Đưa Ôn Dương về nhà, lúc xuống xe, Du Hồng Phi thò đầu ra ngoài cửa xe hỏi Ôn Dương một câu: "Mà này, em định nghỉ ngơi bao lâu? Lâu quá khéo công ty lại có ý kiến với anh..."
"Em biết mà, một thời gian nữa <Lao tù> chuẩn bị quảng bá, đến khi đó em sẽ theo đoàn phim." Ôn Dương vừa cười vừa nói. Anh không nói thời gian cụ thể, vì khi đoàn phim làm công tác truyền thông thì thân là diễn viên chính, anh không thể không tham gia, khi đó thì nghỉ ngơi hay hoạt động gì cũng phải kết thúc.
"Được rồi! Vậy chúc em đi chơi vui vẻ nhé! Bái bai." Du Hồng Phi biết Ôn Dương tự có dự tính của mình nên không hỏi nhiều nữa, nói đùa một câu rồi tạm biệt.
"Làm ổ ở nhà cũng vui vẻ mà, ừm, tạm biệt anh." Ôn Dương nhìn Du Hồng Phi lái xe đi, buồn cười lắc đầu, đoạn xoay người đi vào chung cư.
Đóng cửa lại, Ôn Dương định cúi người xuống cởi giày thì phía sau đột nhiên có một người chồm tới. Thân thể ấm áp dán trên lưng anh, một đôi tay mảnh khảnh ôm lấy eo anh. "Ôn Dương..."
Ôn Dương lảo đảo tiến về trước vài bước, lông mày hơi nhíu, giật cái tay đang ôm mình ra, giọng nói vẫn êm ái như thường lệ: "Buông ra, Tiểu Hàn."
"...Em không hiểu ý anh, sao anh lại trả nhẫn cho em? Chúng ta đã từng hứa là không bao giờ tháo xuống rồi mà?" Tạ Hàn Linh siết chặt tay đang ôm Ôn Dương, mặt áp lên lưng anh, giọng nói kích động: "Ôn Dương, anh đang trách em ư? Trách em vì thế vai của anh trong đoàn phim? Trách em bảo anh đi gặp gã đàn ông kia? Anh biết mà, em đâu muốn như vậy..."
Ôn Dương đẩy mạnh Tạ Hàn Linh đang ôm mình ra, rồi xoay người nhìn về phía đối phương mặt mũi tiều tụy, trong mắt anh dần dần hiện lên ý cười xa cách: "Anh hiểu mà, anh không trách em, Tiểu Hàn..."
"Vậy sao anh lại..." Tạ Hàn Linh mừng rỡ ngắt lời Ôn Dương, vẻ ảm đạm trong mắt đổi thành ánh sáng rực rỡ.
"...Chúng ta đã chia tay rồi, Tiểu Hàn." Ôn Dương mỉm cười dịu dàng, đôi mắt sâu cong lên như lưỡi trăng khuyết, mang theo tình cảm ấm áp, nhưng lời anh nói ra lại làm Tạ Hàn Linh như rơi vào hố băng.
Thấy Tạ Hàn Linh ngẩn người, mặt mũi trắng bệch, Ôn Dương vẫn thờ ơ mỉm cười, cởi giày ra rồi đi vào nhà.
"Ôn Dương!"
Tạ Hàn Linh kinh hoảng chạy lên túm lấy tay Ôn Dương. Vẻ lạnh lùng dĩ vãng trong mắt giờ biến thành khủng hoảng vô tận và sợ hãi. "Em không đồng ý."
Ôn Dương bất đắc dĩ thở dài, giãy giụa khỏi tay Tạ Hàn Linh. "Buông ra đi, đừng làm anh khó xử."
"Em không chấp nhận!" Tạ Hàn Linh nắm chặt lấy tay Ôn Dương không buông. Y vô cùng cố chấp nói: "Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, em không tin anh nói chia tay là chia tay. Trước đây, dù cho em làm gì anh cũng sẽ không trách em, lần kia cũng không ngoại lệ, chẳng phải ư? Tại sao phải vì gã đàn ông đó mà chia tay chứ?"
"Như này không giống em chút nào, Tiểu Hàn." Ôn Dương cố sức giằng tay ra, ánh mắt hững hờ nhìn Tạ Hàn Linh mặt trắng bệch trước mặt. Chợt anh vươn tay, bàn tay áp lên khuôn mặt lạnh lẽo của Tạ Hàn Linh, dịu dàng khẽ nói: "Anh từng nghĩ sẽ tiếp tục ở bên em, nhưng...Em làm anh quá thất vọng."
