Nhật Ký Độc Thân

Chương 8: Life is AMaZinG (ngọt)




Ngày.... tháng....năm

Đối với một kẻ độc thân như Dương Hiền, cuộc sống mỗi ngày luôn là những giây phút nuông chiều và thỏa mãn bản thân. Nếu không phải ra ngoài buổi sáng, bữa sáng của nàng luôn được đặc cách thưởng thức lúc 11h a.m hoặc chính xác hơn là sau khi nàng tỉnh, buộc phải rời giường vì quá đói.

Dương Hiền không thích ăn đồ âu, pizza, spaghetti hay bánh mì chưa bao giờ là lựa chọn ưa thích của nàng. Tuy rằng nàng vẫn dành một ngày không xác định trong tháng để đặt một chiếc pizza của Pepperonis hoặc lên Spaghetti box nhai một đĩa Classic kinh điển. Không phải vì nó ngon mà do nàng lười chọn món khác. Nàng luôn ăn một bữa đồ ngọt ít nhất một tuần một lần còn đa số các bữa còn lại nàng ăn cơm.

Dương Hiền có một tình yêu đặc biệt với cơm. Thức ăn có ngon đến mấy nếu không được đặt lên một thìa cơm nóng sốt thì nàng cũng chỉ ăn được vài đũa. Nàng có thể ăn cơm từ bữa này qua bữa khác kể cả ăn lúc bảy giờ sáng miễn là có một món mặn đi kèm. Ấy vậy mà việc nàng ghét nhất lại là nấu cơm. Còn ghét hơn cả việc rửa bát và giặt quần áo. Dù rằng chỉ là lấy gạo vào thau, vò nước rồi nhét vào nồi điện, cắm điện bật nút!

Dương Hiền ghét đến độ gần như cho nó vào hòm quên lãng trong não bộ, đến mức đôi khi nàng làm xong đồ ăn mới nhớ nàng chưa cắm cơm. Đến khi cơm chín, đồ ăn cũng đã lạnh ngắt lạnh ngơ.

Vậy nên, nhìn bàn đồ ăn hai mặn một canh bốc khói trước mặt, lại nhìn cô gái đang cuống quýt vo gạo trước mắt, Phong tự nhận thấy thế giới quan của bản thân được mở rộng ra một cảm quan đầy mới mẻ.

- Xin lỗi, đầu óc em tệ quá!

Dương Hiền ngồi xuống đối diện với Phong, gương mặt xinh đẹp nhăn nhó đầy vẻ áy náy. Buổi sáng của họ đã tiêu tốn phần lớn thời gian trong nhà tắm và sofa phòng khách, đợi đến khi bụng Phong sôi lên "òng ọc" thì đã là mười giờ. Cả hai phá lên cười rồi đứng lên mặc lại đồ rồi Dương Hiền xung phong nấu cơm. Nhưng chẳng ai ngờ cái thói quen xấu xí của nàng lại phát tác ngay lúc này, thật xấu hổ!

- Đây là lần đầu tiên anh thấy người ta nấu xong cả canh rau ngót lẫn thịt kho tàu mà gạo còn chưa vò đó ^^

Phong cười trêu chọc nàng, vẫn là nụ cười nửa miệng đầy mị hoặc xen lẫn cảm giác "sở khanh" không nói lên lời. Dương Hiền tức giận muốn đạp lên chân anh dưới gầm bàn nhưng lại bị Phong nhanh tay bắt được. Mười đầu ngón tay chai sần tóm lấy cổ chân Dương Hiền, vuốt ve từng đầu ngón chân nhỏ xíu đi qua gan bàn chân đến bắp chân tròn lẳn trắng noãn mịn màng của nàng. Dương Hiền không kìm được rùng mình một cái. Trêu chọc mãi đến khi Dương Hiền ngứa ngáy đến mức khóc lóc xin tha Phong mới buông ra. Quả nhiên là người được đào tạo để bắt cướp, thao tác khống chế của anh cũng thành thục quá rồi.

- Đáng ghét! Em ghét anh!

- Tốt! Ghét là một cảm xúc mạnh!

- Anh....

Nàng vừa tức giận vừa buồn cười trước lý lẽ của anh. Rút cuộc chịu thua, kêu anh ăn đồ ăn trước đi, cơm cũng phải một lát mới dùng được.

Phong ngoan ngoãn ăn một miếng thịt kho, thịt ngọt béo xém bên ngoài nhưng đưa lên như tan trong miệng. Phong hơi ngỡ ngàng, như vẫn chưa tin lắm anh ăn thêm một miếng nữa. Dư vị ngon đến mức ăn xong một miếng, ngồi nuốt thêm hai ba ngụm nước bọt vẫn thấy vị ngon ngọt đậm đà trong khoang miệng.

