Tôi nắm lấy tay ngài ấy từ từ tiến về chiếc du thuyền.
Ngài ấy nhìn tôi cười rồi căn dặn:
"Đừng căn thẳng. Hợp đồng lần này có cũng được không có cũng không sao."
Chẳng phải lần trước chúng ta đã mất một hợp đồng quan trọng ở Phú Quốc rồi hay sao? Công sức của Tô Quân khi ấy xem như đổ sông đổ bể. Ngài ấy còn có cả hàng nhìn công nhân viên cơ mà? Nói không quan trọng là không quan trọng sao?
Lừa đáo!
Tôi thở dài, nhìn người đàn ông đi bên cạnh. Người ngoài nhìn vào có thể thấy được sự thành đạt của Tô Quân.
Nhưng còn tôi, tôi thấu hiểu được những lần ăn uống không đúng giờ, những lần tăng ca đến tận đêm. Tôi còn thấy vẻ mặt lo âu, nét mặt đăm chiêu, căng thẳng cực độ cho dự án, hợp đồng,....
Quả nhiên không có sự thành công nào không đổi lấy bằng mồ hôi công sức, thậm chí cả nước mắt cơ chứ!
Trong lòng tôi thôi thúc suy nghĩ, nhất định phải giúp ngài ấy thuận lợi ký được hợp đồng. Mặc dù năng lực bản thân có giới hạn.
Chúng tôi được mời lên tầng thượng của chiếc du thuyền. Những người ở đây đều là thương gia, doanh nhân nổi tiếng. Đa số tôi đều quen mặt nhờ vào xấp thông tin hôm trước mà chủ tịch bảo học thuộc lòng.
Phía trước mặt tôi là một sân khấu nhỏ có những cô gái xinh đẹp đang nhảy múa góp vui. Mọi người đều nở nụ cười thân thiện trên môi. Thậm chí có những người không quen chủ tịch nhà tôi, cũng không phải là đối tác của công ty. Ấy vậy mà khi nhìn chủ tịch đều cung kính bắt chuyện.
Đây là tiệc buffet của người giàu sao?
Tôi uống cạn hết ly này đến ly khác. Mặc dù rất mệt nhưng phải nở nụ cười trên gương mặt.
Mặc dù nhiều lần chủ tịch cố giành lại ly rượu trong tay tôi mà uống cạn. Thái độ niềm nở với người ta nhưng sau đó lại quay ra búng trán tôi mà trách nắn:
"Không được uống nhiều!"
Tôi chu môi ra, ngước mắt lên nhìn ngài ấy. Đúng là chủ tịch rất đẹp trai. Rồi tôi loạng choạng hơi dựa vào người của ngài ấy.
"Tô Quân, lâu quá không gặp! Cậu đi mang theo cô bé nào bên cạnh đây?"
Tôi như lẽ thường. Cúi đầu chào người đàn ông trung niên trước mặt.
"Haha. Ngài nghĩ còn mang theo ai được cơ chứ?
Tô Quân vòng tay qua khoác lên vai tôi còn xoa nhẹ. Nụ cười hiện ở trên môi. Từ gốc nghiên này, sóng mũi cao vút, gương mặt mịn màng. Tôi hoàn toàn đổ gục mất rồi!
Ngay lúc này tôi chỉ muốn lấy tay chạm vào sống mũi thẳng tắp ấy thôi.
Tôi hít thở, tiếp tục nở nụ cười quay nhìn người đàn ông trung niên ấy:
"Chào ngài! Tôi tên là Nhật Hạ. Là thư ký của chủ tịch Tô. Rất hân hạnh được gặp ngài. Mong được kính ngài một ly!"
Tôi nốc ly rượu đỏ trong tay, một hơi uống cạn. Người đàn ông này chỉ cần đặt bút xuống ký là công ty sẽ có đơn hàng siêu lợi nhuận. Quá hời! Nhưng đâu phải việc gì cũng dễ dàng trót lọt.