"Em biết em sai rồi," Tạ Hàn Linh ngẩng đầu cố chấp nhìn về phía Ôn Dương, hai tay rũ bên ống quần siết chặt lại, trong giọng nói áy náy mang theo vẻ nài xin: "Em sẽ thay đổi mà, nên...nên anh cho em một cơ hội nữa được không? Em sẽ không..."
"Thôi được rồi!" Ôn Dương nhíu mày không kiên nhẫn lạnh giọng quát lớn. Trong khi Tạ Hàn Linh sợ đến ngớ người, anh lại thở dài một tiếng, gắng nhẹ giọng nói rằng: "Em đi đi, anh không muốn cãi nhau."
"Em..." Tạ Hàn Linh mấp máy môi định nói thêm gì nữa thì Ôn Dương đã xoay người đi vào nhà.
Tạ Hàn Linh nhìn chằm chằm bóng lưng Ôn Dương, ánh mắt u ám. Y thầm cắn răng, đi theo, ấp úng hỏi: "...Chúng ta còn có thể giữ liên lạc không?"
Nghe được Tạ Hàn Linh nói, Ôn Dương hơi chau mày, cũng chả muốn để ý nữa. Anh cởi áo khoác vắt lên lưng ghế rồi rót một chén trà cầm lên uống, thuận tiện nói với Tạ Hàn Linh phía sau: "Đồ của em anh thu dọn xong cả rồi, để ở trong phòng khách."
Tạ Hàn Linh ngẩn ra, y tiến lên bắt lấy cổ tay Ôn Dương, giữa chân mày là vẻ đau khổ khó nén, tức giận nói rằng: "Ôn Dương, anh muốn tuyệt tình đến thế ư? Chí ít, chí ít...chúng ta còn có thể trở thành bạn bè mà..."
"Tiểu Hàn, từ khi nào mà cậu lại ngây thơ như vậy?" Ôn Dương hất tay Tạ Hàn Linh ra, buông chén nước uống cạn xuống. Anh dựa vào bàn, thấy hơi tức cười mà mỉa mai: "Cậu cảm thấy chúng ta còn làm bạn được đấy à? Nếu đã chia tay thì là người dưng rồi, liên lạc làm cái gì. Hơn nữa, tôi thậm chí...còn chẳng muốn gặp lại cậu!"
Đây không hề giống những lời mà bình thường Ôn Dương sẽ nói.
"Em không--" Tạ Hàn Linh khiếp sợ mở to hai mắt, đôi mắt đỏ hoe, kích động đi lên hôn Ôn Dương, giống như kẻ chết khát trong sa mạc gặp được dòng suối đột nhiên xuất hiện, vừa điên cuồng vừa gấp gáp.
"Cút!"
Ôn Dương chán ghét cảm giác môi bị đụng vào. Trong đầu anh hiện lên một vài ký ức ngắn ngủi khi gã đàn ông kia điên cuồng xâm chiếm mình. Vẻ ấm áp trong mắt Ôn Dương dần dần bị một tầng âm u dày đặc che lấp. Con ngươi anh co lại, tức giận gằn giọng quát, đồng thời đẩy Tạ Hàn Linh ra.
"Ôn Dương, Ôn Dương...Chúng ta không chia tay được không? Em không muốn..." Tạ Hàn Linh ôm chặt Ôn Dương, giọng nói nức nở nghẹn ngào van xin. Y hôn loạn xạ lên miệng Ôn Dương, hạ bộ kề sát dưới háng anh cọ xát dụ dỗ, bên tai y là tiếng hô hấp dần dồn dập của Ôn Dương.
Ôn Dương nắm vai Tạ Hàn Linh đẩy ra, nhưng sự rạo rực trong cơ thể trào lên giục giã anh khó mà đẩy ra Tạ Hàn Linh đang quyết tâm ôm chặt anh không buông tay. Nhận thấy được sự khác thường của mình, Ôn Dương cau mày, nhìn chén nước vừa uống, anh sa sầm mặt, đưa tay bóp cổ Tạ Hàn Linh, lạnh lùng chất vấn: "Cậu giở trò với bình nước?"
