Lái xe không đưa tôi về nhà mà đưa tôi đến bến du thuyền. Sài Gòn về đêm thật đẹp có đúng không?
Chiếc xe dừng lại. Tài xế nói với tôi:
"Chủ tịch tôi căn dặn cô xuống ở đây! Ngài ấy nói có nhân viên đón cô."
Quả nhiên, đằng xa có cô nhân viên tiến đến:
"Xin chào chị Hạ!"
"Chào chị!"
"Chủ tịch Tô căn dặn em đón chị!", cô nhân viên cẩn thận cúi người đỡ tôi bước lên chiếc du thuyền. Trên du thuyền có một bàn ăn nhỏ nhỏ. Trên chiếc bàn có một bó hoa hồng tươi rất đẹp, hai màu đỏ trắng đan xen.
Tôi thích hoa hồng được bó tròn lại gói trong tấm giấy báo cũ. Tôi trong chúng vừa tao nhã lại vừa tinh tế. Quả nhiên chủ tịch rất hiểu ý người khác.
Tôi mỉm cười. Thật ra mỗi loài hoa có ý nghĩa riêng. Người yêu hoa như tôi khi nhìn vào bó hoa tôi hiểu được ngài ấy đang muốn nói điều gì với mình. Hoa hồng đỏ đại diện cho tình cảm và lòng trung thành, còn hoa hồng trắng thể hiện sự tinh khiết, thành thật và sự im lặng. Chúng kết hợp với nhau mang thông điệp "xin lỗi".
Tạm chấp nhận vậy. Tôi đặt bó hoa trở lại trên bàn và ngồi xuống đợi.
Chủ tịch Tô nhà tôi lại làm gì nữa đây?
(1 tiếng trôi qua...)
Tôi vẫn không thấy chủ tịch ở đâu. Tôi lấy điện thoại ra gọi ngài ấy nhưng chỉ toàn nghe tiếng của tổng đài. Ngài ấy đang thử thách kiên nhẫn của tôi ư?
Về đêm, gió thổi càng lúc thổi càng mạnh. Tôi ngồi đã lâu nên cảm thấy rất mệt. Các nhân viên trên du thuyền cũng ngồi xuống chờ đợi.
"Thưa cô, chủ tịch có căn dặn cô đợi ngài ấy!"
Tôi gật đầu cảm ơn. Tôi lại tiếp tục ngồi đợi. Tôi đứng dậy đi đi lại lại tay dăn xen nhau, nét mặt đâm chiêu. Chủ tịch Tô nhà tôi không bao giờ đến muộn. Tôi lo lắng không biết làm gì khác ngoài việc đợi.
Vậy là tôi tiếp tục ngồi đợi hơn 2 tiếng. Nhìn điện thoại bây giờ đã 22 giờ 30 phút. Tôi rất lạnh và mệt. Còn rất đói.
Tôi đói đến run rẩy. Nhân viên của du thuyền đến hỏi tôi:
"Xin lỗi chúng tôi phải đóng cửa. Chắc chủ tịch không đến được rồi ạ!"
Nghe có gì đó không đúng. Nên tôi lấy điện thoại ra ấn gọi cho Tô Quân. Vị quản lý giật điện thoại trong tay tôi.
Ông ta vẫn cúi người nhỏ giọng:
"Xin mời cô về cho ạ! Chủ tịch ngài ấy rất bận nên không đến được!"
Tôi biết có chuyện chẳng lành nên cố gắng giữ bình tĩnh:
"Dạ vâng! Tôi về ngay. Cảm ơn! Mong quản lý trả lại điện thoại cho tôi!"
"Xe đã chuẩn bị xong rồi ạ! Chúng tôi không có ý gì cả! Mời cô! Đến nơi chúng tôi sẽ trả lại điện thoại!"
Vị quản lí vẫn tỏ thái độ kính trọng xem tôi như khách VIP.
Nhưng ông ta càng làm như vậy càng khiến tôi sợ. Vì tôi không biết mục đích thật sự của bọn họ là gì?
Tay tôi run rẩy. Run lên từng đợi. Tôi cố gắng trấn an bản thân mình bình tĩnh nhất có thể.
Tôi đi theo tên quản lý. Hắn " hộ tống" tốn đến xe còn ga lăng đến mức mở cửa cho tôi. Tên tài xế là gã lúc nảy chở tôi. Tôi nhìn mặt họ đâu có bậm trợn đâu sao lại làm như vậy? Tôi thật không hiểu. Tên quản lí nói gì đó với tài xế.
