Hoa và Nga cách nhau tận mười bốn tuổi.
Năm Hoa bắt đầu bước chân vào ngưỡng cửa đại học, khi ấy Nga đã là tiến sĩ kiêm giảng viên bộ môn Kiểm toán dự án đầu tư xây dựng cơ bản và Ngân sách Nhà nước. Sở dĩ Hoa có ấn tượng sâu sắc về vị giảng viên này, bởi chính ở hôm khai giảng, nàng ấy là người được cử ra thay mặt khoa Kiểm toán phát biểu.
Không phải ấn tượng vì Nga có ngoại hình nổi bật hay gương mặt trẻ hơn nhiều so với tuổi thực tế, mà bởi vì bài phát biểu kỳ lạ của nàng.
Trên sân khấu, khi mọi ánh nhìn đang hướng tới, hàng mày đậm của Nga nhíu lại, nhìn chằm chằm vào tờ giấy đã chuẩn bị từ trước mà lẩm bẩm: "Sóng bắt đầu từ gió, gió bắt đầu từ đâu, em cũng không biết nữa, khi nào ta yêu nhau?". Dứt lời, cả hội trường cười ầm ĩ. Trưởng khoa vội vã che mặt, những thành viên trong tổ cũng nghệt ra. Ngồi đằng sau hàng ghế của khoa Kiểm toán, Hoa còn nghe rõ thầy ấy gắt nhẹ với người ngồi cạnh: "Giời ơi, sao lại đưa tờ thư tình của vợ tôi cho con bé. Nhanh nhanh, đổi lại đi, xấu hổ chết đi được."
Thời điểm ấy, Nga chỉ nhún vai, vò vò tờ giấy cho vào túi. Dáng người dong dỏng cao khẽ cúi, gương mặt chẳng cảm xúc kéo mic lại gần: "À thì, cũng không có gì đâu. Tôi là Nguyễn Thanh Nga, thuộc bộ môn Kiểm toán, sau này chúng ta sẽ gặp nhau dài. Chúc các bạn sinh viên một kỳ học tốt đẹp, đừng để rớt môn. Xin hết!"
Bài phát biểu ngắn nhất từ trước đến giờ mà Hoa từng nghe. Cô kinh ngạc, khoé miệng xinh xắn cong lên. Mãi sau này, cô mới biết, là khi ấy Nga cố tình làm như vậy vì bị trưởng khoa ép học thêm bằng thạc sĩ chuyên ngành khác mà nàng không hề thích.
Nghe nói, sau bài phát biểu vang danh lịch sử lần đó, Nga đã bị thầy trưởng khoa quạt cho một trận từ trưa đến tận hơn sáu giờ chiều. May mắn là vợ thầy gọi về ăn cơm, chứ không theo như các giảng viên có mặt tại hiện trường, thì có lẽ thầy còn muốn nạt nàng ấy thêm ba, bốn tiếng nữa cho hả dạ.
Cũng sau hôm ấy, rất hiếm khi Hoa bắt gặp Nga ở trường. Các anh chị khối trên nói, hiện tại ngoài đứng lớp, Nga còn làm trưởng phòng Kiểm toán xây dựng cơ bản ở một công ty kiểm toán tư nhân, nên thời gian rảnh rỗi của nàng ấy gần như bằng không.
Thật ra thì ấn tượng ban đầu của Hoa về nàng ấy không hề tệ, nhưng cũng không đủ nhiều để cô chú ý.
Bẵng đi hai năm như vậy, cho đến năm học đại học thứ ba.
Vốn dĩ Hoa là lớp trưởng, nên cô luôn chủ động xin số điện thoại và liên lạc với giáo viên bộ môn trước khi bắt đầu một kỳ học. Năm ấy, Nga chính là giảng viên môn Kiểm toán dự án đầu tư xây dựng cơ bản và Ngân sách Nhà nước của lớp cô.
"Nghe nói, cô giáo tính tình kỳ quái không ổn định mày ạ. Môn này còn khó nhằn nữa, chắc tao chết mất." Con Hiền hâm ngồi cạnh Hoa ỉ ôi, nó lật lên lật xuống quyển giáo trình, bắt đầu nói sảng: "Ôi giồi ôi, học được môn này thì tao xứng đáng có một trăm anh người yêu mất. Đéo hiểu gì mày ạ."
