4
Chúng ta tới thành trấn trước khi hoàng hôn buông xuống, tìm một khách điếm điều kiện tương đối tốt nghỉ ngơi.
Đi đường say xe làm tối đến ta không muốn ăn gì, gần như không bỏ bụng mấy. Trở về phòng, ta dựa vào đầu giường, rảnh rỗi gấp giấy chơi.
Chẳng mấy đã gấp xong một chiếc thuyền giấy, một con rùa đen và một con gì đó hình thù kỳ quái, ta cũng không rõ nên gọi là gì.
Đang sáng tác cho ba chúng nó một câu chuyện thì y sư bưng thuốc vào. Ta nhận thuốc rồi uống một hơi cạn sạch. Hắn bắt mạch cho ta, hỏi thăm có thấy khó chịu ở đâu không, sau đó rời đi.
Khi cốt truyện sắp tiến đến giai đoạn thuyền đắm rùa vong, ta cảm thấy như vậy không ổn, vội vàng gấp thêm một con thỏ con, để nó đảm đương nhân vật cứu con rùa kia.
Đúng lúc này, Bỉnh Đường bưng một chậu nước nóng vào. Hắn đặt chậu nước một bên, hỏi ta: "Câu chuyện hôm nay là gì vậy?"
Ta kể lại cho hắn theo thói quen.
Hắn lộ vẻ trầm tư, xoa cằm nói: "Nhưng thỏ đâu biết bơi?"
Ta nghiêm túc nói: "Trong giả thiết của ta, con thỏ này biết bay."
"Nhưng nó đâu có cánh."
"Ai nói nhất định phải có cánh mới bay được?" Tuy nói vậy nhưng ta nghĩ lại, thấy hình như con thỏ có cánh càng ngầu hơn, vì thế xé thêm hai mảnh giấy cắm lên lưng thỏ giả làm cánh.
"Đợi lát nữa rồi chơi tiếp. Ở đây không có bồn tắm riêng nào sạch, đêm nay chỉ lau người qua thôi nhé?"
Ta đặt giấy gấp sang một bên, hỏi: "Tinh Đồng đâu?"
"Hắn có chút việc quan trọng cần làm."
Đột nhiên ta ý thức được một chuyện quan trọng, ảo não nói: "Khoan đã! Ta rõ ràng đã nói mười ngày này sẽ không để ý đến ngươi!"
Khóe miệng hắn khẽ lướt một nụ cười, sau đó vô cùng nghiêm túc đề nghị: "Dù sao hôm nay huynh đã nói chuyện với ta rồi. Chi bằng bỏ qua ngày hôm nay, bắt đầu tính từ ngày mai?"
Ta vui vẻ tiếp thu đề nghị của hắn: "Ý kiến hay!"
Hắn thuần thục giúp ta cởi bỏ quần áo trên người, nhúng khăn lông vào nước ấm, vắt khô, sau đó lau người ta.
Tiết xuân, trời không quá lạnh, thế nhưng thân thể ta yếu ớt không chịu nổi giá rét. Lúc vừa đến, trong phòng đã được đặt thêm một chiếc lò sưởi để sưởi ấm. Bởi vậy, dù đã cởi quần áo ta cũng không thấy lạnh, chỉ là... Ta cúi đầu nhìn cơ thể gầy gò của mình, véo nhẹ chiếc bụng phẳng lì, phiền muộn thở dài: "Hầy, ta mà có cơ bụng thì tốt biết mấy."
Đương nhiên, ta biết chuyện này với mình là không thể. Muốn có cơ bắp cần rèn luyện rất nhiều.
"Thừa Ý ăn nhiều hơn một chút là tốt rồi." Bỉnh Đường đỡ bả vai chà lưng cho ta: "Buổi tối huynh chỉ ăn có nửa bát cháo."
Ta uể oải nói: "Biết sao được. Ta không ăn nổi."
"Không sao. Nếu huynh thấy đói có thể nói với ta bất cứ lúc nào."
Ta: "Bất cứ lúc nào cũng được?"
"Phải."
"Nếu đầu bếp nghỉ rồi thì sao?"