Hắn mới quay lại trả điện thoại cho tôi.
Thế là chiếc xe chạy đi. Để ý một lúc, tài xế này đang đi đâu đó vòng quanh. Tôi nói với hắn đây không phải đường về chung cư của chúng tôi nhưng hắn không trả lời. Tôi lập tức mở nhảy ra ngoài.
Tôi lăng một vòng, đầu gói va đập chảy máu.
Đúng là rất nguy hiểm!
Tôi nén đau cố chạy đi!
Tên tài xế đạp ga đuổi theo. Tôi sợ quá chạy rẻ vào một con hẻm nhỏ xíu xe hơi không vào được. Tên tài xế mở cửa chạy đuổi theo tôi. Chó trong nhà sủa vang cả xóm. Người trong nhà mở đèn nhưng không ai dám bước ra.
Tôi vòng qua một khúc cua rồi chạy vào một con hẻm nhỏ khác. Sau đó tôi chạy ra được đường lớn. Tôi tìm xem trên đường có nhà nào mở cửa không để kêu cứu nhưng đây là khu ngoại ô vắng vẻ.
Tôi sợ lắm! Tôi muốn khóc! Tôi run. Tôi mỏi chân lắm rồi.
Chân tôi mỏi nhừ. Miệng tôi khô khóc, hô hấp nặng nề hơn. Tôi cứ chạy đi không dám ngoảnh lại cũng không dám dừng. Tôi té ngã đau đớn. Đầu gói va vào lớp nhựa đường lần nữa chảy máu nhiều hơn. Miếng da bị rách ra một mảng lớn. Tôi hét lên cố chạy. Tôi băng qua một con đường nữa, tôi núp vào một góc lấy điện thoại trong túi ra gọi cho cảnh sát.
Nhưng lúc lấy ra tôi run đế mức làm rớt điện thoại. Lúc này hắn đã chạy gần đến chỗ tôi. Tôi nghe tiếng bước chân rất gần. Đột nhiên điện thoại tôi reo lên. Tôi nhặt điện thoại lên tay run rẩy không cẩn thận làm rơi điện thoại lần nữa.
Tôi khom người nhặt điện thoại lên. Hai tay chóng ở đầu gối cố gắng hít thở. Hơi thở tôi nóng ran, tôi cố hết sức hít thật sâu rồi thở ra để tôi có thể hô hấp đều lại. Mồ hôi nhễ nhại. Chắc có lẽ tôi sẽ không may mắn như lần trước nữa. Tôi kiệt sức rồi. Hắn đang tiến lại gần. Tôi nghẹn ngào bật khóc gọi tên anh:
"Tô Quân cứu em....Mau cứu em!"
Tôi chạy...rồi tôi quy xuống. Tôi hết sức rồi!
Tôi ôm đầu hét thất thanh.
"Xẹt"
"Á..."
"Không sao rồi!"
Giọng nói dịu dàng trầm ấm bên tại. Đôi tay Tô Quân ôm lấy tôi. Tôi gục vào lòng ngài ấy.
"Huhu... Quân ơi... Anh ơi..."
"Không sao! Lần này anh ở đây! Anh ở đây rồi!"
Tôi òa lên nức nở. Tay tôi bấu chặt vào cánh tay của Tô Quân. Người tôi run rẩy. Tôi thở khó khăn. Tôi nghe tiếng của Tiểu Trương nói:
"Chủ tịch đã xử lí xong!"
"Tốt lắm!"
Sau đó Tô Quân xoa đầu tôi:
"Anh xin lỗi vì đã đến muộn. Em đừng sợ!"
Tôi ôm chặt lấy Tô Quân.
Ngài ấy mỉm cười vuốt tóc tôi. Sau đó, ngài ấy từ từ ngã người về phía sau. Tôi cũng vì vậy mà ngã theo. Tôi ngồi dậy nhưng thấy Tô Quân vẫn nằm im:
"Tô Quân anh đừng giỡn. Hic...hic...Em vẫn...còn...sợ...mà. Mau ngồi dậy đi!"
Ngài ấy không động máu từ mũi chảy ra. Tay còn bê bết máu. Tôi gào lên:
"Mau cứu chủ tịch...Mau cứu chủ tịch đi!"
Tôi cố gắng đỡ Tô Quân dậy ôm ngài ấy vào lòng.
"Bới người ta...mau cứu anh ấy..."