Nhật Ký Độc Thân

Chương 2: Dưới ánh đèn (H siêu nhẹ)




Ngày... tháng... năm...

Khi Dương Hiền đủ tỉnh táo để nhận rõ hoàn cảnh thì đã bị mang ra khỏi phòng từ lúc nào. 

- Tuyết Ảnh đâu? 

Nàng mơ hồ hỏi, bỗng nhận ra cả người vô lực bủn rủn. Thân thể đang bị ép vào tường trong 1 góc khuất nào đó. Tiếng nhạc vẫn lởn vởn nhưng tựa hồ xa xôi lắm. 6 ly rượu kia hẳn là dòng cực mạnh, giờ thi nhau phát tác.

Người đàn ông đang cắn gặm trước ngực nàng chỉ ập ừ 1 tiếng. Rõ ràng chẳng màng bận tâm đến Dương Hiền. Đôi tay tham lam luồn vào váy vuốt ve đùi non của nàng, miệng ra sức mút lấy hạt hồng đậu giữa gò thịt bồng đảo tức người.

Dương Hiền không được đáp lại thì nổi cáu. Nàng có thể mất hết khí lực khi say nhưng đầu óc tuyệt đối tỉnh táo. Áo demi vứt sõng xoài dưới chân, từng đợt lạnh lẽo của bức tường truyền đến bả vai đối lập hoàn toàn với sự nóng bỏng từ đôi môi người đàn ông trước ngực. Nâng tay tát lên mặt người đàn ông đang vục đầu trên thân thể, nàng cắn môi cho tỉnh táo quát lên:

- Hỗn đản!! Cút ra!!

Người đó buông nụ hồng trước ngực nàng ra, từ từ ngẩng lên, Đôi mắt sâu thẳm của hắn như toát ra tầng tầng khí lạnh, hắn tức giận. 

Bàn tay thon dài to lớn đang luồn trong váy Dương Hiền dồn sức bóp mạnh vào mông nàng như sự trừng phạt. 

- Hư hỏng, em gọi ai Hỗn đản?

Hắn nhướng mắt nhìn nàng từ trên xuống, tay phải siết chặt eo Dương Hiền, tay trái chạy tới mép quần nhỏ, trêu đùa nơi tư mật sớm đã ướt đẫm.

- Hư hỏng, nơi này ướt rồi, có phải sớm ướt từ  lúc tôi hôn em trong phòng không?

Giọng hắn vương vẩn trên khoé môi nàng. Đầu lưỡi liếm trên môi đỏ mọng ánh nước thỉnh thoảng hé miệng cắn lên đó 1 ngụm nhỏ. 

Giữ cho thần trí tỉnh táo nhất có thể, Dương Hiền vừa chống lại sự mê hoặc của người đàn ông đang ra sức mơn trớn nàng, vừa nghĩ cách thoát thân bảo toàn nhất. Dường như thấy được sự không tập trung của nàng, hắn cúi đầu mạnh mẽ mút lấy môi nàng, trằn trọc cắn mút, đầu lưỡi đảo qua miệng Dương Hiền mút lấy cái lưỡi nhỏ của nàng.

Bị đánh úp bất ngờ, Dương Hiền không làm chủ được tự động hé miệng đón nhận hắn. Từng đợt liếm mút phát ra âm thanh tóp tép của nước bọt, Dương Hiền xấu hổ đem đầu lưỡi hắn đẩy ra, mất hết khí lực lẩm bẩm.

-... không thở được...hnn...hnnnn

- Hư hỏng, hư hỏng...

Người đàn ông rên rỉ ép chặt Dương Hiền, đôi mắt như màn đêm đặc quánh lại trong tư vị tình dục, bàn tay to lớn đã phủ lên nơi huyệt mềm của nàng bóp chặt qua lớp vải lót ma sát nhè nhẹ theo nhịp thở trầm dài. Hắn dính sát vào người nàng thở nặng nề, ánh mắt và cả cơ thể khoá chặt lấy Dương Hiền. Không có động tác gì thêm, chỉ khít khao đem biểu hiện của nàng lưu vào nơi đáy mắt. Dường như đang kiềm nén lại...