"Ta nấu cho huynh."
Ta khiếp sợ: "Ngươi biết nấu ăn?"
"Biết một chút." Hắn nói xong, ngừng một lát rồi bổ sung: "Món huynh thích ăn ta đều làm được."
Ta mở to hai mắt, thán phục: "Ngươi thật lợi hại! Vậy ta đây sẽ cố gắng tối muộn một chút mới đói bụng."
Hắn bật cười: "Kể cả không thấy đói, chỉ muốn ăn thôi cũng được."
Nói chuyện trong chốc lát, hắn đã lau xong nửa người trên của ta.
Người có huyết mạch Thần toán trên người thường sẽ có một chiếc bớt hình lá cây màu đỏ. Bớt của ta ở phía eo bên phải, của mẫu thân ở vai trái, còn của tổ phụ nghe nói ở sau lưng.
Ta để ý Bỉnh Đường chỉ trong chốc lát đã nhìn eo phải ta đến bốn, năm lần, thấy rất kỳ quái. Trước kia hắn thường xuyên lau người xoa bóp cho ta, đã nhìn vết bớt của ta rất nhiều lần rồi. Ta hỏi: "Ngươi nhìn cái gì?"
Hắn chuyển tầm mắt, trấn định nói: "Không có gì."
Hắn giặt khăn lông rồi tiếp tục lau hai chân của ta.
Trên thực tế, trị liệu mười mấy năm, chân ta hiện tại đã có một ít cảm giác, thế nhưng cực kỳ mỏng manh. Dù người khác dùng lực xoa ấn rất lớn, ta chỉ mơ hồ có cảm giác bị đụng vào.
Sau đó ta phát hiện, Bỉnh Đường liên tục nhìn eo ta, kỳ thật là để dời tầm mắt, tránh nhìn đến giữa hai chân của ta.
Rõ ràng trước kia hắn không như vậy.
Ta cẩn thận tự hỏi, hồi tưởng quyển sách mình từng đọc. Trong đó viết mọi người thường cho rằng kích cỡ của phần đó đó có liên quan đến năng lực của chuyện đó đó, thế nên nam giới có phần đó đó lớn sẽ tự hào, ngược lại nếu nhỏ sẽ cảm thấy tự ti.
Tuy rằng ta không hiểu chuyện này có gì đáng tự hào hay tự ti, nhưng ta nghĩ mình biết vì sao Bỉnh Đường lại như vậy.
—— Gần đây, bộ phận đó đó của ta hình như lớn hơn!
Ta thở dài, nói đầy ẩn ý: "Bỉnh Đường, kỳ thật ngươi không cần như vậy."
Ta vừa nói xong, quả nhiên thấy Bỉnh Đường có vẻ căng thẳng hơn, sống lưng căng cứng. Hắn nói: "Chuyện gì?"
Ta vỗ vai hắn khích lệ: "Chúng ta là huynh đệ thân thiết. Trước mặt ta, ngươi không cần thấy tự ti."
Hắn nhíu mày, lộ vẻ mê man lại hoang mang hiếm thấy: "Tự ti chuyện gì?"
Ta cũng kinh ngạc: "Không phải ngươi thấy phần đó đó của ta lớn hơn ngươi nên tự ti, không dám nhìn sao?"
Hắn ngạc nhiên một lúc, sau đó liếc mắt nhìn giữa hai chân ta rồi nén cười.
Xem hắn cười mãi không ngừng, ta giận dữ nói: "Không lẽ không đúng sao?"
"Đúng vậy. Của Thừa Ý lớn hơn của ta, ta tự ti." Hắn thống khoái thừa nhận.
Nhưng ta thấy thái độ của hắn không đúng lắm: "Ngươi nói một từ bất kỳ xem."
Hắn đáp: "Ta không muốn nói."
Ta ra vẻ hung dữ, nắm lấy vai hắn: "Không được! Ngươi phải nói."
Hắn như vô dùng bất đắc dĩ, thuận miệng nói: "Âm thanh thanh tĩnh."
