Vậy là phải dọn nhà ngay sao?
Tôi thở ra. Mắt nhìn chủ tịch rồi hỏi:
"Xa không vậy ạ?"
Chưa trả lời tôi thì chủ tịch đứng dậy mở cửa ra. Ngoài của nhiều nhân viên dọn nhà đang tất bật chuyển hết cái này đến cái kia.
"Căn đối diện."
"Ngài mua luôn?"
"Dĩ nhiên!"
Tôi đứng mỉm cười, hai tay vỗ nhẹ vào nhau. Chủ tịch nhà tôi nói được làm được. Và làm liền không cần đợi gì cả.
"Đồ trong phòng tôi cô thu dọn. Vì tôi không thích người khác đụng vào. Còn nữa, phải bày trí y chang như vậy".
Chủ tịch kéo ghế chéo chân nhàn hạ xem tiến độ công việc.
Đúng là có người sinh ra chỉ để làm lãnh đạo. Phận làm thư ký mang nợ như tôi sao làm khác được. Vậy là tôi lấy điện thoại ra chụp hình căn phòng lại. Sau đó tiến hành thu dọn đồ đạc chuyển sang căn đối diện. Loay hoay một hồi mới kéo được đống đồ của chủ tịch qua.
Người gì mà nhiều quần áo thấy sợ. Toàn là những bộ đồ đắt tiền. Còn không thì là phiên bản giới hạn hoặc chỉ duy có một. Cà vạt, giày, đồng hồ,...và có cả đồ lót.
Ôi! Ngại quá đi mất!
Mọi thứ đã sắp xếp gần xong. Tôi phủi tay nghỉ một lát.
Chủ tịch đứng khoanh tay ngoài cửa giọng điệu hối thúc:
"Mau xuống nhận đồ cho tôi!"
Lại ra lệnh?
Chẳng nói được câu nào vừa lòng người nghe.
Tôi đi xuống sảnh ký nhận.
"Dạ chào chị! Cho em hỏi phải chị là chị Hạ không ạ?"
"Dạ đúng rồi!"
Vừa dứt lời, cô gái xinh đẹp ấy tặng tôi một bó hoa hồng.
"Cảm ơn chị và chủ tịch ạ!"
Trong lòng vui vẻ, xem ra người như chủ tịch không phải là loại khúc củi lâu năm. Hôm nay còn biết tặng hoa cho con gái nữa?
Chưa đắc ý được bao lâu thì cô ấy lại nói tiếp:
"Nhờ chị chuyển lời cảm ơn của tụi em đến chủ tịch Tô ạ. Cảm ơn ngài đã mua xe bên chỗ tụi em."
"Được ạ. Mình sẽ chuyển lời đến cho chủ tịch Tô!"
Ổi chủ tịch nhà tôi đúng là siêu giàu. Vừa mới mua nhà liền mua xe. Tôi lắc đầu thở ra không biết khi nào mới mua sắm không cần nhìn giá như chủ tịch.
Soái ca như chủ tịch chắc chắn không lái Mercedes sang trọng thì cũng là siêu xe Lamborghini như tổng tài bá đạo trong phim.
Chị nhân viên nhìn tôi mỉm cười. Dẫn tôi ra xem xe.
Tôi tìm hoài cũng không thấy chiếc siêu xe ở đâu. Tôi thắc mắc. Chắc bên chị đang cho người lái lại?
Vậy mà chị ấy dúi vào tay tôi chiếc chìa khóa xe máy.
"Dạ đây là chìa khóá xe."
Tôi quay sang hỏi chị xem có nhầm lẫn gì ở đây không.
"Đúng là xe máy?"
"Dạ!"
Rồi chỉ tôi vị trí của chiếc xe.
Ôi! Tôi không dám tin chủ tịch nhà tôi bỏ tiền ra mua xe Super Cub trắng pha hồng, bản giới hạn.
Bé nhân viên đó còn nhìn vào tôi vui vẻ nói:
"Bên em sẽ tặng thêm 2 mũ bảo hiểm có tông màu trắng/hồng để tông xẹt tông với chiếc xe mói!"
Tôi nhận lấy hai chiếc mũ bảo hiểm và chiếc xe máy. Mọi thủ tục đã hoàn tất. Tôi lúc này mới chầm chậm ngồi xuống. Tay ôm bụng cười.
Nhìn chiếc xe cộng thêm cái nón bảo hiểm màu hồng mà mắc cười gần chết.
Màu hồng?
Là màu hồng! Haha
Tôi ôm bụng cười chảy nước mắt đến không ra tiếng.
Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi cười vô tổ chức, không kiểm soát.
"Bốp..."
Một bàn tay ấm nóng bất ngờ vỗ vào vai tôi. Tôi còn chưa định thần lại thì:
"Nhật Hạ, ở đó cười khùng cái gì vậy? Còn không chở tôi đi ăn?"
Nói rồi chủ tịch đội mũ bảo hiểm màu rồi ngồi lên xe.
Ngài ấy thì cao ráo, chiếc xe thì lùn hồng hồng xinh xắn không hợp dù chỉ một chút. Tôi ngồi bẹp xuống ôm bụng cười.
"Haha... Haha..."
"Nhật Hạ mau lên không tôi trừ lương bây giờ!"
"Haha. Cứu tôi... Đau bụng chết tôi..."