Lúc 12 giờ trưa Đàm Kiệt gửi tin trả lời.
Hẹn họ tối nay gặp ở dưới quảng trường ngầm gần khu phố mua sắm.
Có nhiều nơi để ăn chơi trong khu vực đó, bao gồm tiệm Game, tiệm Bi-a và cả quán Bar.
Lúc này Ngôn Kỳ đang giống như một con cá mắc cạn, cả người ướt sũng nằm trên tấm ga trải giường nhăn nhúm, tin tức tố bao trùm mùi mồ hôi, cả căn phòng tràn ngập vị Hormone nồng nặc.
Ngón tay cậu lướt trên màn hình, trả lời "Được" với Đàm Kiệt rồi ném điện thoại vào gối.
Tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ.
Ngôn Kỳ cụp mi mắt, khóe mắt liếc nhìn tên con trai đang vùi mặt vào cổ mình, cậu đưa tay vuốt mái tóc mướt mồ hôi của hắn:
"Mưa rồi."
Diệp Dương ngẩng đầu ánh mắt chậm rãi lướt qua gương mặt Ngôn Kỳ, dùng mũi cọ cọ cằm cậu.
Giường trong ký túc xá đều là giường đơn nên chỉ lớn như vậy, hai nam sinh vai rộng chân dài nằm đè lên nhau, căn bản không né đi đâu được.
Ngực Ngôn Kỳ bị hắn đè tê cứng, cậu vươn tay muốn đẩy Diệp Dương xuống. Hắn ngoan ngoãn lăn sang phải, sau đó đẩy Ngôn Kỳ sang trái rồi ôm cậu từ sau.
Cả hai đều đổ mồ hôi rất nhiều, lồng ngực ấm áp Diệp Dương còn ẩm ướt, cơ thịt thít chặt, rung động nơi đó đồng điệu với nhịp tim của Ngôn Kỳ.
Ngôn Kỳ nhắm mắt lại, nằm nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
"Kỳ."
"Hửm?"
"Hồi cấp 2 có lần mình dầm mưa chạy về ký túc xá cậu còn nhớ không?"
Cậu vẫn nhắm mắt, mường tượng theo lời nói của hắn, cong môi cười: "Nhớ chứ."
"Hôm sinh nhật không phải cậu còn nhắc lại, nói là khi đó cảm thấy có thể làm anh em với tôi cả đời sao?"
"Gạt cậu đó." Diệp Dương lại nói:
"Khi đó tôi nghĩ, có lẽ còn có thể thích cậu thật lâu nữa."
"Gì?"
Ngôn Kỳ mở mắt nghiêng đầu nhìn hắn: "Tôi mà không dầm mưa về với cậu thì cậu không thích tôi nữa à?"
"Cậu không làm vậy đâu."
Ngôn Kỳ cười: "Sao cậu dám chắc tôi sẽ không làm vậy?"
Bình thường mặt mũi cậu lúc nào cũng lạnh lùng, khi cười lên thì bừng sáng lóa mắt.
Diệp Dương cụp mắt ngắm cậu.
Đây là người hắn thích thầm mười năm, làm gì có chuyện không hiểu cậu.
Ngôn Kỳ chưa kịp nghe hắn trả lời thì Diệp Dương cắn mạnh một phát sau gáy.
"..."
Ngôn Kỳ nhíu mày: "Khùng hả?"
Diệp Dương nhỏ giọng cười, chóp mũi cọ cọ vành tai cậu:
"Tôi vui thôi mà."
"Kỳ ơi."
"Kỳ à."
Hắn gọi một tiếng lại hôn lên mặt cậu một cái.
"Ngừng liền!" Ngôn Kỳ né sang bên cạnh:
"Toàn nước miếng không."
Thật ra thì không có, những lúc âu yếm thế này Diệp Dương không kích động tới mức hôn cậu dính nước miếng như thế.
