi nhột quá nên vùng ra:
"A..."
Tô Quân ôm tay đau đớn:
"Nhật Hạ em đối xử với người bệnh như vậy sao?
"Anh đau lắm hả? Để em xem có sao không? Mau đưa em xem!"
Tôi ngồi lên bụng của Tô Quân để ngài ấy nằm im. Sau đó chăm chú xem vết thương. Vết thương ở tay rỉ một ít máu làm đỏ cả miếng băng gạc trắng. Tôi thở phào:
"Cũng may không sao! Hừ! Anh còn giỡn nữa là em giận anh luôn!"
Ngay lúc này, Tô Quân nằm im, hơi thở trầm ổn.
"Anh ngoan thế là tốt!"
Tôi nhìn vào vết thương của ngài ấy lần nữa xem xét thật kỹ.
Tô Quân đang nằm im như vậy đúng là ngoan hơn dự đoán. Tôi vui vẻ hài lòng ngước mặt lên nhìn.
Không xong rồi. Máu mũi lại chảy ra. Tôi vội chớm người lên lấy khăn giấy để ở tủ đầu giường. Tay chân luống cuống lau cho ngài ấy.
"Anh sao lại như vậy? Rõ ràng bác sĩ bảo không sao cho xuất viện rồi mà?"
"Nếu không như vậy thì thế nào? Nhật Hạ, em vừa rồi còn nhảy lên bụng tôi. Bây giờ còn đang chèn ép tôi thế này. Em thử nghĩ xem?"
Tôi nhìn lại mình đang ngồi ở tư thế "tấn công". Mặt tôi ngượng ửng đỏ muốn tìm một chỗ nào đó để trốn vào.
Nhưng mà ở thời điểm này tìm đâu chỗ trốn? Tôi tỏ ra không có việc gì:
"Ư hừ! Chỉ là em bất cẩn một chút!"
Chủ tịch nhà tôi gật đầu nhẹ:
"Phải rồi bất cẩn của em khiến tôi chảy cả máu mũi! Còn không mau trèo xuống khỏi người tôi?"
Tôi lăn qua bên phải của chủ tịch Tô Quân sau đó đứng dậy định rời đi. Tô Quân kéo tay tôi lại, ngài ấy nhìn sang chỗ khác chứ chẳng dám nhìn mặt tôi:
"Định đi đâu?"
Tôi nhìn nét mặt ngài ấy cũng ửng đỏ định cười nhưng cố kìm lại:
"Ư hừ...Em về phòng. Khi nào có việc cần anh cứ gọi em vào!'
Tôi rời đi. Tô Quân buông tay ánh nhìn luyến tiếc. Miệng ngập ngừng:
"Em...nằm đây đi. Dù sao tôi cũng mệt rồi nên em yên tâm!"
"Thì anh ngủ đi có gì thì gọi em!"
Tô Quân lại níu tay tôi:
"Á. Tay đau quá. Nhật Hạ, Phạm Nhật Hạ! Em mau chịu trách nhiệm đi chứ!"
Tôi thấy chủ tịch nhà tôi lại nhăn mặt kêu đau. Biết là ngài ấy giả vờ nhưng làm sao bây giờ. Tôi đành lòng lại gần xoa lòng bàn tay để ngài ấy thư giãn.
Hồi lâu cái miệng nhỏ của Tô Quân cũng chẳng càm ràm thêm nữa, mắt nhắm ghiền, hơi thở trầm ổn, người yên vị ngủ ngon trên giường. Tôi cười nhẹ. Thì ra trong lúc ngài ấy ngủ đáng yêu vô cùng.
"Ting... Ting..."
Bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa. Tôi bước ra cẩn thận nhìn qua "mắt thần" gắn ở cửa. Qua đó tôi gặp được đôi chân mày đang nhíu lại của Tiểu Trương. Tay tôi xoay nắm cửa miệng thì thầm hỏi:
"Giờ này anh tìm chủ tịch có việc?"
Phải công nhận anh Tiểu Trương là một người hết lòng vì công việc, thư ký như tôi sao có thể sánh bằng bây giờ gần 4 giờ sáng rồi còn gì?
Tiểu Trương gật đầu giọng nghiêm nghị trả lời câu hỏi của tôi:
"Chủ tịch ngủ rồi?"
"Dạ! Chủ tịch vừa mới ngủ!"
"Anh chỉ muốn nhắn với chủ tịch là mọi việc đã xử lí xong!"
Chân mày của Tiểu Trương cau lại nhìn tôi nghiêm túc nói:
"Nhật Hạ! Việc chăm sóc chủ tịch nhờ cả vào em!"
"Anh yên tâm!"
Nói rồi Tiểu Trương xoay người rời đi. Tôi nhìn theo bóng lưng của anh ấy. Cả cơ thể di chuyển mạnh mẽ dứt khoát.
Tiểu Trương đang đi thì dừng bước nhìn về phía tôi:
"Mà Nhật Hạ!"
"Đừng trách anh nhiều chuyện. Thật ra chủ tịch đang có một bữa tiệc quan trọng. Ngài ấy cần phải ký hợp đồng lần này mới có thể quay trở lại Đài Loan. Có điều..."
Sao ngay lúc quan trọng, Tiểu Trương lại ngập ngừng như thế. Tôi nôn nóng hỏi dồn:
"Có điều sao anh?"
Lúc này đây tôi thấy sự do dự trong ánh mắt của Tiểu Trương:
"Chủ tịch đã bị đối thủ cạnh tranh dùng em để uy hiếp. Bọn họ còn quá đáng ép chủ tịch uống cạn một bình rượu bổ. Đã vậy chủ tịch còn không màng đến bản thân để đến bệnh viện mà lập tức cứu em! Bọn chúng đã dùng danh nghĩa của ngài ấy mà hẹn em."
Tim tôi đập nhanh, miệng tôi không thể nói được thêm lời nào nữa. Tiểu Trương không nói gì thêm rời đi.
Nước mắt tôi rơi. Tôi đến bên cạnh giường của Tô Quân vô thức nở nụ cười.
Tôi nhẹ nhàng vén chăm lên chui vào nằm cạnh ngài ấy vùi đầu vào bờ ngực ấm áp.
Tô Quân bị tôi làm động nhíu đôi chân mày mở mắt ra. Ngài ấy nở cười nhẹ nhàng sau đó là nhắm mắt ôm tôi vào lòng ngủ ngon lành.