Ta bấm ngón tay bắt đầu tính quẻ. Chẳng mấy chốc, những mảnh thông tin rời rạc liên tiếp tràn vào đầu ta. Xâu chuỗi xong, ta bị chấn động: "Vì sao lại thế?"
Hắn ấn tay ta xuống, muốn nói sang chuyện khác: "Giờ Thừa Ý có đói bụng không?"
Ta mặc kệ hắn, bối rối lẩm bẩm: "Nhưng trong sách rõ ràng viết rằng lớn nhất... Không đúng! Bỉnh Đường, ngươi có thể cho ta xem không? Ta không biết là ta tính sai, hay là sách viết sai."
"Quẻ của huynh chưa bao giờ sai. Ta nghĩ lần này cũng vậy, vì thế là sách viết sai."
Ta nắm tay áo của hắn, thành khẩn nói: "Bỉnh Đường, ta muốn nhìn."
Từ trước đến giờ Bỉnh Đường không thể cự tuyệt câu "Ta muốn" của ta. Hắn thở dài, nhắm mắt, tay đặt trên thắt lưng một lúc lâu cuối cùng cũng tháo ra.
Sự thật chứng minh, quẻ tính của ta không thể sai.
Ta hít một hơi: "Ôi! Vậy đúng là trong sách viết sai!" Kích thước lớn nhất hóa ra không chỉ có...
Ta chỉ mới liếc vài lần, Bỉnh Đường đã nhanh như chớp kéo quần lên, thắt dây lưng, ngồi xuống rồi khép chặt hai chân.
Cho dù hành động của hắn rất nhanh, ta vẫn nhìn thấy phần đó đó của hắn vốn đang ngủ say bỗng có xu thế thức tỉnh.
Ta là người cực kỳ có năng lực nhìn mặt đoán ý, biết Bỉnh Đường xấu hổ nên làm bộ không nhìn thấy. Chỉ thầm tự hỏi: Trong sách viết, cương cứng cần yếu tố kích thích từ bên ngoài hoặc kích thích từ tinh thần. Khi nãy không có kích thích từ bên ngoài, vậy hẳn là do chịu kích thích từ tinh thần? Hay là sách lại viết sai, kỳ thật có nguyên nhân thứ ba nào khác?
Chẳng mấy, ta đã rút ra kết luận.
Bỉnh Đường nói hắn thích ta, thế nên hắn chịu kích thích từ tinh thần —— hắn không dám nhìn phần đó đó của ta, kỳ thật hẳn để tránh khiến tinh thần chịu kích thích, chứ không phải do tự ti như ta nghĩ ban đầu.
Thật đúng là hiểu lầm tai hại, tự cầm đá đập vào chân mình! Chuyện này khiến người vô tư như ta cũng phải đỏ mặt.
Đồng thời, ta cũng tiến hành kiểm điểm sâu sắc. Việc này đã dạy ta một bài học, đó chính là sách vở không phải vạn năng cái gì cũng đúng, và không thể mù quáng áp dụng những chuyện trong sách ra hiện thực.
Lau người cho ta xong, Bỉnh Đường bưng chậu nước ra ngoài, lúc quay lại cầm theo một bát thuốc đặc sệt.
Ta được hắn nâng nằm sấp trên giường, nhìn hắn bôi thuốc lên tay, thành thạo xoa bóp phần eo mình. Ta như suy tư nói: "Để tránh việc tinh thần của ngươi phải chịu kích thích, ta có nên từ chối để ngươi chạm vào người không?"
Động tác của hắn khẽ ngừng, sau đó thản nhiên nói: "Không sao, Thừa Ý. Ta với huynh tâm vô tạp niệm."
Ta thở phào nhẹ nhõm. Lý do là vì trong tất cả mọi người, thủ pháp xoa bóp của Bỉnh Đường tốt nhất, làm ta dễ chịu nhất. So sánh giữa hai hầu cận bên người, kỹ thuật của Nguyệt Đồng tốt hơn Tinh Đồng, bất hạnh là lần này Nguyệt Đồng không đi, chỉ có độc Tinh Đồng.