Hắn đang chờ nàng tỉnh táo!

Dương Hiền không cách nào tránh được ánh nhìn như gông xiềng của hắn, chỉ im lặng nhìn nàng, cả cơ thể bao lấy nàng không một khe hở. 

Hắn muốn nàng! 

Không biết vì lẽ gì Dương Hiền biết được điều đó, người đàn ông như sài lang trước mắt đang công khai đòi hỏi muốn nàng chỉ bằng ánh mắt. Không những thế hắn còn đủ kiên nhẫn để đợi nàng tỉnh táo, thanh thanh tỉnh tỉnh thuận theo hắn.

Hắn đang chờ đợi phản hồi từ nàng!

Nhưng không hề có tín hiệu chấp nhận lời từ chối!

Bằng chứng là cả bàn tay đang ôm trọn nơi ẩm ướt của nàng kia, chiếm hữu... Dương Hiền không thể chạy!

- Cái kia... Dương Hiền mở miệng, cố gắng thanh cổ để chất giọng bớt run- chúng ta có thể thương lượng...

- Ngoại trừ tha cho em thì cái gì tôi cũng chiều theo ý em.- hắn nói không chút lưu tình.

- Tôi.. tôi.. tôi không làm với người quen!

- Ta mới chính thức tiếp xúc với nhau 30p trước.. ồ đương nhiên nếu em muốn tính thêm 2 tiếng tôi ngồi ngắm em thì cũng chưa thể tính là người quen. Hơn nữa... là em câu dẫn tôi trước!

"Phi phi bà nhổ vào, cái gì là câu dẫn, rõ ràng chỉ là thất thần vài phút trước nụ hôn của hắn, xong rồi cũng chỉ miết nhẹ môi hắn vài cái thôi mà. Chết tiệt, tiếp xúc 30p mà nhân lúc người ta không tỉnh táo đã kéo con gái người ta ra ngoài định cường bạo bà đây rồi, quen lâu hơn thì thế nào!!!" Dương Hiền bặm môi trừng hắn, còn dám thừa nhận lén lút nhòm ngó nàng. Biến thái, tuyệt đối biến thái!!

- Hỗn đản!!

Như biết được suy nghĩ của nàng, đôi mắt như đêm đen kia trầm xuống, bàn tay để dưới váy tăng thêm lực đạo siết chặt lấy âm hộ nàng. Dương Hiền hít sâu 1 hơi run rẩy qua kẽ răng. Hắn quá đáng sợ!

Người trước mắt hỉ nộ bất thường, chỉ nhu không thể cương!

- Hư hỏng.. nói thêm 1 câu "hỗn đản" nữa, tôi sẽ ngay lập tức bịt cả miệng trên lẫn miệng dưới của em. Khiến chúng chỉ có thể chảy nước dưới thân tôi, tuyệt đối cho em hiểu hỗn đản thực sự như thế nào!

Tuyệt đối đe doạ! Mà nàng nhận ra, hắn chắc chắn nói được làm được. Phải bình tĩnh. Không thể chọc cáu tên hỗn đản này không kết cục vạn kiếp bất phục chắc chắn giáng xuống nàng.

- Được được, không gọi nữa, không gọi nữa,...đại ca à.

Dương Hiền ngay lập tức thay đổi thái độ, giọng mềm như bún thốt lên 2 từ "đại ca" lấy lòng. Hắn thì nhướng mày, đôi con ngươi loé lên rồi chìm xuống, thái độ bình thản như đang xem kịch vui.

- Đại ca à, anh xem chúng ta kiểu gì cũng là chỗ quen biết... ờ thì tuy mới tiếp xúc nhưng là... dù gì anh xuất hiện ở tiệc mừng của vợ chồng Tuyết Ảnh thì cũng là chỗ thân bằng cố hữu liên quan. Dựa theo mối quan hệ da liền da môi liền môi từ thời đóng bỉm giữa tôi và Tuyết Ảnh thì giữa anh và tôi chỉ có càng thân thuộc chứ không kém. Nay tôi gọi anh 1 tiếng đại ca, coi như anh nể mặt lão đại (ý chỉ chồng TA) không chấp lúc trước tôi say men làm ra mấy động tác khiến anh hiểu nhầm. Người lớn không chấp người nhỏ... phải không ha, đại ca.

