Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh

Chương 40: Cháy nhà trọ




Tôi rảo bước đến bến xe để bắt xe buýt về lại nhà trọ. Mà giờ này làm gì còn xe để mà về?

Tôi ngồi thẫn thờ ở hàng ghế chờ. Một lúc sau mới bắt một chiếc xe công nghệ. Đến ngã tư gần nhà thì điện thoại reo lên. Một giọng trầm ấm quen thuộc:

"Nhật Hạ, đang ở đâu? Không sao chứ?"

" Hic... tôi...hức....không sao. Tôi đang trên đường về nhà..."

"Em khóc à?"

"Hức...tôi đâu có khóc. Chỉ tại đang bị nấc cụt thôi!"

"Em khóc là đúng rồi! Để tôi sang đón đón?"

"Tôi..."

Tôi còn chưa nói hết câu thì đã nghe tiếng tắt máy gấp gáp ở đầu dây bên kia. Chủ tịch nói vậy là có ý gì?

Tôi nhìn qua cửa sổ của xe. Tiếng cứu hỏa, xe cấp cứu reo inh ỏi. Hôm nay gần nhà trọ tô xảy ra chuyện gì sao?

Xe về gần tới nơi thì đã bị cảnh sát phong tỏa không vào được nữa nên tôi đành cuốc bộ. Phía trước mặt tôi khói bốc nghi ngút. Dòng người chen nhau đứng nhìn. Tôi nghe thoáng qua có dãy nhà trọ bị cháy. Cũng may mọi người chạy kịp. Nghe đến đây tôi thở phào.

Tôi bước nhanh hơn lại gần xem nhà nào không may đến vậy? Hy vọng không phải là nhà trọ của tôi.

Trớ trêu...

Chính là như vậy. Dãy nhà trọ tôi ở đang bốc cháy dữ dội.

Tôi muốn ngã quy. Tài sản của công ty! Tất cả giao cho tôi giữ.

Xong!

Bây giờ nó đang nằm trong đám cháy kia. Rồi đồ đạc của tôi!

Tôi lấy tay gạt nước mắt, không khóc mà lặng người đi. Đứng nhìn ngọn lửa cứ từ từ lấy đi những thứ thuộc về mình.

Đám đông hiếu kỳ cứ chen lấn. Tôi bị đẩy ra lui về phía sau rồi một bàn tay kéo tôi ra khỏi đám đông đó. Tôi sợ mình bị người xấu lôi đi nên hơi mạnh tay quật ngã người phía sau. Hắn tiếp đất an toàn.

"Ui da..."

"Nhật Hạ có tin tôi trừ lương em không?"

Tôi định thần lại phát hiện thì ra là chủ tịch nên luống cuống đỡ ngài ấy dậy. Tôi lấy tay phủ người của chủ tịch, miệng thì nhanh chóng:

"Xin lỗi chủ tịch, ngài không sao chứ?"

Tôi phủi tay đến mông tay đến mông ngài ấy thì bị chặn lại:

"Nhật Hạ, đang ở giữa đường!"

Quả thật không hiểu:

"Dạ thì sao ạ?"

"Em không sợ người ta quay video tung lên mạng nói em háo sắc sao?"

Nghe câu này tự nhiên không kiểm soát được tôi cười lớn:

"Chủ tịch ngài lại tự luyến rồi!"



Nghe câu này của tôi chủ tịch chỉ cau mày. Vẻ mặt chuyển sang nghiêm túc nhìn tôi:

"Cười được như vậy có nghĩa là không sao. Tốt rồi! Em tính ở đâu?"

Tôi tạm thời chưa suy nghĩ đến. Bây giờ suy nghĩ cũng chẳng biết ở đâu? Phải chi lúc nảy không chạy đi còn có thể ngủ nhờ ở quán cafe của anh Hưng tạm một đêm. Hey! Thê thảm rồi, bạn bè trên này tôi cũng không quen được mấy người.