Hoa cười đáp: "Đã học đâu mà hiểu. Với mày có người yêu rồi, đừng có đụng đến nỗi đau của tao nhé con hâm."
"Thôi đi bà, chảnh chó. Từ chối không biết bao nhiêu thằng rồi."
Thật ra từ chối tỏ tình của người khác, cũng bởi Hoa có lý do của riêng mình, cô chỉ mỉm cười cho qua.
Đã quá giờ chuông reo mười lăm phút, nhưng vẫn chưa thấy giảng viên lên lớp. Hoa ngừng đôi co với con bạn, bắt đầu mở điện thoại lục tìm hàng số của người kia. Một hồi tút kéo dài, cuối cùng bên kia cũng bắt máy: "Vâng, xin hỏi ai vậy?"
Nghe giọng nói trầm lắng dịu dàng kia, Hoa ngẩn người mất mấy giây, bỗng dưng trong đầu chợt hiển lên gương mặt thanh tú cùng đôi mắt trong trẻo đằng sau gọng kính vuông vắn.
"Alo?" Người kia lặp lại.
Hoa giật mình, bắt đầu lấy lại bình tĩnh. "Em chào cô, em là Dương Thị Hoa, lớp trưởng lớp KT54A9. Cô ơi, hôm nay lớp có tiết, chúng em vẫn đang đợi ạ."
"À." Dường như người kia bấy giờ cũng mới sực nhớ, "Tôi đang ở gần trường rồi, em điều hành lớp ổn định, đợi tôi một chút nhé."
Nói rồi, dứt khoát tắt máy. Hoa nhìn dãy số kia, bỗng dưng cảm thấy hồi hộp. Cô hướng ánh mắt ra khỏi cửa lớp, tự mình hình dung ra dáng người dong dỏng cao đang tiến lại gần.
"Này sao rồi? Cô bảo gì? Có nghỉ không?" Nhìn con bạn háo hức chờ mong, Hoa nhẫn tâm đánh gãy suy nghĩ của nó: "Đừng có mơ, cô đang đến đấy."
Chỉ hơn năm phút sau, nàng ấy đã xuất hiện, trên tay vẫn còn cầm một chiếc bánh mì đang ăn dở. Mái tóc ngang vai được túm bừa bãi buộc đằng sau, một vài sợi xã lả tả xuống chiếc áo sơ mi tối màu nàng đang mặc trên người. Gọng kính vẫn còn đọng lại vệt nước, chắc vừa chạy từ trong màn mưa về.
Bỗng dưng Hoa lại cảm thấy áy náy. Trời đương lập đông, có lẽ lạnh lắm...
"Xin lỗi, tôi có chút việc nên đến hơi muộn." Nàng đặt chiếc cặp lên bàn, nhanh nhẹn bày ra chiếc laptop cổ lỗ sĩ. "Nào, buổi đầu tiên, mọi người lấy giấy bút ra làm một bài kiểm tra ngắn."
Cả lớp bắt đầu kêu trời than vãn, ồn áo nhốn nháo như chợ vỡ. Nghe tiếng tính tình cổ quái đã lâu, Hoa chỉ không ngờ là nàng ấy lại cho kiểm tra ngay trong buổi đầu tiên gặp gỡ. Tự dưng nhớ lại bài phát biểu trước toàn trường của nàng cách đây hai năm, cô không nhịn được mà nhoẻn miệng cười.
"Mày còn cười được luôn." Hiền hâm ỉ ôi, loạt xoạt viết họ tên lên giấy. Hoa huých tay nó, chọc ghẹo: "Cô chỉ điểm danh thôi. Mày không nghe đồn là trí nhớ của cô cực kỳ tệ à? Mặt mũi sinh viên không nhớ nổi ai đâu."
Mà kỳ quái, không hiểu từ lúc nào mà Nga đã đứng ở bên cạnh bàn của hai người họ. Nàng tựa vào bàn, khoanh tay trước ngực nhìn Hoa đầy ý cười. "Em chắc không vậy? Trí nhớ tôi tệ thế ư?"