Ông ta cười lớn:
"Cô gái này trông "ngon". Hèn gì cậu nãy giờ cứ ôm mãi không chịu buông?"
Ôi! Tôi có nghe nhầm không vậy? Lời này được thốt ra từ người đàn ông lịch thiệp rước mặt tôi sao?
Không những thế, ông ta còn vòng tay qua eo của cô nàng xinh đẹp nóng bổng đang ôm trong người dứt khoát dùng một lực mạnh đẩy cô ta ngã vào lòng của chủ tịch nhà tôi.
"Tô Quân, tôi cho cậu cô ả này. Đổi lại cô nàng trong tay cậu được chứ?"
Chủ tịch thấy cô gái nhào về phía mình dĩ nhiên nâng hai tay lên đỡ lấy eo cô ta. Tôi một mình bơ vơ nhìn hai người ôm nhau, nhìn người đàn ông trung niên với ánh mắt thèm muốn cơ thể tôi trước mặt. Người đàn ông này, xem người khác là đồ vật hay sao mà đối?
Cô nàng xinh đẹp đắm say trước sắc đẹp của chủ tịch nhà tôi. So với người đàn ông trung niên bụng bia ấy, chủ tịch nhà tôi là cực phẩm. Làm sao cô ta bỏ qua cho được, cô ấy mặt dày dựa vào chủ tịch nhà tôi.
Trong lòng bực dọc nhưng nụ cười tôi vẫn nở trên môi:
"Chủ tịch, ngài khéo đùa!"
"Tôi không đùa! Hợp đồng này tôi ký với cậu trong 3 năm. Đảm bảo trong vòng 3 năm này cậu có thể thuận lợi trở về Đài Loan. Còn mở thêm mấy chục nhà máy nữa kìa. Haha, cậu nghĩ nhanh lên đi!"
Tô Quân buông cô nàng xinh đẹp trong tay ra. Tiền lại gần tôi, hôn lên trán tôi một cái rồi nhìn vào người đàn ông đó mà nói:
"Vẫn là chủ tịch khéo đùa. Cô ấy là người yêu của tôi!"
"Người yêu? Haha. Tô Quân trước giờ sao tôi không thấy cậu có người yêu? Lần trước thư ký Tiểu Kiều cũng là người yêu sao?"
Nghe câu nói này trong lòng tôi như sóng cuộn, đáng ghét. Hóa ra, ngài ấy cũng đã từng bảo vệ chị Tiểu Kiều như vậy sao?" Tôi không chịu nổi cắn môi đến chảy máu.
Gương mặt của chủ tịch vẫn điềm tĩnh:
"Lần trước chỉ là đùa giỡn. Lần này là thật lòng!"
Nói rồi ngài ấy ôm eo tôi. Siết chặt. Và hôn.
"Haha. Thôi được rồi. Tôi tin rồi!", người đàn ông cười sản khoái. Thấy vậy cô gái cũng sà lại vào lòng của ông ta.
Ông ta cười nhếch mép:
"Nhưng mà lần này tôi không dễ dàng tha cho cô cậu đâu!"
"Phục vụ mau mang rượu lên đây!", ông ta vỗ tay hai cái hô to gọi phục vụ.
Rất nhanh sau đó rượu ngâm được mang lên.
Tôi cha mẹ ơi! Cứu con! Một con kỳ đà với con rắn hổ mang. Hai đứa nó đang liếc mắt nhìn tôi lom lom.
"Oe.ọe..."
Tôi nhìn thôi đã muốn nôn rồi huống hồ làm sao mà uống được loại rượu này cơ chứ?
"Không phải cô gái này mang "hài tử" của cậu đấy chứ? Nhanh vậy sao Tô Quân? Tôi đây không đuổi không kịp cậu rồi!"
"Ngài lại nói đùa! Rượu này là?", chủ tịch nhìn vào bình rượu lên tiếng hỏi nhưng tay vẫn xoa nhẹ sau lưng tôi.