Tôi lắc đầu rồi lấy tay lướt dãy số trong danh bạ điện thoại. Cuối cùng là số của con em họ. Dĩ nhiên tay tôi nhanh hơn não ấn gọi liền ngay lập tức:

"Em xem tivi rồi! Chị có sao không?"

"Chị không sao nhưng bây giờ không biết ở đâu. Nếu em, có thể...cho chị ở nhờ một đêm. Mai chị tìm nhà trọ khác!"

"Uhm...được.chị qua đi!"

Tôi cũng hơi ngại vì ngoài em họ ra còn có bạn trai của em ấy.

Chủ tịch nảy giờ nghe tôi nói chuyện điện thoại. Nhưng cứ làm như chưa nghe, đôi mắt nhìn qua lại rồi hỏi tôi dồn dập như kiểu hỏi cung tội phạm vậy:

"Em có chỗ ở rồi?"

Tôi gật đầu.

"Ở với bạn trai à?"

"Tôi nào có bạn trai?", tôi nhìn ngài ấy trả lời lớn tiếng.

Biết mình có gì đó không đúng nên cắn chặt môi cúi gằm mặt xuống. Chẳng khác nào bản thân đang giải thích.

Thế là ngài ấy lại trêu chọc tôi.

"Phải rồi người như em ai mà thèm?"

Tôi gật đầu lia lịa rồi bỏ đi, vừa đi vừa cố tình nói lớn cho chủ tịch nghe:

"Phải rồi tôi đâu có như ngài hết người này tới người kia. Lăng nhăng!"

"Lăng nhăng?"

Ngài ấy hừ lạnh một tiếng. Rồi bỏ đi. Đúng lúc điện thoại của tôi reo lên.

"Chị ơi, lúc chị gọi, em và bạn trai cãi nhau nên em tưởng anh ấy tối nay không về. Bây giờ anh ấy về rồi ...Xin lỗi chị!"

Nói rồi con bé nó cúp máy luôn không đợi chị nó lên tiếng. Đành ở khách sạn vậy. Tôi cũng chẳng quan tâm gì đến chủ tịch. Tôi có tình đi thật nhanh qua mặt ngài ấy rồi tiến về phái khách sạn cuối đường.

Khách sạn nhìn cũng sạch sẽ, giá cũng ổn. Vừa định bước vào thì một anh xâm mình vừa phì phèo điếu thuốc vừa hỏi tôi:

"Qua đêm hả? 250k? Lấy chứng minh là được!"

Tôi nhìn ổng đã thấy sợ rồi nên co giò chạy. Qua khỏi chỗ đó lại có một nhà nghỉ. Ánh đèn đo đỏ mờ ảo. Nhìn vào cũng không tệ, giá rẻ hơn so với chỗ ban nảy. Nhưng mà người ta nam nữa ra vào liên tục.

Lần này chưa dám đặt chân vào hỏi đã xoay người rời đi. Tôi ngước nhìn lão thiên gia.

"Bộ không còn nơi nào cho con đi hay sao?"

Tôi đi tiếp. Sau đó đành ghé vào cửa hàng tiện lợi ăn mì gói nhìn dòng người qua lại. Dù gì ở đây dành trọn một đêm không ngủ để kiếm nhà trọ vậy.

Tôi vẫn còn lạc quan lắm! Vừa ăn mì vừa uống nước ngọt. Vừa cầm điện thoại lướt thì phía sau giọng chủ tịch mỉa mai cất lên:

"Sao ban nảy nói đi ở nhờ?"

"Người ta có bạn trai!"



Tôi ngạc nhiên, lỡ cắn trúng môi của mình.

"Chủ tịch lại là ngài? Ngài theo dõi tôi? Ngài có tin tôi báo cảnh sát không?