Dương Hiền nói 1 hơi tự nhủ bản thân cao thâm, trước hết nói đến mối quan hệ thân thiết của nàng và TA, sau mượn oai lão đại ra đòn phủ đầu. Lão đại là Boss a, Nàng không tin bất cứ ai được mời đến hôm nay lại không dám không nể mặt lão đại. Hắn không phải bạn của Tuyết Ảnh nàng khẳng định điều này vậy lại càng củng cố cho sức mạnh dựa núi của nàng. Quả thực không uổng IQ130 của nàng, kìm nén để không cười ra tiếng, bộ dạng vẫn thập phần thành khẩn nhìn hắn cầu xin.

Hắn nghe xong lại chỉ nhếch miệng cười, tiếng "đại ca" này nàng ấy cũng gọi quá ngọt rồi. Nước cờ của nàng sao hắn lại không nhìn ra, chỉ tiếc quả núi nàng dựa... không đủ chắc rồi. Trêu chọc tiểu hư hỏng này thêm 1 chút rồi ăn sau không muộn. 

- Quả thực.. lời em nói rất có lý..

Dương Hiền khấp khởi mừng thầm, vội ngắt lời.

- Vậy anh mau buông tôi ra, yên tâm tôi sẽ kín miệng coi như chưa có chuyện gì. Anh sẽ không bị lão đại trách đâu.

Nói rồi văn vẹo muốn thoát khỏi tay hắn nhưng bàn tay hắn như gọng kìm siết eo nàng lại chặt hơn.

- Gượm đã nào, anh chưa nói hết mà.

Nở 1 nụ cười khuynh quốc, Dương Hiền bất giác lo sợ không dám nhúc nhích.

- Đúng là em nói rất hợp lý, chỉ tiếc thú thực là ban nãy tôi đi nhầm phòng, say quá nên ngồi lại mà không nhận ra nhầm lẫn, mọi người cũng không nhận ra phòng thêm 1 người nên là... lão đại mà em nói.. tuy không rõ là ai nhưng tuyệt đối không thể nào trách phạt được tôi.

Đùng đoàng.... sét nổ ngang tai. 

Dương Hiền tròn mắt nhìn hắn!

Cư nhiên.. cư nhiên là 1 tên đi ăn trực sao? 

Lại còn không nguồn gốc xuất sứ thế này, lúc trước còn nghĩ bạn của lão đại thì cũng ít ra là người nói đạo lý được nay xem ra nàng đen đủi vớ phải phường lưu manh thật rồi.

Thế này thì cần gì lịch sự nữa. Cứ hét ầm lên sàm sơ rồi thoát thôi!!

- Anh không phải bạn lão đại!!? Dương Hiền cao giọng, nàng tức giận thật rồi.

- vậy mời anh buông tay, tôi không muốn dây dưa với người không rõ ràng! Anh không buông tôi sẽ hét gọi người tới. Lúc ấy đừng nói tôi không báo trước!

"Tiểu hư hỏng, đổi giọng thật nhanh". Hắn nghĩ thầm, khoé miệng nhếch lên, đáy mắt hiện lên vẻ nguy hiểm lạnh lùng. Đương nhiên hắn là người quen của lão đại nhà nàng có điều giờ nhìn nàng xù lông nhím lên như vậy hắn lại càng muốn trêu ghẹo. Dương Hiền bị doạ khí thế cũng xẹp vài phần.

