Nhật Ký Đòi Lương Của Tiểu Phiên Dịch

Chương 8




Văn Giai Hiên làm ổ trên sofa, không việc làm nên đành chơi điện thoại. Tuy rằng hai mắt dán vào màn hình, song toàn bộ giác quan còn lại đều không đặt tại chỗ. Chỉ cần phía sau ghế có tiếng động, cậu sẽ hào hứng quay lại, hẳn nhiên toàn bộ đều lấy thất vọng làm kết truyện.

Võ Trạch Hạo không đi hút thuốc cũng là đi uống nước, không có dù chỉ một tia ý tứ muốn giao việc cho cậu. Cuối cùng Văn Giai Hiên thực sự không nhịn được, mắt lăm lăm nhìn Võ Trạch Hạo hỏi: "Còn chuyện gì khác cho tôi làm không?"

Võ Trạch Hạo lời ít ý nhiều: "Không."

Văn Giai Hiên đóng miệng thu về sofa, thế mà Võ Trạch Hạo đột nhiên sửa lời: "Có một việc có thể."

Văn Giai Hiên vội vã từ sofa thò đầu ra, hai mắt sáng trưng chờ đoạn sau của Võ Trạch Hạo.

"Biết nấu cơm không?" Võ Trạch Hạo hỏi.

Ngôi sao sáng nhỏ trong mắt tắt lịm trong chớp nhoáng, hai vai Văn Giai Hiên rũ xuống, chán chường: "Không biết."

"Thôi không phải chuyện của cậu." Ngữ khí Võ Trạch Hạo bình thản không sóng gió, từ lúc bắt đầu xem ra đã không có hy vọng gì.

Văn Giai Hiên không cam lòng, lật đật nói thêm: "Gọi thức ăn bên ngoài nha."

Võ Trạch Hạo cười khẽ một tiếng, tầm mắt vẫn dừng lại ở trên màn ảnh: "Không cần, chút nữa tôi làm cơm."

Văn Giai Hiên chớp chớp mắt, nghĩ thầm người này thật thần kỳ, cậu chưa bao giờ thấy đàn ông đã có sự nghiệp lại còn rành chuyện bếp núc, tỷ như cha cùng anh cậu, đều là loại không dính khói dầu điển hình.

Cậu nhìn đồng hồ, thấy đã sắp sáu giờ liền không nhịn được hỏi: "Anh chừng nào thì xong việc?"

Võ Trạch Hạo liếc mắt nhìn hắn: "Đói bụng?"

Văn Giai Hiên gật gật đầu: "Ừm."

Võ Trạch Hạo thở dài, nhập vài chữ trên bàn phím rồi đứng dậy. Văn Giai Hiên lúc này lại nhớ tới Võ Trạch Hạo ghét nhất người nhiễu loạn kế hoạch của mình. Lời này suy luận một chút, cũng chính là hắn ghét bị chen ngang khi đang làm việc.

Nghĩ đến đây, Văn Giai Hiên liền vội vàng nói: "Tôi cũng không quá đói bụng, anh cứ làm việc đi."

"Không có gì." Võ Trạch Hạo từ bàn làm việc đi đến nhà bếp phải đi ngang qua sofa, tiện tay xoa nhẹ đầu Văn Giai Hiên, "Ngày hôm nay cũng coi như xong việc rồi."

Võ Trạch Hạo làm hành động không chú ý lực tác dụng. Đầu Văn Giai Hiên bị hắn ấn đến thụt một đoạn xuống. Bất quá tay Võ Trạch Hạo vừa rời đi, Văn Giai Hiên y như cái lò xo bật lên, tiếp tục ló đầu nhìn nhà bếp.

Võ Trạch Hạo làm đại hai món, không nói là đơn giản, nhưng tuyệt đối không đủ tiêu chuẩn chiêu đãi khách. Văn Giai hiên trong lòng mừng thầm, thế này coi như Võ Trạch Hạo không xem cậu là người ngoài.

Đương nhiên, Văn Giai Hiên quên một thứ. Võ Trạch Hạo không phải xem cậu là người trong nhà, mà xem cậu là thứ không có gì to tát đáng bận tâm.

Văn Giai Hiên vừa ăn vừa kiên định quyết tâm nghĩ cách ở lại. Cậu ngẩn người suy nghĩ một chút: "Tôi sẽ học nấu ăn."

Võ Trạch Hạo không phản ứng gì, nhàn nhạt trả lời: "Học đi, không khó."

Văn Giai Hiên bĩu môi, nhất thời không biết nói tiếp thế nào. Ý cậu chỉ là, Võ Trạch Hạo giữ cậu lại, cậu sẽ ở nhà nấu cơm, Võ Trạch Hạo bớt được ít việc. Mà hiển nhiên hắn không hiểu ý cậu, cho rằng cậu thuận miệng nói chơi vài câu.

Văn Giai Hiên cũng không tiện nói quá kỹ, cậu dù sao cũng đường đường là một đại nam nhân ngầu lòi, không ngại ngùng nói ra câu tôi ở lại nấu cơm cho anh thì còn ra cái thể thống gì nữa chứ.