"Tôi đói bụng muốn ăn mì!", ngài ấy vừa nói xong thì cầm ly mì ngồi xuống cạnh tôi ăn. Còn làm nước mì văng vào mặt tôi. Chưa hết, chủ tịch còn tiện tay lấy đũa gắp xúc xích trong tô mì của tôi ra. Dĩ nhiên tôi nhanh chóng giành lại rồi. Giằng qua giằng lại cuối cùng rớt miếng xúc xích xuống đất. Tôi nhìn trong tiếc nuối.

Rồi thì chủ tịch ôm tay than đau:

"Nhật Hạ cô mau đưa tôi về đi. Tay tôi lúc nảy bị cô quật ngã đã trật khớp rồi. Cô còn tàn nhẫn dành xúc xích với tôi làm đụng trúng tay. Bây giờ đau quá!"

Sau đó chủ tịch ôm tay nét mặt đau đớn. Làm tôi cũng hoảng lên nhanh chóng dìu ngày ấy về lại chung cư.

Một đoạn đường khá là xa. Chủ tịch như lấy toàn bộ trọng lực đè lên tay tôi. Tôi mỏi tay.

Cuối cùng tới cửa nhà của chủ tịch tôi cũng có thể buông ngài ấy ra. Chủ tịch còn dùng tay bị đau thuần thục mở cửa.

Tôi phát hiện ra mình bị lừa rồi. Tự lấy tay vỗ trán mình:

"Chủ tịch ngài lừa tôi? Tay ngài không bị đau? Mà đau tay thì có liên quan gì đến chân mà còn bảo tôi dìu?"

Một cú lừa quá hoàn hảo. Hay do tôi bị ngốc?

Chủ tịch nâng tay lên che miệng cười mỉm. Còn lấy tay búng trán của tôi:

"Ngốc như em mới bị tôi lừa!"

Vậy là tôi bực bội quay mặt hằn học đi. Chưa đi được bao xa thì con chó tên Heo của chủ tịch chạy lại cắn vào ống quần tôi kéo vô nhà.

"Chủ tịch, ngài mau kêu con Heo thả tôi ra đi!"

"Nó muốn làm gì sao tôi cảng được?", chủ tịch đứng ở cửa khoanh tay đắc ý.

Tôi tức quá mà không làm gì được. Nó cứ lôi lôi kéo kéo ống quần của tôi. Còn không chịu đi nữa thì quần cũng bị rách mất. Đành vậy! Nó lôi kéo tôi vào trong nhà sau đó nhìn vào bịch đồ ăn của nó mà sủa.

"Đồ con heo! Thích ăn thì kêu ông chủ của mi cho ăn!"

Nhưng nhìn ánh mắt của nó tôi cũng không nỡ bỏ về. Chỉ đành cho nó ăn no. Ăn xong nó ngoan ngoãn nằm ngủ.

Chăm con chó xong định tìm chủ nhà chào ngài tôi về. Đúng lúc chủ tịch cũng từ trong phòng tắm bước ra thay một bộ đồ thoải mái. Những giọt nước còn chưa khô bất ngờ làm chiếc áo thun ướt. Toàn bộ cơ bắp ẩn hiện mị hoặc. Mùi hương dịu nhẹ nhàn nhạt bay theo gió.

Tôi cúi người nhìn về phía khác:

"Chủ tịch tôi về!"

"Khoan, cô đi chứ nấu mì cho tôi. Ăn xong giúp tôi rửa chén rồi hả về!"

"Khuya rồi mà ngày còn ăn? Bây giờ gần 2 giờ sáng!"

"Chịu trách nhiệm đi chứ!", chủ tịch nhìn vào tay của ngài ấy cố ý nhắc nhở tôi.

Tôi thở dài. Chắc kiếp trước mắc nợ chủ tớ nhà này.

Một con chó tên Heo.

Và một ông chủ và là ông chú già xấu tính.

Tôi nấu xong mì rồi ngồi ở sopha đợi chủ tịch ăn xong rồi dọn dẹp.

Trong nhà lúc này có tiếng nhạc không lời du dương. Mùi hương tinh dầu dịu nhẹ. Tôi rũ mi mơ màng...