Tô Quân vẫn còn ôm eo tôi, miệng ngài ấy không ngửng hỏi:
"Nhật Hạ, Phạm Nhật Hạ?"
"Nhật Hạ cô ổn không?"
', ngài ấy đẩy tôi ra, nét mặt dò xét.
Hai má của tôi đỏ lên nóng bừng bừng. Khó chịu quá, tôi cau mày thở hồn hển:
"Chủ tịch tôi nóng quá! Tôi khát!"
Chủ tịch quay lưng đi lấy nước cho tôi. Thường ngày tôi cũng hay nhìn theo bóng lưng của chủ tịch Tô kia mà.
Nhưng hôm nay như có thứ gì thôi thúc trong người tôi chạy theo ôm chầm lấy ngài ấy.
Bất ngờ bị tôi ôm nên Tô Quân hơi nhào về trước vài bước.
Ngài ấy kéo tay tôi ra. Tôi cố níu chặt lại, giọng yếu ớt thốt lên:
"Đừng! Như vậy tôi dễ chịu hơn một chút!
Chủ tịch ngừng động tác, giọng ngài nhẹ nhàng trầm ổn nói:
"Ráng chịu một chút nữa sẽ có người của tôi sắp xếp đưa chúng ta đi!"
"Đi...đâu?" , tôi càng lúc càng thở dốc, mồ hôi tuôn ra nhiều hơn.
Ngài xoay người lại, tay nắm lấy vai của tôi, đôi chân mày cau lại, ánh mắt lo lắng hiện rõ:
"Bệnh viện..."
Tôi lùng bùng lỗ tai, mắt tôi hoa lên, khó chịu không thể giải tỏa được. Tôi quy. xuống uốn éo cơ thể. Tôi rớt nước mắt.
Chủ tịch nhìn tôi như vậy. Ngài ấy do dự rồi đột nhiên nhấc bổng tôi lên để tôi rơi nhẹ lên chiếc giường êm ái. Ngài ấy lấy cơ thể ấm nóng của mình áp sát người tôi. Hương thơm từ cơ thể toát ra làm người đối diện như tôi phải say mê.
Khoảng cách bây giờ rất gần. Gần đến mức ngực của tôi bị lòng ngực to lớn của ngài ấy áp đặt. Tôi có thể nghe tiếng tim của cả hai đập nhanh dần.
Tô Quân khẽ vuốt tóc tôi. Nhìn tôi bằng sự dịu dàng hết mực. Sự ôn nhu trong đáy mắt thật khác so với vẻ lạnh lùng thường ngày. Môi của Tô Quân chạm vào vành tai của tôi:
"Nhật Hạ thả lỏng!"
Động tác của ngài ấy làm người tôi run lên từng đợt. Tôi cố gắng hít thở sâu...sâu hơn... chưa kịp lấy lại nhịp thở bình thường thì đột nhiên môi mỏng của ngài ấy chạm vào bờ môi hồng của tôi. Tôi tròn mắt nhìn ngài ấy.
Ngài ấy thì nhắm nghiền mắt say đắm. Quá bất ngờ nhưng cơ thể tôi không một chút phản kháng mà trái lại càng phôi hợp nhịp nhàng hơn.
Đầu lưỡi của Tô Quân dần dần xâm chiếm quấn lấy đầu lưỡi của tôi.
Đây là nụ hôn đầu đời của tôi mà? Sao có thể để cho ngài ấy?
Miệng thì vẫn hôn, tay vòng qua chiếc eo săn chắc đầy nam tính của Tô Quân mà siết chặt nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn trào không ngừng.
Càng lúc ngài ấy càng áp sát người tôi hơn. Càng lúc càng xâm chiếm quấn lấy không muốn rời đi. Tôi cảm nhận được sự hấp dẫn đến mê hoặc từ người đàn ông này. Tôi muốn đẩy ra nhưng càng lúc càng lún sâu khó cưỡng.
Rồi Tô Quân nâng tôi ngồi dậy ngồi vào lòng của ngài ấy. Tay siết chặt eo tôi đến mức tôi không thở được nữa.
Vẫn chưa chịu buông tha, chủ tịch chầm chậm di chuyển xuống vòng 3 to tròn của tô. Một tay bắt đầu xoa nhẹ vòng một. Dây kéo của chiếc dầm bị kéo xuồng một ít.
Tay ngài ấy không ngừng chuyển động trên người tôi. Làm quần áo của tôi trở nên xộc xệch.
Cà vạt của ngài chủ tịch cũng bị tôi làm lệch đi. Tay tôi gì chặt Tô Quân đến mức vài chiếc nút áo bị bung ra.
Lần đầu tiên trong đời tôi vì người khác lợi dụng nhưng không phản kháng như vậy.
Và rồi...
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa:
"Chủ tịch giải quyết xong rồi. Chúng ta có thể đi!"
Chủ tịch nghe xong liền dừng lại, ngài dùng cà vạt quấn tay tôi:
"Yên nào! Đừng động!"
Sau đó lấy áo vest khoác ngoài bế tôi đi thật nhanh. Tôi không còn nhìn thấy gì xung quanh nữa, người xụi lơ đi.
Một cảm giác bao trùm bí bách như có hàng ngàn mũi tên châm chích vào người tôi...
Tôi chỉ nghe tiếng chủ tịch thúc giục:
"Chạy nhanh lên!"