Tự nhiên chủ tịch bắt tôi chịu trách nhiệm? Rõ ràng không ai chăm sóc thì có! Sao chủ tịch không thuê hộ lý đi?
Tôi nghĩ chủ tịch cũng có chút đáng thương. Dù sao ngài ấy cũng đang ở đất khách quê người. Tôi hỏi nhẹ:
"Chủ tịch, thế trước đây ngài bị bệnh thì ai chăm sóc?"
"Thư ký!"
"Tiểu Kiều sao?"
Ngài ấy gật đầu.
Nhờ vậy, tôi mới biết làm thư ký phải kim luôn bảo mẫu đó! Tôi trầm ngâm, hơi bất tiện một chút. Suy nghĩ lại thì hôm qua ngài ấy có thể bỏ mặc tôi để về cũng được mà? Cuối cùng lại cõng tôi. Tôi bỏ mặc sao được? Nếu tôi chăm sóc cho chủ tịch thì nhân cơ hội này tìm hiểu xem người đàn ông nằm trong phòng 102 là ai. Một công đôi việc!
Tôi cười nhẹ:
"Dạ! Chủ tịch nghỉ ngơi tôi về công ty xử lý việc xong sẽ đến ạ!"
Tôi cúi đầu lui ra cửa. Tự nhiên tôi chững lại:
"Mà Chủ tịch ngài bệnh gì vậy ạ?"
Ngài ấy hừ lạnh một tiếng:
"Viêm ruột thừa!"
Ngoài vừa truyền đến tiếng gõ cửa. Cô y tá vào xem tình hình của chủ tịch.
“Bệnh nhân được chỉ định phẫu thuật nội soi. Bệnh nhân nhịn đói 8 tiếng. Vậy cho nên từ giờ đến khi phẫu thuật xong người nhà đừng cho bệnh nhân ăn gì nha!"
"Dạ!"
Tôi nhanh chóng gật đầu tỏ vẻ hiểu. Quay sang nhìn chủ tịch, chân mày tôi nhíu lại, mi tôi rủ xuống tỏ vẻ không yên tâm. Tôi nói với chủ tịch:
“Ngài đợi tôi đi về liền!”
Tôi tiến lại gần đỡ ngài ấy nằm xuống, chủ tịch ngài thường mà tôi thấy đều dùng vẻ mặt lạnh lùng, nói chuyện cũng chẳng lời nào lọt tai. Hôm nay lại bị cơn đau hành hạ. Tự nhiên tôi thấy cảnh này không chịu được sóng mũi cay cay. Chủ tịch bây giờ đã nằm yên vị trên giường bệnh. Tôi tranh thủ về lại công ty xử lý một số việc rồi đi thẳng đến bệnh viện.
…
Bây giờ là 6 giờ chiều, ngoài đường dòng người hối hả bon chen sau một ngày làm việc mệt nhoài. Có người thì hẹn hò người yêu, có người rủ nhau tám chuyện, có người chỉ muốn về nhà với gia đình. Tôi ra đến cổng công ty, ngước nhìn bầu trời. Mới giờ này mà trăng đã lên sáng cả một vùng. Tôi không có người yêu, cha mẹ thì đang ở quê xa.
Trong cái thành phố rộng lớn hơn 8 triệu người sinh sống. Người yêu tôi đang ở đâu?
Tự nhiên tôi bực dọc dậm chân. Lại còn phải chăm sóc cho chủ tịch cao cao tại thượng nửa, thời gian đâu mà tìm người yêu bây giờ?
Tôi lê đôi bàn chân về đến phòng trọ, tất bật soạn những vật dụng cần thiết rồi đón xe buýt đến bệnh viện V.
Đến nơi chủ tịch đã ngủ rồi nên tôi rón rén bước lại gần. Tôi tháo cặp mắt kính của chủ tịch xuống nhìn thật kỹ. Hàng lông mi cong vút, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng hồng hào toát lên vẻ mị lực không thể rời mắt được.