- Em xác định gọi được người đến? Nơi này cách rất xa sảnh chính, mỗi phòng lại đều có cách âm, đã là 1h đêm, pub này chỉ có 4 nhân viên trực đêm anh có thể đảm bảo 2 trong số họ đã đến nơi khác ngủ 2 người còn lại chắc chắn đang ra ngoài cửa hút thuốc tán dóc với bảo vệ, cho dù họ có ở trong pub thì cũng không có khả năng đến chỗ này. Pub này hạn chế khách hàng đi lại ngoài phòng. Tường ở đây đều cách âm. Em cho là.. em hét trong bao lâu thì có người tới? 

Hắn ghé mình thổi hơi lên tai nàng. Nhìn nàng mặt tái dần, đầy sợ hãi hắn thích thú mỉm cười. Nàng cũng chỉ là một phụ nữ bình thường, có lẽ đã doạ nàng hơi quá rồi. Ngay khi hắn định buông lỏng thả nàng thì cô gái dưới thân hắn biến hoá.

Nàng nhắm mắt lại vài giây rồi bất ngờ mở lớn nhìn thẳng vào mắt hắn, vẻ sợ hãi hoàn toàn bay biến. Thay vào đó còn ẩn hiện sự coi thường cực hạn. Vì lẽ gì đó hắn thấy cực căm ghét ánh mắt nàng lúc này.

- Ra khỏi đây 500m tuỳ tiện vung tiền ra là có 1 cái lỗ để thoả mãn rồi. Đói khát đến mức nào mà phải ép buộc người khác!?

Giọng Dương Hiền hơi run nhưng vẫn đầy nội lực. Nàng sợ hãi đương nhiên nhưng lúc này sợ hãi chỉ làm tội phạm thêm điên cuồng mà thôi. Mà nàng không hiểu vì sao khẳng định, tên trước mặt nàng tuy biến thái đáng sợ nhưng không phải kẻ điên. Chỉ cần không điên thì nàng vẫn còn cách.

- Em nói thử xem.. tôi bây giờ chỉ ưng mắt mình em, không phải em tuyệt đối không được. 

Hắn ướm lời, thích thú nhìn nàng. Rõ ràng sợ hãi mà lại Kiên cường giảo hoạt, thật muốn xem nàng bày thêm trò gì.

- Hừ... nhiều lời, thiếu thốn thế thì mua quả dưa rồi khoét cái lỗ mà thượng. Còn vẫn muốn thượng tôi à, Cùng lắm là như bị chó cắn 1 lần. Ra được khỏi đây tôi sẽ tìm người thông cúc hoa của anh, cho anh chỉ nằm sấp mà không có nằm ngửa được...@₫-₫@":)/&/@@( lược 100 từ tinh hoa)

Ánh mắt nàng rực lửa, đôi lông mi khẽ rung khiến hắn thất thần. Phút chốc hắn thấy nàng quá đẹp. Tuy là mồm mép tía lia văng ra các loại ngôn ngữ không được đẹp cho lắm. Hắn rất ghét phụ nữ nói nhiều vậy mà nghe nàng nói nhăng nói cuội lại hết sức êm tai.

Khẽ nghiêng đầu hôn lên đôi môi đang văng nước miếng tùm lum chửi hắn kia, hôn lên đánh chụt 1 cái rồi lại nhả ra. 

Hắn quan sát phản ứng của nàng. Quả nhiên tiểu hư hỏng thêm tức giận. 

Má Dương Hiền đỏ ửng lên chẳng phải vì rượu, cứ mỗi lần nàng định nói tiếp là lại bị hắn mổ 1 cái lên miệng. Cứ như thế trêu ghẹo nàng, nàng bặm môi, má phùng lên làm gương mặt thêm phần đáng yêu, hắn không nhịn được lại hôn thêm 1 cái. 

Dương Hiền lúc này tức giận cực hạn, bờ môi bị hắn thơm lại truyền đến xúc cảm ngứa ngáy không thôi, hơi men lại nhằm đúng lúc này bốc lên... 

Dương Hiền lại bắt đầu mơ mơ hồ hồ, ma xui quỷ khiến thế nào,khi nụ hôn tiếp theo rơi trên môi nàng, nàng há miệng đón lấy bờ môi của hắn, mút chặt, hai tay vòng lên nắm tóc hắn kéo xuống, giữ chặt không cho hắn thoát. 

