a mở mắt, nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trước, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Ta nhấc cánh tay, cảm giác đau nhức lan tỏa khắp cơ thể. Bằng chứng của một đêm điên cuồng phóng túng. Vậy là ta thực sự đã bước vào con đường ghê tởm nhất của giới nghệ sĩ rồi. Ta cười tự giễu. Một người kiên định như ta vậy mà cũng không thể khuất phục nổi cuộc đời tàn khốc này. Vì đồng tiền, bát gạo, ta đã bán đi thứ đáng giá nhất còn lại của mình – trinh tiết. Chắc hẳn kẻ nào nghe được chuyện của ta cũng sẽ cong môi mà cười nhạo. Một nghệ sĩ piano lại nói đến cơm áo gạo tiền, thật không tưởng tượng nổi. Ừ, ta cũng không nghĩ bọn họ sẽ hiểu được. Đằng sau một cây đàn dương cầm thanh cao như thế chỉ có thiên sứ mới xứng đáng. Nhưng ta không phải thiên sứ. Ta hướng mình vào con đường này bởi vì ta không có được học hành. Nếu không thể kiếm một tấm bằng cho tương lai thì chi bằng kiếm một con đường khác cho bản thân. Ta thật sự khâm phục mình, ta cũng đã chịu đựng mười năm rồi đấy. Ta mới chỉ hai lăm tuổi thôi. Cũng may nghệ sĩ piano không giống với diễn viên hay ca sĩ thần tượng, tuổi nghề của bọn họ quá ngắn, nếu ta là họ chắc đã phải cuốn gói hành lý đi xa rồi. Ta vỗ vỗ đầu mình, nghĩ xa quá. Tiếng thở đều đều của người nằm bên cạnh khiến ta lạnh người. Ừ, hắn chính là kẻ đã mua đêm đầu tiên của ta
Đổi lại ta sẽ nhận được giải nghệ sĩ piano mới của năm. Cái giá đó quả thực không tệ, ta cũng không ngờ hắn lại đồng ý. Nghĩ lại đúng là ta có lời thì phải. Sau đêm này ta sẽ có một cuộc sống mới, một cuộc sống mà không cần phải ngày ngày hao tâm tổn trí lo lắng đến tiền nhà, tiền điện của tháng sau. Một cuộc sống mà đêm đêm không phải ngồi ở phòng trà đánh đàn suốt năm tiếng đồng hồ để mua vui cho người. Một cuộc sống mà khi ta bị ốm cũng không cần phải gắng gượng đứng dậy xách túi đi làm. Nghĩ vậy ta liền cảm thấy sung sướng. Suốt hai lăm năm sống trên đời, hình như đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy tương lai với một vẻ chờ mong như thế. Nỗi hân hoan trong lòng khiến ta quên cả đau đớn, nhục nhã, ta chìm dần vào giấc ngủ, bên môi vẫn còn đọng lại một nụ cười.
Tiếng loạt xoạt vang lên khiến ta tỉnh giấc, rèm cửa đã được kéo lên từ lúc nào
Ánh nắng chiếu vào làm ta chói mắt. Người này cũng thật là, sao lại không để ý chút nào đến việc còn một người trong phóng là ta kia chứ? Đúng là kẻ có quyền có thế chẳng thèm coi ai ra gì. Ta hé mắt thấy hắn đang mặc lại quần áo. Người này không những có thiên tài bẩm sinh, gia thế tốt lại còn sở hữu một gương mặt lạnh lùng nam tính khiến ai ai cũng phải thổn thức. Hắn còn khá trẻ, chỉ mới ba mươi mà đã làm chủ tập đoàn đa quốc gia nổi tiếng toàn cầu – tập đoàn GN. Thân hình hắn rắn chắc khiến ta lại liên tưởng đến đêm qua, khuôn mặt bỗng chốc nóng ran. Ừ, cũng may là hắn, nếu là một lão già năm mươi bụng phệ chắc ta đã trốn đi từ lúc tỉnh lại rồi. Ta ngẫm nghĩ, dù có bán thân cũng nên có thành ý một chút, vậy là ta kéo chiếc túi xách bên cạnh lấy quần áo ra thay. Trợ lý Tiểu Tạ của ta cũng thật chu đáo. Nếu không nhờ cô ta chuẩn bị quần áo dự phòng cho ta, chắc ta cũng chỉ còn nước kêu người tới cứu. Nhìn bộ váy màu đỏ quyến rũ ta cắn răng mua đã rách tả tơi nằm trên sàn nhà mà ta khóc không ra nước mắt. Ít ra nếu nó còn lành lặn, ta cũng sẽ tiết kiệm được một khoản kha khá. Ta lắc lắc đầu không nghĩ đến nữa. Quần áo cũng đã mặc xong, ta rũ chăn bước xuống giường đi đến cạnh hắn. Ta chọn một chiếc cà vạt rồi kiễng chân thắt lại cho hắn. Hắn cũng chẳng có chút gì phản kháng. Mùi hương đàn ông nhàn nhạt quấn quanh mũi ta, nói thực nó khiến ta dễ chịu. Tay ta hơi run, nói gì thì đây cũng là lần đầu tiên ta làm mấy chuyện này, hắn lại là một kẻ có khí thế bức người như thế bảo sao ta không sợ? Thắt xong cà vạt, ta ngẩng đầu nhìn hắn trên môi hiện lên một nụ cười tươi nhất có thể. Hắn vậy mà không có chút cảm xúc nào, trên mặt còn lạnh hơn tiền. Ta cũng không thèm để ý, ta cần gì mặt hắn cười hay khóc, ta chỉ quan tâm đến quyền lợi hắn cho ta mà thôi.