"Mặt tôi có dính gì hả?"
Ôi! Tôi như làm điều xấu bị bắt gặp nên giật mình lùi về sau mấy bước.
"Đâu có đâu… Tôi…"
Tự nhiên tim tôi đập mạnh kinh khủng. Tôi cảm nhận được mình đang đỏ mặt nóng bừng bừng lên. Cảm giác gì kỳ vậy?
"Nhật Hạ! Tôi thèm ăn cháo đậu đỏ!"
"Ngài khỏe lại rồi ăn!"
"Nhật Hạ! Tôi muốn ăn ngay bây giờ!"
"Không được! Bác sĩ không cho!"
"Nhật Hạ! Tôi là chủ tịch của cô đấy! Tôi trả lương cho cô đấy!"
Tôi cười nhẹ rồi chu đôi môi ra:
"Lêu lêu… Đây là bệnh viện! Trừ khi ngài là chủ tịch bệnh viện!"
Ngài ấy mặt hầm hầm tuyên bố:
"Tôi sẽ mua bệnh viện này ngay và luôn. Cô tin không?"
Tôi gật đầu lia lịa:
"Tôi tin! Đợi ngài phẫu thuật xong rồi muốn ăn tôi sẽ nấu cho ngài!"
Tôi lấy tay che miệng lại. Có vẻ tôi đã lỡ tuyên bố một chuyện khó khăn. Tôi hối hận nhưng chủ tịch dường như đang chờ câu nói này của tôi. Ngài ấy vui vẻ cao hứng đáp:
"Được! Cô nói được làm được nhé!"
Sau đó, ngài ấy coi tôi như không khí chỉ chăm chăm nhìn vào cuốn sách mà đọc. Vậy là tôi trở thành người chăm sóc ngài ấy. Bất cứ yêu cầu gì tôi cũng không từ chối ngoại trừ việc ăn.
…
Bây giờ là 22 giờ đêm, ca mổ bắt đầu. Tôi ở bên ngoài phòng phẫu thuật đợi. Tôi ngồi, sau đó đứng, rồi đi đi lại lại không yên. Rồi cả một rừng người bao gồm y tá và bác sĩ khẩn trương cấp cứu cho một bệnh nhân.
"Mau chuẩn bị phẫu thuật. Bệnh nhân phòng 102 suy tim rồi!"
"Đã thông báo cho người nhà chưa?"
"Dạ cô ấy sắp đến rồi ạ!"
Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, đèn bật lên cũng là lúc Quỳnh Trâm vừa vào đến. Chị ấy gấp gáp đến nỗi mang một bên giày, một bên dép.
Ngồi chị ấy quỵ xuống khóc lóc thảm thiết. Nhìn cảnh như vậy tôi không kìm lòng được mà chạy đến an ủi. Chị ấy nắm lấy tay tôi, đôi mắt đỏ hoe:
"Xin em! Đừng nói chuyện này cho anh Phục Hưng nghe!"
Trong tình cảnh như vậy tôi chỉ biết gật đầu. Đúng lúc chủ tịch nhà tôi mổ xong nên tôi không thể an ủi chị được nữa. Nên đứng dậy đi về phía vị bác sĩ hỏi tình hình của chủ tịch. Bác sĩ nhìn tôi căn dặn:
"Có 2 việc cần làm sau khi bệnh nhân tỉnh dậy là tập ăn sớm và vận động nhẹ. Về chế độ ăn thì tốt nhất là ăn thức ăn nhẹ và dễ tiêu (như súp, cháo) ít dầu mỡ không chua cay, đến khi đánh hơi được thì có thể ăn uống lại như bình thường!"
Tôi gật đầu cảm ơn bác sĩ. Trên hết việc cần làm lúc này là chăm sóc tốt cho chủ tịch.
Còn chuyện chị Quỳnh Trâm còn nhiều điểm chưa rõ, đợi đến khi tìm hiểu kỹ rồi tôi sẽ quyết định có nói hay không nói với anh Phục Hưng.