"Em không còn cách nào, em chỉ không muốn chia tay với anh, Ôn Dương..." Mặt Tạ Hàn Linh đỏ lên vì bị bóp cổ, nhưng vẫn chưa đến mức ngạt thở ngay. Trong mắt y chảy ra nước mắt, khuôn mặt cay đắng hổ thẹn. Trong tình huống bị Ôn Dương bóp cổ mà vẫn cởi cúc áo mình, lộ ra bộ ngực trắng nõn gầy gò, mặt mũi tái nhợt, hít thở khó khăn mà nói: "Ôn Dương, anh còn có tình cảm với em mà đúng không? Để em giúp anh đi, chỉ cần...chỉ cần chúng ta làm một lần thôi, anh sẽ nhận ra anh còn yêu em, anh còn cảm giác với em!!"
Ôn Dương rên một tiếng vì cảm giác căng đau giữa hai chân. Anh thả lỏng tay đang bóp cổ Tạ Hàn Linh ra rồi đẩy y về sau, tức giận gạt cốc nước trên bàn xuống đất vỡ tan thành từng mảnh. Anh mím chặt môi chịu đựng dục vọng trong cơ thể, tay vịn bàn bước đi lảo đảo về phía phòng ngủ.
Anh không ngờ rằng Tạ Hàn Linh dám bỏ thuốc mình!
"Ôn Dương, em có thể giúp anh mà..." Tạ Hàn Linh thấy Ôn Dương định đi, lao tới ôm chầm lấy Ôn Dương. Ôn Dương mất thăng bằng ngã trên sàn nhà, lưng bị đụng vào đau đến mức anh gần như không có sức đứng dậy. Anh che cái gáy đau nhói, đôi mắt lạnh lùng nhìn Tạ Hàn Linh đang nằm trên người mình, gầm nhẹ: "Cút ngay!"
"Không...Để em giúp anh đi...Xin anh mà, Ôn Dương hu hu..." Tạ Hàn Linh run rẩy cúi người liên tục hôn lên má Ôn Dương. Y thấy đôi mắt lạnh băng của anh, động tác trên tay dừng lại, rồi cắn răng cởi quần Ôn Dương ra, cúi đầu há miệng ngậm lấy dương v*t đang cương to lên giữa háng. "Anh đừng hận em, Ôn Dương, em chỉ là...Em chỉ không muốn chia tay với anh thôi...Em sai rồi...Tha thứ cho em được không...Xin anh...Chỉ cần không chia tay, anh muốn gì cũng được..."
Khi thứ giữa hai chân bị Tạ Hàn Linh ngậm vào miệng, mắt Ôn Dương trợn to. Anh cắn môi mặt mũi sa sầm vặn vẹo. Ôn Dương không hề nể tình nắm tóc Tạ Hàn Linh khiến y phun ra dương v*t trong miệng, ngẩng đầu nhìn anh.
Từ ánh mắt của Tạ Hàn Linh, Ôn Dương thấy được nỗi sợ hãi và hoảng loạn của đối phương. Anh siết chặt tay nắm tóc, nhìn biểu cảm đau đớn trắng bệch mặt của Tạ Hàn Linh mà lại thấy sung sướng trào lên trong lòng. Anh khinh thường nhìn Tạ Hàn Linh như đang nhìn một loài sâu bọ, đáy mắt là sự bệnh hoạn âm u điên cuồng. "Tao bảo không trách mày thì mày lại ngây thơ tin là thật à? Dám phản bội tao lấy tao làm giao dịch, chỉ chia tay thôi đã tốt cho mày lắm rồi, vậy mà bây giờ...mày đi cầu xin tao như một con chó như vậy, còn bỏ thuốc tao? Ha ha, đúng là giỏi lắm..."
Ôn Dương thả tay ra, bò lên từ dưới đất rồi nhấc chân hung hăng đá Tạ Hàn Linh mấy cái. Mắt anh liếc đến con dao trong phòng bếp thì dừng vài giây, rồi lại thu lại tầm nhìn, biểu cảm căm ghét nhìn cái người đã chết lặng dưới đất, xẵng giọng nói: "Nhanh cầm đồ rồi cút khỏi đây đi, đừng để tao gặp lại mày!"