Nếu chỉ có thể để Tinh Đồng xoa bóp, vậy đúng là thật khó sống.
Có lẽ vì tác dụng của thuốc, ta bị hắn xoa bóp một lúc, thật sự thấy bụng trống rỗng, hơi đói bụng.
"Bình Đường, ta đói." Ta nói.
"Được, xoa bóp xong ta làm đồ ăn cho huynh."
"Ta muốn ăn mì thịt bò với trứng!"
"Được."
Mười lăm phút sau, hắn đỡ ta dậy, mặc quần áo cho ta.
Ta nhìn hắn, nói: "Ta cũng muốn tới phòng bếp, xem ngươi làm."
Hắn cười bất đắc dĩ, đáp: "Được."
Hắn lại khoác thêm cho ta một lớp áo dày, bế ta lên xe lăn rồi đẩy ra cửa.
Vì để tiện hoạt động, phòng của ta ở lầu một. Ngoại trừ thị vệ đứng gác bên ngoài, trong khách điếm chỉ có vài khách nhân khác đang tụ năm tụ ba đi dạo. Bỉnh Đường phân phó một thị vệ đi báo ông chủ khách điếm chúng ta muốn sử dụng phòng bếp. Ông chủ nhanh chóng phản hồi không thành vấn đề.
Bỉnh Đường đẩy ta đi hậu viện. Vừa tới gần phía chái hành lang, hắn bỗng nhiên dừng bước, nhìn lướt qua hướng nào đó.
Ta nhướn đầu ngó theo hướng hắn nhìn thì thấy vài thân ảnh màu đen xẹt qua —— là ám vệ của ta.
"Lại là thích khách à?" Ta hỏi.
"Mấy kẻ vặt vãnh thôi, không cần để ý." Hắn đi tiếp.
Thực tế hiện tại đầu bếp vẫn chưa nghỉ, còn ở trong phòng bếp, nhưng ta muốn thử tay nghề của Bỉnh Đường. Bỉnh Đường nói qua với đầu bếp việc chúng ta muốn làm, đầu bếp nhiệt tình nhường bếp lò lại cho chúng ta.
Trong bếp có sẵn thịt bò, có thể nấu mì luôn.
Bỉnh Đường ngồi nhét thêm củi vào bếp. Ta cũng cúi người, muốn nhặt củi giúp hắn.
Hắn ngăn ta: "Thừa Ý đừng chạm vào, sẽ làm bẩn tay huynh."
Ta hơi nhíu mày: "Ngươi có thể cầm, vì sao ta lại không thể?" Dứt lời, ta ném một thanh củi vào lửa.
"Không sao, lửa cháy tốt rồi." Hắn lấy một chiếc khăn tay lau tay cho ta, sau đó xoay lưng lại, bận rộn nấu nướng.
Đầu bếp ngồi bên cạnh vừa ăn mì vừa nhìn hai người chúng ta, hỏi: "Hai người là huynh đệ à?"
Ta đẩy xe lăn lui về phía sau, đến bên cạnh hắn: "Đúng vậy, hắn là đệ đệ của ta."
Đầu bếp lộ vẻ kinh ngạc: "Ra các hạ là huynh trưởng sao? Thật đúng là nhìn không ra!"
"Không sao, ngươi không phải người duy nhất nhận lầm."
Đầu bếp cười, lại hỏi: "Hai người cũng đi Lăng Gia Sơn của Nguyên gia tìm người tính quẻ à?"
Ta nói theo ý của hắn: "Đúng vậy, chúng ta muốn nhờ Nguyên gia giúp tính quẻ xem chân ta có thể chữa khỏi hay không."
"Chân của các hạ bị sao vậy?"
Ta thở dài: "Chuyện này xảy ra đã lâu, nghĩ lại vẫn thấy kinh hoàng, không muốn nhắc lại. Sao vậy? Ở đây có nhiều khách nhân muốn đi Lăng Gia Sơn sao?"