Khoé miệng hắn thoáng nhếch lên "cắn câu rồi" rất nhanh chóng không để nàng có dịp hối hận, hắn vươn lưỡi dây dưa đáp lại nàng. Kéo nàng theo nhịp điệu ôn nhu rực cháy. Tay người đàn ông như có ma lực nóng rẫy chạy trên da thịt nàng. Váy vén cao, bộ ngực sữa cũng bị ai kia nhào nặn. Phòng thủ của nàng hết lần này đến lần khác bị dỡ bỏ, cuối cùng chỉ biết thuận theo nhịp điệu của hắn.

Hai người đứng trong góc tối ôm ấp vuốt ve miệng lưỡi đan nhau thỉnh thoảng còn nghe người nữ nhỏ giọng càu nhàu, người nam phá lên cười giữa những cái hôn ướt át. Hoà hợp như 1 cặp tình nhân. Chẳng ai nghĩ đến giờ họ còn không biết tên nhau. 

Đến lúc ý loạn tình mê, 1 đợt triều cường cuộn lên từ bụng dưới ầm ầm đổ ra phía dưới nàng, Dương Hiền mới hốt hoảng bừng tỉnh. Bối rối đẩy người đàn ông đang làm loạn kia ra.

- Tiểu hư hỏng... sao thế? 

Hắn liếm môi nhìn gương mặt bối rối của nàng, vẻ cưng chiều hướng nàng không che giấu.

-... cái kia, hôm nay... không được.

Dương Hiền ấp úng cố thoát khỏi vòng tay đang siết chặt eo nàng.

Hắn nhướng mày, tay tăng thêm lực đem nàng siết vào ngực. Áp trán lên trán nàng, mắt đen thăm thẳm khoá chặt gương mặt quẫn bách đang đỏ lên vì ngượng của nàng. Cuối cùng không đành lòng ép uổng nàng, mở miệng hỏi.

- lý do?

- ách.... là là... bà dì cả đến.. 

Dương Hiền thấy nếu có cái lỗ nào bây giờ nàng đảm bảo chui xuống không lên lại.

Ngẩn ra mất cả phút, cuối cùng hắn cũng hiểu bà dì cả mà nàng nói là gì. 

Hahahahaahah

Hắn cười đến ná thở, gục đầu lên vai nàng cười đến run rẩy. Dương Hiền ức đến phát khóc, lại không dám làm loạn vì hai chân vẫn phải cật lực khép chặt.

Há miệng cắn 1 ngụm lên vai tên đàn ông khốn khiếp đang cười rũ bên nàng. Hắn ăn đau, tiếng cười dừng lại, nhưng khoé miệng vẫn vén lên rạng rỡ. Dương Hiền nghe tim đánh thịch một cái. Yêu nghiệt!!!! Câu dẫn nàng, trêu chọc nàng, khiến nàng rơi vào cảnh xấu hổ thế này.

- Ngươi... đáng gét!!!

Hắn nhìn Khoé mắt rơm rớm nước của nàng, gương mặt xinh đẹp ngoảnh đi không thèm để ý đến hắn nữa thì trong lòng lại đổ lên 1 chút xót xa. Tiểu hư hỏng bị chọc dỗi rồi.

- Hư hỏng, đây là em đang giận dỗi tôi. 

-.... "không thèm để ý đến ngươi" Dương Hiền vẫn im lặng

- Hư hỏng... tiểu Hư hỏng... 

Hắn dùng giọng cưng chiều dỗ nàng, môi thơm thơm lên má nàng.

- ai hư hỏng, cả nhà anh hư hỏng, không cho gọi như vậy nữa. 

Nàng gắt gỏng, men rượi lại cuộn thêm 1 đợt trên dạ dày buốc lên họng, mắt nàng ầng ậng nước nhìn hắn.

- Được rồi, được rồi, bảo bối. Không giận nữa, không được khóc, là tôi sai. Để tôi mang em về.