- Sao? Ngon quá nên không nói lên lời hả?

Dương Hiền đưa đôi mắt sáng rỡ nhìn anh, tuy bày mặt không quan tâm nhưng trong lòng nàng vô cùng khẩn trương. Để làm cho Phong ăn đĩa thịt kho tàu này nàng đã dùng đến tất cả các bí kíp tủ của nàng. Dương Hiền tự tin với tay nghề nấu ăn của mình  nhưng đã rất lâu rồi không có nấu cho ai ăn, ai biết tên ngốc trước mặt có phải loại dễ nuôi không? Nhỡ lại là một cái lưỡi khó tính, kén ăn, khó nết khó chiều thì sao? Nên vẫn có đôi chút chột dạ, đôi chút chờ mong...

- ưm.... món này....

Phong sao lại không nhìn ra ánh mắt chuyên chú của nàng, nhưng vẫn làm bộ đăm chiêu, chống cằm, cau mày.

- Như nào? Ngon hay không?

Dương Hiền sốt ruột hỏi lại, trong lòng thầm nghĩ nếu hắn dám chê đảm bảo nàng sẽ bắt hắn ăn hết hai âu gạo vừa nấu kèm nửa nồi thịt kho vẫn để trên bếp. Dám không ăn xem lần sau nàng còn cho hắn bước vào cửa không.

- Hừm.... Nước thịt độ sệt vừa đủ, thịt béo xém bên ngoài mềm bên trong, nước cốt dừa và gia vị đậm đà, miếng thịt cắt vuông vức, không phải cắn, rất vừa miệng. Nhìn chung là không có điểm nào chê... Chỉ đáng tiếc...

- Đáng tiếc? có cái gì đáng tiếc? Bị ngọt quá? Hay da bị dai?

Nàng vội vã hỏi, bản thân cũng đưa lên miệng một miếng để thử. Không nếm ra vị gì khác lạ. Nàng lại càng khẩn trương hơn nhướng mắt nhìn anh.

Phong nhìn bộ dạng có chút ngốc của nàng mà phì cười. Trong lòng có một luồng không khí ấm áp ngọt ngào đang từ từ bao trùm trái tim của anh. Phong không nhận ra ánh mắt mình bây giờ có bao nhiêu dịu dàng cùng sủng nịnh.

- Đáng tiếc... sáng nay anh đã ăn một món ngon hơn cả trăm lần. Nên dù ăn ngon đến mấy cũng thấy không thoả mãn bằng.

Phong nghiêm túc lắc đầu, gương mặt đầy vẻ suy tư như đang hồi tưởng đến mĩ vị tuyệt trần nào đó.

- Hứ, anh ăn món gì, nói xem. Để lần sau em làm cho anh ăn xem cái nào ngon hơn!

Dương Hiền tức tối đập bàn quả quyết. Xúc phạm tay nghề đứng bếp của nàng là không thể chấp nhận được.

Phong thấy thế, nụ cười càng nở rộ rực rỡ trên môi. Ánh mắt anh xẹt qua một tia gian xảo mà Dương Hiền chẳng nhìn ra được.

- Thật có thể ăn lại hả? Em có thể "làm lại" cho anh ăn ha?

- Thật còn hơn cả vàng nữa! Có cái gì em không thể nấu chứ. Rút cuộc đó là món gì?

- Hừm... món đó vô cùng thơm ngon mọng nước, màu sắc hồng nhuận xen lẫn trắng phau. Lại còn căng mẩy béo ngậy.... em đoán thử xem.. sáng nay vừa mới ngủ dậy anh đã được ăn qua. Đến tận bây giờ vẫn không sao quên được...

Phong híp mắt cười tinh quái. Đôi đồng tử đen láy toả ra thứ ánh sáng mờ ám khiến trong lòng Dương Hiền hốt nhiên giật mình nhộn nhạo. Nàng quay đầu tránh ánh mắt như câu dẫn đó, nghiêm túc rà soát lại kí ức... bỗng thấy có gì đó sai sai.

- Không đúng! Sáng nay anh đâu có ăn gì! Anh gạt em!

- Chắc không? Lúc vừa ngủ dậy anh đã ăn mà.... bảo bối thử nhớ lại xem..

- Không mà, lúc vừa ngủ dậy anh đâu có ăn gì, lúc đó chúng ta.....

