"Á... Á.."
Tôi hét lớn và hàng loạt câu hỏi bắt đầu tuôn ra:
"Tại sao ngài lại nằm ôm tôi?"
"Tại sao chúng ta lại nằm trên cùng một chiếc giường?"
"Tại sao?"
Chủ tịch lấy tay che miệng ho nhẹ:
"Tôi cứu em? Em không nhớ sao?"
Tôi nhíu chân mày lại, mặt đầy thắc mắc:
Ngài ấy bị tôi thẳng chân đá bay xuống giường. Tô Quân ngồi trên nền gạch vẫn giữ phong độ, một chân duỗi thẳng, một chân co lại dùng tay gác lên. Đầu lắc nhẹ nhàn nhạt nói:
"Tối qua, em ngất trong phòng tắm. Nếu tôi không phát hiện kịp e là..."
Tôi trợn tròn mắt, hỏi cho ra lẽ:
"Vậy ai thay quần áo cho tôi?"
Chủ tịch đứng dậy, cười cười rồi xoa đầu tôi rồi đi vào phòng tắm.
"Yên tâm tôi sẽ chịu trách nhiệm!"
Tôi bực dọc, rõ ràng ngài đem bán tôi sau đó cứu tôi, rồi lợi dụng tôi.
Tôi hạ quyết tâm nói:
"Tôi muốn nghỉ việc!"
Ngài ấy xoay người nhìn tôi cười, khoan khoái nói:
"Ừ! Vậy thì tôi nuôi em!"
Tôi đơ người ra. Tôi và ngài ấy khắc nhau thật mà. Cũng chẳng có câu nói nào làm người ta thấy dễ chịu. Sáp lại một là ngài ấy nằm viện còn không là tôi có chuyện.
Tôi ngồi nhìn bàn tay của mình đếm xem số lần chủ tịch Tô ra vào bệnh viện. Nhắc đến mùi thuốc khử trùng tôi rùng mình.
...
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa liên tục:
"Thưa chủ tịch!", là một giọng nam.
Chủ tịch Tô nhà tôi nghe tiếng gõ cửa liền bước ra. Trên người đã thay sẵn một bộ đồ thoải mái. Mái tóc còn chưa khô, nước lấm tấm rơi xuống trong hấp dẫn vô cùng.
Mà cũng lạ! Chẳng phải hôm nay chủ tịch đi bàn hợp đồng sao? Hợp đồng lần này ngài ấy chuẩn bị rất kỹ mà!
Trong đầu tôi những câu hỏi cứ liên tục dồn dập.
Tôi thấy ngài ấy ra tới cửa mới mở miệng hỏi.
"Chủ tịch ngài đi bàn hợp đồng sao?"
"Không! Em chuẩn bị đi, chúng ta đi đến một nơi."
Mặt tôi trùng xuống. Tôi không muốn ra ngoài, tôi nhìn chủ tịch do dự:
"Tôi không ra ngoài!"
Chủ tịch quay lưng về phía tôi nên tôi không nhìn thấy biểu cảm của ngài ấy. Chỉ nghe:
"Yên tâm! Kẻ nào dám động đến em. Tôi bẻ gãy tay kẻ đó!"
Tô Quân ngài ấy nói được làm được. Tôi còn nghe văng vằng bên tai tiếng hét của hai tên xăm trổ kia. Trong lòng tôi dễ chịu hơn, nỗi sợ cũng vơi đi.
Chủ tịch mở cửa đi. Tôi nhìn theo thì phát hiện người đòi gặp chủ tịch rất quen. Hình như là tối hôm qua đã cùng chủ tịch đến cứu tôi!
Người đó là ai? Chuyện tối qua, sao tôi lại bọn người bắt đến chỗ đó? Sao mới sáng sớm lại tìm chủ tịch?
Thắc mắc cứ dồn dập.
Tôi nhanh chóng vào vệ sinh cá nhân. Sau đó đi nhanh thật theo sau chủ tịch. Bọn họ không ra ngoài mà nói chuyện ở một khoảng sân phía trước biển. Cũng may ở đó có một cái chậu cây lớn nên tôi có thể dựa vào mà không bị phát hiện.
Chủ tịch Tô Quân ngồi chéo chân trên ghế. Mắt nhìn vào điện thoại.
Người đàn ông đó hơi khom người:
"Chủ tịch, hai tên tối qua thừa nhận là do Trần tiểu thư say khiến. Đã giao chúng cho cảnh sát. Tôi đã xử lý tin tức của ngài trên báo. Còn nữa thưa chủ tịch, sáng nay tôi còn thấy chủ tịch Hoàng đi ăn cùng Trần Xuân Phương.
Chuyện hợp đồng lần này e rằng..."
"Không sao! Lúc rời đi, tôi đã dự liệu được!"
Với một hợp đồng lớn như vậy mà chủ tịch Tô có thế bỏ qua sao?
"Chúng ta có thể thử cách khác không?"
Tô Quân nhàn nhạt trả lời:
"Không cần!"
Người đàn ông ấy vẻ mặt có chút luyến tiếc. Không nhịn được đành nói thêm:
"Chủ tịch, lần còn một chút nữa có thể về lại Đài Loan. Nếu không phải vì cứu Nhật Hạ thì chúng ta càng không mất hợp đồng lớn này. Có phải ngài để tâm đến Nhật Hạ?"
Trong giây phút này, tim tôi đập rộn lên. Tôi cũng muốn biết đáp án là gì...