Nhật Ký Dương Cầm

Chương 13




Có vẻ Chung Tử Kỳ rất thích ta, ta không biết có cái loại tình cảm chị em tương thông hay không nhưng ta cũng không bài xích chuyện đó. Cô ta thích ta cũng tốt cho ngày tháng sau này của ta rất nhiều. Chúng ta lại cùng công ty, mỗi lần có hoạt động gì là cô ta lại dính lấy ta như sam, bọn phóng viên cũng có cái mà viết. Cái gì mà showbiz không đáng sợ như người ta vẫn đồn. Ta cười lạnh, các người muốn biết nó có đáng sợ hay không thì nên trực tiếp vào xem, ở ngoài nói đông nói tây, thật chả hay tí nào.

Đi cùng với Chung Tử Kỳ, quả thực có nhiều điều làm ta khó chịu. Ví dụ như ta sẽ gặp một chiếc ô tô dài màu đen, trên xe có một vị phu nhân xinh đẹp. Vị phu nhân ấy luôn nhìn Chung Tử Kỳ bằng ánh mắt dịu dàng ấm áp, còn đối với ta lại lạnh lùng như băng. Ta biết bà ấy chắc hẳn đang cảnh cáo ta không được lại gần đứa con gái bảo bối của bà ấy. Ta làm ra vẻ vô tội nhìn hai mẹ con bọn họ cười cười nói nói, trong lòng đích thực lạnh như băng. Ừ, mẹ ta đấy! Thật nực cười, bà ấy coi ta còn hơn cả kẻ thù!

Người thứ hai có ánh mắt giống bà ấy chính là Hàn Dương. A, ta đã quên mất người đàn ông quyền lực này. Chắc hẳn anh ta nghĩ với công phu cáo già của ta, tiếp cận vị hôn thê ngây thơ đơn thuần của mình chắc chắn là không có ý tốt. Ta đâu phạm gì anh ta kia chứ? Chuyện trước kia hình như ta cũng đã quên sạch sành sanh rồi, ta cũng không rảnh hơi để hai tập GN và Chung thị chĩa mũi nhọn vào mình. Trước kia anh ta dùng ta làm thế thân của Chung Tử Kỳ, nay cô ta đã ở bên cạnh rồi, ta cũng xem như là một nô tỳ bợ đỡ đi.

Người khiến ta không thoải mái nhất lại chính là Chung Tử Đức. Người này giống như âm hồn bất tán, không chịu tha cho ta. Chẳng biết anh ta lấy được số điện thoại của ta từ đâu, ngày nào cũng hai tin nhắn một sáng một tối chúc ta vui vẻ. Ta bực bội, nếu anh ta không kè kè sát ta có lẽ ta sẽ vui vẻ hơn đấy. Anh ta tuy là người tốt nhưng dù sao cũng là con trai kẻ đã phá nát cuộc sống hạnh phúc của gia đình ta. Ta cũng không mong mình có bất cứ mối quan hệ gì với nhà đó.

Ta chịu đựng đủ mọi loại ánh mắt của đồng nghiệp. Ta biết trong mắt bọn họ ta chỉ là một kẻ trèo cao, dám thân thiết với tiểu thư Chung thị ngoài mục đích thì chỉ có mục đích mà thôi. Ta cười giễu, bọn họ đang ganh tỵ với ta đây mà. Giới giải trí chính là như vậy, bọn họ không làm được, khi ta làm được lại khinh bỉ ta, không biết bọn họ có từng nghĩ chính mình cũng khát khao như thế hay không?

Ta bỏ qua hết thảy, tập trung điên cuồng làm việc, nơi này ta không muốn ở lại một giây, khi đã đủ vốn liếng, ta nhất định rời đi không hối hận.