Dương Hiền bỗng nín thinh, mắt từ từ mở lớn nhìn ý cười trên gương mặt đẹp đẽ của người đàn ông trước mắt càng lúc càng nở rộ.

Ăn.... ăn.... vừa mới ngủ dậy.... ăn.... mọng nước... hồng thuận... là.. là

- Bảo bối sao lại không nói nữa, anh gợi ý nhé.

Phong nắm lấy tay nàng, áp lòng bàn tay lên miệng hôn nhẹ. Mắt phượng nháy một cái câu người.

- Anh ăn món đó trong lúc tắm đó!

Đùng đoàng....

Trong đầu nàng như có núi lửa phun trào. Mặt lập tức đỏ gay lên không rõ vì xấu hổ hay tức giận.

Tên vô sỉ này, cư nhiên dám.... dám coi nàng thành đồ ăn a!!

- HẠ Lưu!!!!!!!!

Nàng dùng hết sức bình sinh đạp một cái thật mạnh lên chân hắn. Lần này trúng đích. Phong gập người kêu đau nhưng đáy mắt vẫn ngập ý cười. Anh gục đầu xuống bàn, vai không ngừng run lên. Tiếng cười bị nén xuống phát ra âm điệu "khùng khục".

Tiểu hư hỏng đáng yêu quá. Anh phải làm sao bây giờ.

Dương Hiền tức giận, nàng toan cất đồ ăn đi không cho anh ăn. Nhưng ai kia lại mặt dày ôm tay nàng nũng nịu.

- Bảo bối,... anh đói!

Dùng cái gương mặt yêu mị như yêu tinh ngàn năm đó mà còn bĩu mỗi, kéo kéo tay áo nàng. Làm bộ mặt thảm thương ngập nước..

Âxx da thật là thử thách con tim nàng mà. Vẫn là không nỡ để anh nhịn. Cuối cùng thoả hiệp, cơm chín còn đặc biệt múc chén đầy cho anh ăn. Hai người vừa ăn vừa gắp qua gắp lại cho nhau, nói vài câu chuyện vu vơ tầm phào, anh thỉnh thoảng còn gắp thức ăn đút cho nàng.

Bầu không khí diễn ra vui vẻ ngọt ngào tưởng như có muôn vàn trái tim màu hồng bắn ra mọi phía.

(tác giả viết đến đoạn này bỗng thấy bản thân ăn một đống đồ ăn cho chó, cẩu f.a mà:()

Nồi thịt nhanh chóng vơi rồi nhẵn thín trước sức ăn như vũ bão của Phong. Nhìn đáy nồi trơn nhẵn, đến nước thịt Phong cũng trộn hết với cơm rồi ăn, trong lòng Dương Hiền trào lên một cảm xúc khó tả.

Nàng cũng không rõ vì sao mà sống mũi lại đột nhiên cay cay. Bao lâu rồi nàng không ăn cơm cùng ai đó? Nếu là những ngày tháng trước đây, một bát tô cơm, một ít thức ăn để lên chốc, một cái thìa. Nàng còn chẳng buồn để đồ ăn ra đĩa. Một mình lặng lẽ ăn, từng thìa từng thìa nuốt xuống bụng. Cái tật quên nấu cơm mãi không sửa được có lẽ cũng do Dương Hiền sống một mình, không ăn cùng với ai nên cũng chẳng có ai phàn nàn nàng cả.

Có khi vừa ăn vừa xem youtube, nàng bật phim gia đình, cố ý tua đến cảnh ăn uống mà chẳng hiểu vì sao bản thân lại làm thế. Có lẽ trong thâm tâm sâu thẳm của nàng khao khát một giọng nói, một tiếng cười, một ai đó chia sẻ bữa ăn gia đình ấm áp cùng nàng.

Đã lâu lắm rồi.....

- Dương Hiền....

Tiếng gọi trầm ấm của Phong kéo nàng về thực tại. Dương Hiền bối rối hắng giọng thanh cổ họng đáp lại anh.

- Dạ?

- Sau này, nấu cho anh ăn nữa nhé!

Anh ngồi đối diện với nàng, tay phủ lên bàn tay nhỏ bé trắng thuần. Ánh mắt anh ấm áp dịu dàng như sao trời, cả thế giới như chỉ còn lại mỗi hình ảnh của anh, to lớn kiên cố đầy mạnh mẽ. Trái tim Dương Hiền khẽ rung lên thanh thót.

Thật lâu sau mới nghe âm thanh đáp lại nhỏ như muỗi kêu lại có phần nghèn nghẹn.

- Vâng...