"Nói đúng ra hầu hết đều như vậy. Trấn nhỏ này của chúng ta ở nơi khỉ ho cò gáy, nếu không phải gần Lăng Gia Sơn, chỉ sợ 180 năm cũng không có ai thèm tới, khách điếm đã đóng cửa hết sạch. Nếu tích góp được một khoản tiền ta cũng muốn đi, tính một quẻ xem bao giờ có thể cưới được tức phụ."
Ta nói: "Chuyện này sao phải tính? Nhân duyên tới không phải sẽ có sao? Ngươi nên để dành tiền cưới tức phụ thì tốt hơn."
"Nghe người ta kể Nguyên gia thần kỳ như vậy, ta cũng muốn đi thử —— nghe nói, sáu năm trước tổ tiên Nguyên gia từng tính chính xác tiền triều sẽ bị Tề triều thay thế. Sau đó, đương kim Thánh Thượng bốn năm trước đích thân tới Lăng Gia Sơn, tìm gia chủ Nguyên gia tính cho hắn một quẻ. Gia chủ Nguyên gia bây giờ nghe nói là người rất lợi hại!"
Ta liếc mắt nhìn gia chủ Nguyên gia đang nấu mì cho mình, gật đầu nói: "Đúng, ta cũng nghe nói vậy."
"Nghe đồn, hắn khác với các gia chủ khác của Nguyên thị. Võ công của hắn nhất tuyệt, đủ để so với Võ Lâm Bắc Đẩu, thế nhưng số lần gieo quẻ lại rất ít, chỉ tính quẻ cho những nhân vật lớn. A, đúng rồi! Nghe nói Nguyên gia còn có một vị trưởng lão trẻ tuổi, gieo quẻ rất giỏi, hình như chân hắn cũng..."
Kẻ hèn là ta rụt rè ưỡn ngực: "Thực ra lần này chúng ta đến đây chính là để tìm hắn."
"Ta cũng gặp được rất nhiều khách nhân đặc biệt đến tìm hắn, nhưng người này hình như có quy tắc không giống bình thường. Hắn không thu phí cao, chỉ gieo quẻ cho người có duyên."
Ta vỗ nhẹ chân mình: "Ta cảm thấy chúng ta rất có duyên, chân đều có vấn đề. Đều trẻ tuổi, còn rất anh tuấn. Hẳn là hắn sẽ gieo quẻ cho ta thôi."
Đầu bếp suýt nữa bật cười: "Không phải duyên theo nghĩa này! Tiểu huynh đệ, ngươi thật thú vị."
Ta nhún vai: "Ngươi cũng không phải người duy nhất nói như vậy."
Đúng lúc này, Bỉnh Đường đi đến đỡ ta lên xe lăn, cắt ngang cuộc trò chuyện.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Mì của ta đâu?"
"Đã làm xong, chờ lát nữa ta gọi người bưng lên."
Ý của hắn là về phòng rồi ăn. Ta hiểu, vẫy tay chào đầu bếp trước khi rời đi: "Ta đi trước nhé. Ta có dự cảm, trong vòng hai năm nữa ngươi sẽ cưới được tức phụ."
Đầu bếp vui vẻ, cũng nói: "Mượn cát ngôn của các hạ. Cũng chúc các hạ nhiều may mắn!"
Sau khi rời khỏi phòng bếp, ta cảm thấy bản thân có công danh lẫn thành tựu vô cùng lớn, trong lòng cực kỳ tự hào. Ta nói: "Sự thật chứng minh, ta ở ngoài cũng được mọi người yêu quý!"
Bỉnh Đường không để bụng: "Huynh vốn luôn được mọi người yêu quý, dù là ai gặp cũng vậy. Không cần chứng minh."
Lòng ta nở hoa, quay đầu nhìn hắn tán thưởng: "Nói hay lắm!"
Chúng ta vừa vào phòng thì thị vệ đã bưng mì đến.
Bát mì có màu sắc hấp dẫn, mùi hương ngào ngạt. Ta cầm đũa thử một miếng, sau đó không nhịn được khen: "Ăn ngon! Bỉnh Đường, ngươi cũng thật lợi hại!"
Bỉnh Đường mỉm cười, đưa tay giúp ta vén tóc vương trên mặt: "Vậy ăn nhiều một chút."