Ăn cơm tối xong, Võ Trạch Hạo hiếm khi có dịp không tiếp tục làm việc, ngồi xuống ghế đôi trong phòng khách.

Đáng ra, Võ Trạch Hạo nên ngồi ở sofa dài, dù sao nơi này cũng là nhà của hắn. Chỉ là có người còn chưa kịp dọn chăn, balo, máy chính, đồ sạc đủ loại đồ, nói đơn giản, nơi đó đã bị Văn Giai Hiên chiếm lấy rất tự nhiên.

Mùa hè ngày rất dài, đã qua bảy giờ, bên ngoài trời hãy còn sáng.

Trên người Văn Giai Hiên dinh dính không thoải mái, một ngày không tắm còn miễn cưỡng chấp nhận, chứ hai ngày thì lại có chút không chịu được.

Cậu nhìn phía Võ Trạch Hạo đang xem thời sự, hỏi: "Tôi tắm ở nhà anh được không?"

Võ Trạch Hạo không quay đầu lại: "Đi đi."

Văn Giai Hiên lại nói: "Tôi không có bột giặt sữa tắm."

Võ Trạch Hạo lúc này mới chậm rãi quay đầu lại, nhìn Văn Giai Hiên hỏi: "Cậu muốn mặc đồ của tôi?"

Văn Giai Hiên gật gật đầu: "Một lát tôi đem quần áo giặt, mai có thể mặc."

Võ Trạch Hạo không lập tức đáp ứng, cuối cùng hắn vẫn đứng dậy đi lên tầng mang xuống một cái áo thun và quần thể thao ngắn. Hắn đem quần áo ném vào ngực Văn Giai Hiên, đoạn tiếp tục dựa ghế xem TV.

Văn Giai Hiên tắm ào một cái gọn lẹ, khi lau người thay đồ mới phát hiện một vấn đề —— quần Võ Trạch Hạo đưa cậu mặc không được.

Văn Giai Hiên thắt lưng mảnh, xương hông cũng hẹp, như vậy thoạt nhìn tỉ lệ cơ thể ổn, tay dài chân dài, hợp tiêu chuẩn thiếu niên, vấn đề là quần rộng, mặc vào coi bộ không xong.

Võ Trạch Hạo cũng đã nghĩ qua nên mang cho cậu quần có lưng thun, cơ mà cũng chỉ miễn cưỡng treo được tới mông cậu, hơi động đậy một chút là có thể tụt xuống ngay lập tức.

Bất tiện thấy rõ, Văn Giai Hiên không mặc còn hơn mặc. Hên sao áo thun Võ Trạch Hạo đủ dài, muốn che chỗ nào cũng có thể che kín.

Hết cách, cậu bèn chú tâm giặt sạch quần áo cũ, sau đó toàn thân chỉ có độc một chiếc áo thun tung tăng chạy ra sân ngoài.

Giá phơi quần áo nằm ngoài sân, bên trên cũng còn thừa mấy cái móc treo. Văn Giai Hiên tự giác phơi quần áo lên, thời điểm đang chuẩn bị lấy kẹp treo quần lót, bên cửa sổ có tiếng Võ Trạch Hạo xuất hiện: "Cậu không mặc quần?"

Văn Giai Hiên quay đầu lại, chỉ thấy Võ Trạch Hạo đang mở điều hòa trong phòng dò xét ra khỏi cửa, cau mày nhìn... hai chân cậu.

"Quần anh rộng quá, mặc không vừa." Văn Giai Hiên ngoan ngoãn nói, "Không sao hết, áo anh đủ dài rồi."

"Đi vào!" Võ Trạch Hạo thấp giọng mắng.

Văn Giai Hiên nháy mắt sửng sốt, không biết Võ Trạch Hạo tự dưng hung dữ cái gì. Trong tay cậu còn giữ cái quần lót chưa kịp phơi: "Vào liền."

Khổ nỗi Văn Giai Hiên vừa dứt câu, kẹp quần áo trong tay liền bắn bay ra ngoài. Cậu lật đật kiểm tra bốn phía, nhìn thấy cái kẹp đang lăn lóc ở hàng rào. Cậu bước tới vài bước, cúi người xuống nhặt kẹp lên, không ý thức được áo bị kéo lên theo cử động, ngang nhiên lộ ra non nửa phần mông căng tròn.

Văn Giai Hiên quay lại giá phơi quần áo, bên kia Võ Trạch Hạo ầm ầm đi tới với khuôn mặt đen kịt như đáy nồi.

Khí thế này cùng bộ dáng hùng hổ hôm nọ y hệt nhau, Văn Giai Hiên kinh sợ, nghĩ thầm chẳng lẽ cái giá phơi quần áo này cũng là hàng cao cấp?

Võ Trạch Hạo đi đến trước mặt Văn Giai Hiên như bay, cậu một tay cầm quần, một tay cầm kẹp nhỏ, sốt sắng nhìn hắn đến không dám cử động, sợ mình lại tiếp tục làm hỏng thứ gì.