Chỉ là đôi khi nhìn hắn như thế này, Ngôn Kỳ cảm thấy có chút mềm lòng.
Cậu nhớ tới mình từng làm lơ một người rất thích mình hơn nửa tháng, lúc đó Diệp Dương giống như một con chó lớn bị chủ nhân vứt bỏ, quẫn bách đến mức chỉ dám nhờ các bạn cùng lớp chuyển mẩu giấy nhỏ để làm lành với cậu.
Nếu cậu biết sớm hơn thì đã không đối xử với hắn như vậy.
Diệp Dương không biết Ngôn Kỳ đang suy nghĩ cái gì, thấy cậu né tránh thì giơ tay chạm vào mặt cậu, giúp cậu lau sạch vệt nước không tồn tại.
Sáng sớm hai người đã hoạt động tích cực khiến cả người mồ hôi nhễ nhại, làm cậu phải tắm lần nữa trước khi ăn trưa.
Lúc tắm xong ra ngoài thì Diệp Dương đã trải ga giường mới sạch sẽ, đang ngồi ở bàn học cạnh giường hắn ăn cơm.
"Mùa hè là mùa của đom đóm, mỗi đêm sau những cơn mưa lớn, bụng đom đóm cái phát sáng gửi tín hiệu dưới những bụi cây, thu hút những con đực bay đến..."
Ngôn Kỳ vừa mặc quần áo vừa đi ngang qua sau lưng Diệp Dương, liếc nhìn nội dung được chiếu trên máy tính.
Hình như là một bộ phim tài liệu đề tài côn trùng.
Cậu cúi người, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Dương, sau đó kéo ghế ngồi cạnh hắn mở phần ăn của mình.
Thấy cậu ngồi xuống, Diệp Dương nhấn tạm dừng video:
"Muốn xem cái khác không?"
Ngôn Kỳ: "Xem cái này là được rồi."
"Tôi sợ cậu sẽ thấy chán."
"Tôi không cảm thấy vậy." Ngôn Kỳ vừa lấy đũa vừa nói:
"Nhưng mà sao cậu lại xem phim tài liệu khi ăn cơm vậy?"
Mí mắt hắn chớp nhẹ, nhấn tiếp tục xem video:
"Cậu có biết viện nghiên cứu lớn ở Bạch Thành không?"
Ngôn Kỳ khựng lại:
"Biết, sao thế?"
Viện nghiên cứu trực thuộc trường đại học Bạch Thành là một trong những viện nghiên cứu khoa học hàng đầu trong nước, đã đạt được một số thành tựu khoa học quan trọng trong lĩnh vực nghiên cứu về tin tức tố.
Nói đến đây thì phải nói thêm một chút về ba của Ngôn Kỳ, Ngôn Triết, ông cũng có mối liên quan sâu xa với viện nghiên cứu này. Khi rời Thanh Diêm xém chút ông đã đến viện nghiên cứu này để làm việc, nhưng không ngờ đột nhiên nhận được tin dữ từ bà Ngôn Kỳ, ông và Tô Dư Mân bỏ lại Bạch Thành trở về Thanh Diêm sinh sống, chuyện này cũng không được nhắc đến nữa.
"Tôi có quen một giáo sư ở viện nghiên cứu." Diệp Dương nói:
"Hiện tại họ đang tiến hành một hạng mục nghiên cứu một loại thuốc chuyên dùng cho Alpha trong kỳ nhạy cảm. Tin tức tố và tuổi tác của tôi đều phù hợp với yêu cầu của nghiên cứu này, ông ấy định mời tôi tham gia, tôi cũng đang xem xét."
Ngôn Kỳ nhăn mày.
Với thế lực và quan hệ của gia đình Diệp Dương, việc hắn quen biết với các giáo sư trong viện nghiên cứu cũng không có gì lạ. Nhưng bởi vì vậy, Diệp Dương sẽ không vì tiền hay lý do gì khác mà trở thành tình nguyện viên cho thí nghiệm của viện nghiên cứu... vì ai cũng biết, những thí nghiệm như thế này luôn đi kèm với rủi ro.