Không thèm để ý đến Tạ Hàn Linh đang lẩm bẩm nỉ non em sai rồi, Ôn Dương bỏ lại câu kia xong thì đi vào phòng ngủ. Tiếng cửa đóng sầm lại khiến Tạ Hàn Linh giật mình thót người. Tạ Hàn Linh ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng.
Đóng cửa lại, Ôn Dương dựa lưng vào cửa ngửa đầu thở hổn hển. Đôi tay rũ xuống siết chặt, cắn môi, hô hấp dần dần dồn dập hơn. Đôi mắt sâu bị tình dục nhuộm đẫm, gương mặt ửng đỏ.
"Ha..."
Cuối cùng hai chân Ôn Dương bủn rủn nhũn xuống, cơ thể dựa vào cửa từ từ xụi xuống sàn. Anh gập chân trái ngồi trên nền, tay trái che mắt dựa lên đầu gối, tay phải khẽ run cầm lấy dương v*t sưng đau đứng thẳng giữa háng, vụng về xoa vuốt. Từ môi anh tràn ra những tiếng rên rỉ khe khẽ đứt quãng.
"Xem này, ở đây, ở đây, còn ở đây nữa...đều đang nhớ tôi đó~"
"Có muốn không? Muốn thì xin tôi."
"Cơ thể em thật là mẫn cảm...ngon miệng đến nỗi khiến tôi muốn ăn em, ha ha..."
"Tôi muốn nghe tiếng em khóc, cục cưng à..."
Giọng nói, tiếng cười tà ác lưu manh của người đàn ông kia cứ vang bên tai đầu độc anh. Ôn Dương dường như thấy được khóe miệng cong lên nụ cười xấu xa của hắn ta, mắt anh lộ vẻ mơ màng, đắm chìm trong đó.
Như lưu luyến như ỷ lại, Ôn Dương vùi mặt sâu vào cánh tay. Khi dương v*t gần đạt tới cao trào, đầu óc đang căng như dây đàn đột nhiên đứt phựt, anh há miệng yếu ớt rên rỉ nức nở một tiếng: "Ưm...ừ ha Trình...Trình tiên sinh hức..."
Rất nhớ anh rất nhớ anh rất nhớ anh...
"Hắn ta có gì tốt? Tại sao anh có thể...thích hắn..." Tạ Hàn Linh mặt cắt không còn giọt máu. Y ngẩng đầu cố chấp nhìn người đàn ông đứng bên kia cánh cửa đã được mở, giọng nói khản đặc gầm nhẹ: "Ngoại trừ có tiền có thế ra, hắn nào có tốt bằng em! Anh nói đi —— "
Ôn Dương mím chặt môi, hờ hững nói: "Đúng, trừ có tiền có thế ra, điểm nào anh ấy cũng kém cậu, nhưng...Anh ấy yêu chiều tôi."
Tạ Hàn Linh sợ hãi mở to hai mắt, y lảo đảo lùi về sau mấy bước, khuôn mặt không thể tin nổi, giống như gặp quỷ. Y không muốn tin lời nói của Ôn Dương, mất khống chế gào thét: "Cái thằng hiếp dâm, biến thái kia, vậy mà anh lại bảo...Anh quên là nó đã từng làm gì với anh rồi ư..."
"Ôn Dương, đừng gây lộn nữa được không? Em biết sai rồi, anh đừng nói đùa như vậy...Em xin anh..." Tạ Hàn Linh từ từ hạ giọng, cố chấp cầu xin.
"Đi ra ngoài." Ôn Dương lạnh lùng nhìn Tạ Hàn Linh, không muốn nhiều lời với y nữa.
"Ôn Dương, em..." Tạ Hàn Linh mấp máy môi, rốt cuộc dưới vẻ mặt đầy chán ghét của Ôn Dương đành cứng đờ người lại. Y cúi đầu, cầm lấy đồ đạc mà Ôn Dương đã xếp sẵn từ từ đi khỏi tầm mắt của Ôn Dương, sau đó là tiếng cửa được đóng lại.
Khẽ đóng lại cánh cửa ở đằng sau, Tạ Hàn Linh ảm đạm đứng im ngoài cửa không nhúc nhích. Nhưng ngay sau đó là tiếng nức nở, y không màng hình tượng mà ngồi bệt xuống, nắm lấy ngực đang đau đớn, đột nhiên che miệng lại gào khóc.
Em sai rồi, em biết sai rồi, Ôn Dương...Em biết sai rồi mà hu hu...