Võ Trạch Hạo quét mắt nhìn miếng vải màu trắng trong tay người đối diện, trầm mặt hỏi: "Tại sao không mặc quần lót?"

Văn Giai Hiên không biết Võ Trạch Hạo hỏi cái này để làm gì, cậu tưởng chuyện này cũng bình thường lắm mà ta? Cậu hơi nhấc cao tay lên chút, vẻ mặt vô cùng chân thành vô tội: "Giặt rồi."

Trán Võ Trạch Hảo nổi lên gân xanh, gằn giọng: "Phơi nhanh rồi đi vào!"

Võ Trạch Hạo quay người vào trong, mà Văn Giai Hiên tự nhiên bị quát lại thấy hơi bối rối, sững sờ tại chỗ cũ không nhúc nhích, Võ Trạch Hạo liền nghiêng đầu: "Lề mề cái gì?"

Văn Giai Hiên lúc này mới phục hồi lại tinh thần, tốc độ phơi quần lót lên rồi đuổi theo Võ Trạch Hạo.

Đi vào nhà, Văn Giai Hiên vừa đặt mông xuống, Võ Trạch Hạo đã ném chăn lên đầu cậu, giọng điệu không cho phép cự tuyệt: "Che lên."

Văn Giai Hiên quả thực chả hiểu gì, hoàn toàn không biết mình chọc phải Võ Trạch Hạo chỗ nào. Cậu oan ức lên tiếng: "Tại sao... không mặc mát mà."

Võ Trạch Hạo ý tứ không rõ trả lời: "Cậu mát, tôi nóng."

Văn Giai Hiên nghiêng đầu khó hiểu, ra là Võ Trạch Hạo đầu óc không ổn định? So đo chuyện mát nóng với cậu làm cái gì?

Cậu mắt thấy chiếc quần dài Võ Trạch Hạo đang mặc, nghĩ thầm không phải cứ mặc quần cộc là xong sao, vậy là hết nóng.

Cơ mà oán giận này cậu nào dám nói ra.

Có lẽ ánh mắt Văn Giai Hiên quá nhiều cảm xúc lộn xộn, Võ Trạch Hạo không được tự nhiên ho một tiếng, thái độ mềm xuống: "Nghe lời, trong phòng máy lạnh mở nhiệt độ thấp, đừng để bị lạnh."

Ánh mắt Văn Giai Hiên lúc này càng quỷ dị hơn. Võ Trạch Hạo đúng thật khó đoán, vừa mới quát cậu liền quay sang ân cần.

Haizz, có câu nói: Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Văn Giai Hiên cũng chỉ còn đường ngoan ngoãn bao mình kín mít, lo sợ chủ biên Võ lại giận dữ.

Mãi đến tận trước khi ngủ, Văn Giai Hiên lại không tự ý để đùi mình lộ ra. Cậu luôn có thói quen ngủ giữa hai chân phải kẹp cái gì đó, cho nên đèn vừa tắt, cậu nằm xuống liền duỗi một chân ra, kẹp chăn vào giữa.

Cửa sổ kiểu Pháp ở tầng một được che bằng rèm trắng mỏng xuyên thấu, bên ngoài đèn đường cùng ánh trăng dịu nhẹ lặng lẽ tràn vào, soi tỏ toàn bộ gian nhà dưới.

Văn Giai Hiên không biết Võ Trạch Hạo có thể nhìn thấy cậu từ tầng hai.

Võ Trạch Hạo đau đầu nhìn vào đôi chân trắng trẻo cùng mông nhỏ, thầm nghĩ nhất định phải mau chóng đem tên nhóc giỏi gieo vạ này đuổi đi, bằng không hắn không biết bản thân có thể làm đến hành động cầm thú gì.

Sáng sớm hôm sau, Văn Giai Hiên đầu ngày bị tiếng nước đánh thức. Cậu tưởng Võ Trạch Hạo đi chạy sớm về nhà tắm rửa, cũng không nghĩ nhiều. Cửa phòng vệ sinh bật mở, cậu theo bản năng liếc nhìn một cái.

Võ Trạch Hạo trong tay cầm gì đây ta, hình như là một cái quần lót.

Mới sáng sớm đi giặt quần lót? Sao tối hôm qua tắm không giặt?

Mỗi ngày Văn Giai Hiên nhất định sẽ giặt đồ lót ngay khi tắm xong, không để ở thau bữa sau mới giặt.

Chẳng lẽ Võ Trạch Hạo tích trữ mấy hôm, bây giờ mới giặt?

Cũng không quá sạch sẽ rồi.

Văn Giai Hiên mơ mơ màng màng ngủ, không phát hiện trên người mình lại nhiều thêm một lớp chăn.

Tác giả có lời:

Tiểu gieo vạ hại Võ chủ biên mộng tinh, Võ chủ biên mất hứng, muốn đuổi tiểu gieo vạ đi nha (.̀. ̫.́)✧