Diệp Dương giống như đoán được cậu đang thắc mắc điều gì, nên nói thêm:
"Dự án này chỉ trích xuất tin tức tố để quan sát, rủi ro rất thấp, chủ yếu tôi sẽ theo dõi hạng mục này với tư cách là tình nguyện viên, nếu làm tốt sẽ nhận được giấy giới thiệu của viện sau khi dự án kết thúc."
Đại học Bạch Thành là một trong những trường đại học hàng đầu trong nước, dù Nhất Trung có là trường cấp 3 trọng điểm của tỉnh thì cũng không nằm trong danh sách ưu tiên tuyển chọn. Nhưng chỉ cần có giấy giới thiệu của viện nghiên cứu, khi vượt qua kỳ thi đầu vào thì chắc chắn sẽ có một suất nhập học, nhiêu đây cũng đủ thấy được sự đáng giá của nó.
Điều kiện này quả thực rất hấp dẫn.
Lòng Ngôn Kỳ có hơi ích kỷ, cậu không muốn Diệp Dương tham gia vào một dự án nghiên cứu có rủi ro như thế, theo cậu thấy thì với điểm số của hắn, ngay cả khi không có cơ hội này, hắn vẫn có thể được nhận vào một trường đại học hàng đầu.
Nhưng dù sao đây cũng là quyết định liên quan đến tương lai sau này của Diệp Dương, ngay cả những người thân cận nhất cũng không có quyền quyết định thay hắn, cho nên cuối cùng Ngôn Kỳ cũng biểu hiện sự phản đối của mình.
Giọng nam trầm thấp của đoạn phim tài liệu trên máy tính vẫn đang thuyết minh:
"Đom đóm dựa vào ánh sáng để thu hút bạn tình. Mỗi con đom đóm có đều tần số ánh sáng khác nhau, nó bắt chước tần số ánh sáng con khác, để hấp dẫn những con khác giới"
Đột nhiên Diệp Dương nói:
"Kỳ à, cậu có cảm thấy cách đom đóm tán tỉnh bạn tình rất giống chúng ta không?"
Ngôn Kỳ hơi mất tập trung:
"Hả? Sao cậu lại nói vậy?"
"Cậu thấy đó, chúng thu hút bạn tình bằng cách phát ra các ánh sáng có tần số khác nhau. Chúng ta lại thu hút đối phương bằng cách phóng tin tức tố. Về cơ bản thì cũng như nhau, nhưng phương tiện thì khác thôi."
Ngôn Kỳ sực tỉnh, dùng đũa chỉ vào màn hình:
"Nên bây giờ cậu xem phim tài liệu này là chuẩn bị vào viện nghiên cứu à?"
Chưa tham gia thí nghiệm mà đã nghiên cứu bản chất của tin tức tố luôn rồi.
Diệp Dương rũ mắt cười cười: "Cũng có thể xem là vậy."
Ngôn Kỳ liếc nhìn hắn không nói gì.
Tuy nói vẫn đang suy nghĩ, nhưng hành động của Diệp Dương đã nói cho cậu biết đáp án hắn chọn.
Đột nhiên Ngôn Kỳ cảm thấy không còn muốn ăn nữa, nhìn hình ảnh những con đom đóm bị bắt đang vỗ cánh giãy giụa trong phim tài liệu, tưởng tượng đến cảnh Diệp Dương nằm trên giường, xung quanh là những thiết bị lạnh tanh, cùng một đám nhân viên nghiên cứu mặt không có cảm xúc tiêm thuốc thử nghiệm vào cơ thể hắn.
Đây đương nhiên là do sự tưởng tượng phóng đại của cậu, Ngôn Kỳ cũng không biết tại sao Diệp Dương chỉ mới nhắc đến một chút, mà cậu lại có phản ứng thái quá như thế.