"Mỗi người 3 ly uống hết. Tôi ký ngay! Sao nào? Dám hay không dám?"
"Được!", chủ tịch nhà tôi không cần suy nghĩ mà thẳng thắn đáp lời ngay lập tức
"Tôi nói là cậu với cô ta kìa!"
"Vậy thì không được!" Chủ tịch nhà tôi quả quyết không cần hỏi ý kiến của tôi.
Tôi mặc dù nhìn rất sợ, nhìn đã muốn nôn nhưng tôi phải lấy cho bằng được hợp đồng này về. Nhất định là như vậy!
"Được! Chúng tôi uống cạn!" tôi dõng dạc lên tiếng.
"Ai cho em tự ý?", Tô Quân nhíu mày nhìn tôi. Rất nhanh ánh mắt chuyển sang người đàn ông trung niên.
"Xin phép ngài!"
Nói rồi ngài ấy kéo tôi bỏ đi. Tôi dĩ nhiên sao có thể chịu thua được. Tôi đứng lại, vùng tay ra. Cầm ly rượu trong tay. Chuẩn bị uống. Tô Quân gằn giọng, nét mặt giận dữ bứt người.
"Bỏ ra!"
Tôi vẫn đưa ly rượu đến miệng uống cho lại gan. Ngài ấy lại giành lại.
"Thôi thôi! Như vầy đi. Cô một ly. Tô Quân cậu 2 ly! Được chứ?"
"Chủ tịch ngài nói lời giữ lời!"
"Haha. Tôi nói được làm được!"
Tôi bỏ ly rượu trong tay Tô Quân ra. Nhanh như cắt, lấy ly rượu đang nằm trên khay của người phục vụ. Uống cạn! Uống sạch sẽ! Nó sọc lên não. Mùi của nó làm tôi muốn nôn ra ngay lập tức. Nhưng cố gắng dăn xuống. Nếu không công sức coi như tiêu tùng.
Tôi còn cười đắc ý rút ngược ly rượu xuống cho ông ta xem rồi tự khen mình:
"Mày giỏi lắm Nhật Hạ!"
Tôi vẫn còn tỉnh nha! Nhưng cần một chỗ dựa vào. Thế là tôi đặt trọng lực toàn bộ cơ thể vào người Tô Quân.
Nhìn thấy ngài ấy rất nhanh uống hai ly còn lại.
"Bốp..bốp.."
Tiếng vỗ tay hoan hô hành động của chúng tôi vang lên.
Người đàn ông cười lớn sảng khoái:
"Được rồi! Hợp đồng sẽ gửi đến vào ngày mai nhé!"
"Cảm ơn ngài. Tôi xin phép!"
Ngài ấy dìu tôi rời đi. Tôi nghe bên tai tiếng lầm bầm trách móc:
"Nhật Hạ, em là một cô bé say xỉn bướng bỉnh!"
"Em không có!"
"Em có!"
Tôi chớm người lên cắn nhẹ vào vành tai của chủ tịch rồi thì thầm:
"Chủ tịch là một ông chú lăng nhăng!"
"Ai cho phép em gọi tôi bằng chú?" D
Ngài ấy bỏ tôi xuống. Mặt đối mặt với tôi:
"Em có gan nói lại lẫn nữa xem nào, Nhật Hạ?"
"Chủ tịch Tô Quân là một ông chú lăng nhăng! Liu liu!"
Chủ tịch cau mày không tranh luận với tôi nữa mà trực tiếp vác tôi lên vai. Tôi vẫn tiếp tục trêu ngài ấy:
"Xuân Phương của anh, Tiểu Trương của anh, Thiên Di của anh. Liu liu... moaz....moaz..", tôi mi gió.
Tô Quân nhanh chóng nhét tôi vào trong xe rời đi!
"Một lát em xem tôi phạt em thế nào!"