Hoa cứng người, mặt dần nóng lên. Con Hiền bên cạnh cũng tái mặt.
"Được rồi, đề bài kiểm tra ngày hôm nay, chính là phát biểu cảm nhận của các em về tôi." Nga vừa nói vừa đi lên bục giảng, ánh mắt thú vị nhìn đám sinh viên bên dưới. "Bài viết mà ấn tượng, thì tôi sẽ nhớ lắm đấy. Mọi người có mười phút, bắt đầu."
Hoa giống như tội phạm, liên tục cúi đầu né tránh cái nhìn của Nga. Đến lúc nào không đến, lại trúng lúc đang rôm rả nói xấu cơ chứ, đã vậy cô còn là lớp trưởng.
Kèo này rớt môn thật rồi.
Không giống mọi người, Hoa không cố ý viết dài thật dài những lời mĩ miều. Bàn tay cô cứng ngắc trên trang giấy, để đến hết giờ cũng chẳng có một chữ nào.
"Rồi, tất cả dừng bút, nộp bài cho tôi."
Giọng nói ấm áp vang lên, xoa dịu cái không khí náo loạn rộn ràng trong lớp. Có vẻ như bài kiểm tra này khiến sinh viên phấn khởi lắm, ai nấy mặt mũi cũng tươi như hoa.
"Ơ kìa con này, sao mày không viết gì thế? Mày điên à, tao với mày chết chắc với bà ý đó."
Con Hiền ở cạnh bỗng nhiên hô lên. Hoa giật mình, hốt hoảng nhìn trang giấy kiểm tra trắng tinh của mình. Cô vội vội vàng vàng lướt mấy chữ siêu vẹo trên mặt giấy trước khi vị giảng viên tiến tới tự tay thu bài.
Chết chắc rồi!
Cả tiết học ngày hôm đó, Hoa ở trong trạng thái nơm nớp lo sợ. Bởi khi giật mình nhận ra mấy chữ mình vừa viết trên giấy thì đã quá muộn, cô không còn cách nào để lấy lại được nữa.
Mà vị giảng viên kia cũng chưa xem qua, chỉ lặng lẽ đặt tập bài kiểm tra bên cạnh rồi bắt đầu đi vào bài giảng.
Giống như treo án tử lẳng lặng trên đầu.
Chuông reo kết thúc năm tiết vào lúc sáu giờ mười phút chiều, sinh viên túa ra khỏi lớp như ong vỡ tổ. Riêng chỉ có Hoa vẫn loanh quanh ở cửa lớp, nhìn người đang tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi mà toát hết cả mồ hôi.
Không biết cô giáo đã ngủ chưa nhỉ? Nhìn tập bài kiểm tra trên mặt bàn, trong lòng cô thầm toan tính. Chỉ cần mình nhẹ nhàng đi vào, nhanh chóng lấy lại bài viết ban nãy rồi chạy biến đi là được. Dù có bị bắt gặp thì mình cũng sẽ vo viên nó lại rồi giấu đi luôn, không để cô giáo phát hiện.
Nghĩ vậy, Hoa đánh liều, nhẹ nhàng tiến tới bàn giáo viên.
Có lẽ Nga cũng đã mệt, gương mặt tĩnh lặng nghiêng về một phía, hơi thở lên xuống đều đặn. Nàng ấy không phát giác ra cô.
Hoa nín thở, thò tay bắt đầu tìm kiếm bài kiểm tra của mình. Cô liếc nhìn mi tâm đang nhíu lại của người kia, hành động cũng dừng lại.
Thật ra, nếu trừ bỏ cặp kính kia, thì nàng ấy cũng là một cô gái dễ nhìn.
Thế nhưng đột ngột, hàng mi dày nâng lên, con ngươi mơ màng hé mở. Mắt đối mắt, nàng nhìn cô có vẻ kinh ngạc. Hoa cứng người, miệng kéo lên lắp bắp: "Cô... em đang... không, ý em là..."
Môi nàng bất chợt cong lên, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng: "Sao em lại thích tôi?"
Bị đọc được mất rồi.
Phải, ban nãy cuống quá, Hoa đã vội vã viết lên giấy dòng chữ: Người em thích là cô.