Cậu đặt đũa xuống, đứng dậy vào nhà tắm rửa mặt.
...
Lúc họ bước vào quán Bar thì thời gian dành cho cuộc sống về đêm vẫn chưa bắt đầu, nên không gian khá yên tĩnh, ánh đèn lấp lánh tựa như những con sóng nhấp nhô xô vào nhau.
Ngôn Kỳ hơi chậm lại bước chân, ngắm nhìn xung quanh.
Ánh sáng mờ ảo, ít người nên nhìn có vẻ vắng vẻ, khác hẳn với hình tượng quán Bar mà cậu đã từng nghĩ.
Cậu hỏi Diệp Dương: "Chúng ta đến sớm quá đúng không?"
Hắn bảo: "Đi muộn chút nữa ở đây sẽ có rất nhiều người hút thuốc, còn ồn ào nữa, tôi sợ cậu không quen."
"À."
Thật sự là vậy, trước đây cậu chưa bao giờ đến quán Bar, ấn tượng của cậu về những nơi như thế này chỉ giới hạn trong các bộ phim và chương trình trên ti vi. Nếu không phải Đàm Kiệt nói tối nay có một ban nhạc rất hay sẽ biểu diễn ở đây, trùng hợp Diệp Dương cũng thích ban nhạc đó, có lẽ cả đời cậu cũng sẽ không đặt chân đến nơi này.
Không phải cậu có thành kiến, chỉ là cậu không thích những nơi quá ồn ào.
Cố Dã rõ ràng là người quen thuộc nhất ở đây, sau khi trò chuyện với vài người phục vụ tại quầy Bar, hắn ta dẫn họ đến vị trí có ghế dài nằm trong góc, chỉ chỉ lỗ thông gió và điều hòa bên trên:
"Chỗ này ô kê nè, mùi sẽ không nặng lắm."
Khách quan mà nói thì vị trí này khá khuất, ngoại trừ nằm cạnh lỗ thông gió thì không được tiện lợi gì lắm, Ngôn Kỳ biết rõ hắn ta làm vậy vì cậu nên lúc ngồi xuống thuận miệng nói:
"Cảm ơn."
Cố Dã nghe vậy xấu hổ xoa xoa mũi:
"Lần trước tui với anh Diệp đến đây là hồi lớp 10 trên người, người nó ám mùi khói nên sợ cậu có thể ngửi thấy, nên nó xịt lên người hết nửa chai nước hoa, tự ướp mình tới thơm ngon tròn vị luôn."
Diệp Dương đang định ngồi xuống, nghe hắn ta nói xong tà tà liếc hắn ta một cái.
Cố Dã lập tức ngậm miệng:
"Tui đi uống rượu đây, mấy người từ từ tâm sự đi."
Nói xong hắn co giò tốc biến.
"Cho tao một ly Sprite năm 1982!" Đàm Kiệt đứng lên hét với bóng lưng hắn ta.
Tần Bác Viễn: "Tới quán Bar mà uống Sprite, mày làm vậy mà coi được hả Đàm Kiệt?"
"Ngày mai tao phải kiểm tra sức khỏe, hôm nay không thể uống rượu."
Đàm Khiết ngồi xuống, quay đầu sang phía đối diện:
"Nãy nó nói là thiệt đó hả?"
Diệp Dương: "?"
"Là cái vụ mà cậu "tự ướp mình tới thơm ngon tròn vị" luôn đó?"
Diệp Dương còn chưa kịp trả lời, Ngôn Kỳ đã nói trước:
"Thật đó, tôi vẫn còn ấn tượng."
Ban đầu Ngôn Kỳ không để tâm chuyện này lắm, nhưng trách sao được khi mà trí nhớ cậu lại quá tốt, Cố Dã vừa nhắc đến là cậu lập tức nhớ ra.