Hắn ngọt giọng dỗ dành, nhìn nàng thế quả thực làm khổ hắn mà.

Chỉnh lại váy áo, khoác lại chiếc demi lên vai Dương Hiền, cúi người bế bổng nàng lên. 

- Bảo bối, Em nhẹ quá, phải ăn nhiều vào.- miệng cưng chiều người trong lòng. Ánh mắt ôn nhu đến nhỏ ra nước. 

- Bảo bối, ôm cổ anh đi...

- Bảo bối, lần sau không được mặc váy ngắn nữa, em xem lộ hết quần nhỏ rồi...

- Bảo bối,.....vv...

Dương Hiền trợn mắt nhìn hắn tự biên tự diễn im lặng để hắn bồng ra taxi, im lặng phớt lờ hắn. Đầu nàng đang quay vòng vòng hơi sức đâu hơn thua.

- Biệt thự xxxx khu đô thị Yy.- hắn phân phó với lái xe khi đã quấn nàng an toạ ở ghế sau.

- Đó không phải địa chỉ nhà tôi.- Dương Hiền phản bác.

- Đương nhiên không phải nhà em... Là nhà tôi. Bộ dạng này em muốn về nhà? Ngoan ngoãn ngồi đây cho tôi.

- Còn anh? Anh không đi cùng tôi sao? 

Dương Hiền hốt nhiên hỏi lại, quên mất chuyện quan trọng hơn là mắc mới gì không được về nhà nàng mà phải về nhà hắn.

Hắn xoa đầu, hôn nhẹ lên môi mọng nước.

- Yên tâm...tôi đi moto, tôi sẽ ở ngay phía sau. Ngoan ngủ đi 1 chút.

Dương Hiền ngay lập tức nhấp nháy mắt, im lặng như đang rất buồn ngủ. Hắn hài lòng vuốt má nàng thêm mấy cái rồi đóng cửa xe.

Ngay khi cửa xe đóng, bánh xe chầm chậm bỏ lại người phía sau, nàng ngay lập tức ném gương mặt ngái ngủ ra sau, báo tài xế.

- Bác tài đổi địa điểm đến giúp cháu. Chạy cho cháu tới chung cư Mộc Lan khu đô thị Tây Hồ.

- Cháu gái à, người thanh niên kia đã trả tiền rồi. Đám trẻ các cháu yêu đương không nên giận dỗi nhau như vậy. 

Người tài xế đứng tuổi khuyên can.

- Hắn chốc say cháu bác ơi.. huhu cháu mới 18t, làm sao có thể về nhà con trai được chứ. 

Dương Hiền bày bộ mặt khóc mếu, đương nhiên gương mặt nàng nhìn như học sinh cấp 3. Thành công lừa người tài xế già.

- Chết thật, vậy bác chở cháu tới đồn công an. Giờ cháu trên người không mang thứ gì làm sao vào nhà được. Nhìn cậu trai kia chăm sóc cháu như vậy không nghĩ lại là phường lưu manh.

- Thôi thôi bác ơi, cháu không dám chọc vào mấy người đó, bác chạy nhanh cắt đuôi hắn đưa cháu về được khu đô thị, bảo vệ biết mặt cháu họ sẽ mở cửa. Hắn không theo vào được đâu. Năn nỉ bác đó bác ơi.huhuhu

-... Thôi được rồi... bám chắc nhé cô bé. 

Dương Hiền mỉm cười mỹ mãn khi thuyết phục được người xế già. Đi đến 1 giao lộ 1 chiều, Thoáng chốc chiếc xe tăng tốc rẽ về 1 hướng khác khiến chiếc moto đen phía sau bị lỡ nhịp không theo không kịp.

Hắn bắt buộc phải đi sang hướng ngược chiều bên kia. 

Nhìn chiếc taxi xa dần mất hút trong làn đường. Hắn mím môi. Ánh mắt lộ lên vẻ nguy hiểm khác thường.

Giỏi lắm... dám lừa hắn! Tiểu hư hỏng, quả nhiên hư hỏng!!!