Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh

Chương 44: Tình cũ không rủ cũng tới




Chủ tịch Tô cao cao tại thượng soái ca đẹp trai của tôi đang ngồi trên chiếc Super Cub " bánh bèo".

Tôi ôm bụng cười chảy cả nước mắt. Không thể tin những gì đang xảy ra trước mặt mình.

Chủ tịch gằn giọng nhắc nhở:

"Mau lên đi. Tôi đói!"

Lúc này tôi lấy lại bình tĩnh. Đội mũ bảo hiểm vào. Tiếp sau đó leo lên xe máy. Thú thật từ trước tới giờ tôi hiếm khi lái xe chở người khác.

Không biết có ổn không, bản thân còn không dám tin tưởng mình huống hồ hôm nay lại đèo theo chủ tịch. Tôi quay ra sau hỏi ngài ấy:

"Chủ tịch tin tôi chứ?"

Chủ tịch chỉ gật đầu: "Ừ!"

Tôi lại tiếp tục hỏi tiếp:

"Ngài chắc chắn muốn tôi chở chứ?"

"Ừ!"

Tôi cười nhẹ rồi quay lại. Bắt đầu mở chìa khóa lên ga, đạp số.

Tôi chạy xe ở tốc độ an toàn nhất có thể 20km/giờ. Tôi ngẩng mặt lên tự hào. Mình quả thật tôi là một công dân gương mẫu.

Chủ tịch ngồi ở phía sau cũng không phàn nàn tôi. Băng qua một con đường sau đó rẽ đến khúc đường vắng. Tôi thấy hình như có việc gì không ổn. Tôi bắt đầu tăng tốc. Nhìn qua kính, chiếc xe theo sau giờ cũng tăng tốc. Tôi thử hạ ga, chiếc xe cũng chạy chậm lại.

Linh tính chuyện chẳng lành. Tôi bắt đầu chạy nhanh nhất có thể. Chiếc xe ngoài sau cũng nhanh chóng tăng tốc đuổi theo. Rất có thể là cướp nên tôi tôi quay ra sau dặn dò chủ tịch:

"Chủ tịch ngài bám chắc vào!"

Tôi không nghe thấy câu trả lời nhưng cũng phải tăng tốc.

Xe phía sau sắp đuổi kịp nên tôi phải tăng ga chạy thoát.

Đèn xanh còn 5 giây. Tôi đếm ngược



"5.4.3.2.."

Không được rồi. Lý trí của tôi không cho phép vượt đèn đỏ nên tôi thắng lại

"Ec..."

Quá bất ngờ trước kỹ thuật lái xe của tôi. Chủ tịch nhào vào tấm lưng gầy của Nhật Hạ tôi đây. Có hơi ngượng nhưng lúc này không phải thời điểm quan tâm cho việc này.

Chiếc xe nãy giờ đuổi theo sắp dừng kế bên. Tôi đã chuẩn bị tinh thần cùng với tư thế đá bọn chúng.

Tim tôi đập rất nhanh, trán còn toát cả mồ hôi hột. Cuối cùng người đàn ông đó hỏi:

"Cô ơi, cho tôi hỏi đường nào ra đến xe miền Tây vậy?"

Tôi quay qua thở phào nhẹ nhõm:

"Dạ chú đi thẳng qua 3 cái ngã tư quẹo trái rồi hỏi người ta tiếp nha!"

"Cảm ơn cô!"

Chắc do sống ở Sài Gòn quá lâu nên tôi còn chẳng dám tin vào ai. Chuyện gì xảy ra tôi cũng đều cảnh giác. Lúc này tôi mới bình tỉnh quay ra sau nhìn chủ tịch. Ông ấy cười nhếch mép bảo tôi:

"Cảnh giác như vậy là tốt nhưng tốc độ quá chậm! Tránh cướp mà còn không quên dừng đèn đỏ nhỉ? Haha"

Đáng ghét! Tôi bực bội ụn ga tăng tốc đi vào quán ăn.

Sau khi chúng tôi ăn xong chủ tịch bảo nhà mới cần phải mua nhiều thứ ông ấy nói rồi một mạch đi qua trung tâm thương mại phía bên cạnh. Mặc tôi và chiếc xe. (1)

Tôi dắt xe đi phía sau vào đỗ xe sau đó lẽo đẽo đi theo.

Dáng ngài ấy quả thật rất đẹp. Đôi chân rất dài, một tay bỏ vào túi quần, tay còn lại để ngoài thông thả.

Hình dáng này ngắm nhìn lâu cũng trở thành quen thuộc. Tôi bất giác mỉm cười. Trong lòng tôi cảm thấy vừa thân quen vừa ấm áp. Tôi cứ vậy đi theo sau.

Chủ tịch tôi chọn hết cái này đến cái kia, Thật ra trong nhà cũng đã đủ hết rồi một mình ngài ấy dùng sao hết.



Đến cửa hàng quần áo. Tôi đứng nhìn...

Một chiếc áo đầm màu trắng tinh khôi chất liệu voan phối ren xòe rộng, cổ chữ V trong quyến rũ cộng thêm họa tiết hoa trông cực kỳ tinh tế. Kế bên còn có một chiếc váy đỏ bó sát người mặc 3 vòng được tôn lên.

"Ôi đẹp quá!"

Nhưng những thứ đắt tiền này đều không hợp với tôi. Thấy tôi chững lại nhìn chủ tịch lắc nhẹ đầu ra hiệu đi vào trong. Tôi cảm thấy không thoải mái khi bước vào. Nhìn bộ đồ trên người tôi so với nơi sang trọng này khác xa một trời một vực.

Chủ tịch bảo nhân viên cho tôi thử hai chiếc váy trưng bày.

Thay xong chiếc màu trắng tôi thấy nó cũng khá hợp với mình.

Tôi xoay một vòng chủ tịch nhìn ngây người ra một lúc thì lắc đầu.

Tôi lại mặc chiếc váy đỏ vào. Lúc này nó bó sát đến nổi tôi muốn mất thở. Cổ áo xẻ rộng nên tôi phải lấy tay kéo lên nhiều lần. Chủ tịch vẫn lắc đầu. Sau đó này lấy tay để lên cằm suy nghĩ:

"Quần áo đẹp thế mà mặc lên người cô chẳng cái nào đẹp!"

Sau đó ngài ấy nhìn về phía nhân viên:

"Lấy cả hai!"

Tôi cắn môi. Người gì nhìn thì đẹp trai mà nói câu nào cũng khó nghe hết vậy?

Hừ lạnh một tiếng, tôi đi vào trong thay áo ra.

Lúc đi ra ngoài thì ngài ấy đã tính tiền xong. Trong đầu tôi thắc mắc không biết ngài ấy mua nhiều như thế làm cái gì.

Cho đến khi chúng tôi qua cửa hàng trà sữa bên cạnh tôi mới hiểu ra. Thì ra chủ tịch Tô nhà tôi có hẹn với chị

Thiên Di.

"Nhật Hạ cô ngồi đây đợi tôi!"

Vậy là ngài ấy ngồi cạnh chị Thiên Di. Tôi ngồi bàn phía trong. Khoảng cách cũng không xa lắm.

Chủ tịch lấy trong tay hai túi quần áo đưa cho chị Thiên Di một túi. Nụ cười dịu dàng hiện trên môi. Tất cả cử chỉ của hai người họ đều bị tôi thu vào tầm mắt.