Năm ngoái có một hôm, Diệp Dương vừa về ký túc xá là vào phòng tắm để tắm liền, lúc gom đồ chuẩn bị giặt Ngôn Kỳ vừa cầm lên đã ngửi thấy một mùi nước hoa nam nồng nặc.
"Lúc đó tôi còn tưởng cậu ta đi hẹn hò với Omega nào nên dây mùi vào."
Diệp Dương: "..."
Đàm Kiệt: "Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?"
Ngôn Kỳ: "Không có sau đó."
Đàm Kiệt: "Cậu không thèm hỏi thăm hay nhiều chuyện gì luôn hả?"
Ngôn Kỳ: "Không."
Tần Bác Viễn đụng đụng cánh tay Đàm Kiệt:
"Mày tưởng anh Kỳ là mày đó hả, còn nhiều chuyện nữa chứ!"
Một người phục vụ mang nước lên, Ngôn Kỳ cầm lấy nhấp một ngụm.
Thật sự Ngôn Kỳ không phải là người thích nhiều chuyện, nhưng nếu bình thường quần áo của anh em tốt mình mà có mùi nước hoa nồng nặc, thì cậu vẫn sẽ hỏi vài câu.
Về phần tại sao ngày đó cậu không hỏi, nguyên nhân chính là do cậu có chút không thoải mái, sau khi ném quần áo vào máy giặt xong là nằm xuống giường đi ngủ sớm, ngày hôm sau tỉnh dậy giống như không có chuyện gì xảy ra.
Dù thế nào thì cậu cũng chưa bao giờ nghĩ rằng người này chỉ vì sợ cậu ngửi thấy mùi khói, nên mới xịt nhiều nước hoa lên người như vậy.
Ngôn Kỳ đặt cốc nước xuống, kề sát vào tai Diệp Dương:
"Thật sự là để che mùi khói à?"
Diệp Dương quay đầu nhìn cậu: "Không thì sao?"
Ngôn Kỳ cụp mắt: "Hôm đó cậu tới quán Bar vào buổi tối mà, ai biết được còn ám mùi gì nữa chứ?"
Diệp Dương: "..."
Hội trưởng Ngôn toàn dùng giọng nói bình thản tới mức lạnh lùng để nói mọi loại chuyện, nhưng không hiểu sao bây giờ lại nghe có chút... kỳ quái?
"Hôm đó Cố Dã thất tình nên tôi ra ngồi với nó thôi, không uống miếng rượu nào hết, cũng không nói chuyện với người khác..."
Diệp Dương giải thích giữa chừng thì ngừng lại, nhìn chằm chằm mặt Ngôn Kỳ, muốn tìm hiểu cảm xúc của cậu từ những biểu cảm nhỏ nhất.
"Kỳ... không phải cậu đang ghen đó chứ?"
Động tác của Ngôn Kỳ cứng ngắt.
Thật ra cậu có hơi không vui.
Nhưng chỉ hơi hơi thôi.
Nghe Diệp Dương hỏi như thế cậu cũng không muốn phủ nhận, rốt cuộc thì giờ họ cũng đã xác nhận quan hệ, trong lòng có dục vọng chiếm hữu với người yêu mình vốn dĩ là chuyện thường tình thế gian thôi mà.
Cậu đang định trả lời, ngẩng mặt thì thấy ánh mắt sáng rực của Diệp Dương dưới ánh đèn mờ ảo, tràn ngập trong đó là cảm xúc vui sướng khó tả.
Khẽ dời ánh mắt xuống dưới, cậu thấy khóe miệng ai đó đang cố kìm chế nở một nụ cười.
Ngôn Kỳ: "..."
Đừng nói là tên này hạnh phúc tới trổ bông rồi chứ?
Cậu híp mắt, giơ tay véo nhẹ mặt Diệp Dương:
"Cậu hay quá ha."