Nhật Ký Đảo Chính Của Kẻ Đến Sau

Chương 12: Tới gặp




...

Đây là lần thứ ba Ôn Dương nhìn thấy người đàn ông kia. Đối phương mặc một cái áo sơ mi trắng kẻ sọc, bên ngoài khoác ghi-lê đen, tôn lên dáng người tam giác ngược cường tráng của hắn, toát ra vẻ lịch lãm chững chạc.

Khi Ôn Dương được quản gia đưa tới thư phòng, hắn ta đang đứng trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía anh, cầm điện thoại trò chuyện. Giọng nói trầm thấp quyến rũ vang lên vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng. Mệnh lệnh uy nghiêm được ban ra từ kẻ thống trị vang lên khắp căn phòng gọn gàng trang nhã khiến người ta thấy áp lực.

Ôn Dương mím môi, im lặng đứng đợi ở cửa.

Có lẽ qua hơn mười phút, người kia mới kết thúc cuộc trò chuyện, rồi xoay người nhìn về phía Ôn Dương ở đối diện, khóe miệng cong lên một độ cung rất nhỏ, nở nụ cười giễu cợt nói: "Từ khi nào mà một diễn viên vô danh cũng có thể tới gặp tôi thế?"

Ôn Dương mặc kệ sự mỉa mai của hắn, chỉ bình tĩnh nhìn chăm chú vào đôi mắt u tối của hắn ta, nói rằng: "Trình tiên sinh, tôi tới tìm anh để giao dịch."

"Ồ?" Gã đàn ông đương nhiên biết lí do Ôn Dương đến đây, nhưng hắn không nói ra mà chỉ nhướng mày đùa bỡn cười. "Vậy em...lấy cái gì để giao dịch với tôi đây? Hửm?"

"Thân thể này." Ôn Dương lạnh tanh nói.

Gã đàn ông kia - cũng là Trình Doãn Triết, hô hấp cứng lại, đôi mắt tối sầm xuống.

"Chỉ cần anh giúp..." Ôn Dương cởi áo khoác, từ từ tháo cúc áo sơ mi, bước một bước về phía người đàn ông. Anh kéo khóa quần rồi nhấc chân ra khỏi ống quần rơi trên đất, cả người trần trụi đứng trước mặt gã đàn ông, biểu cảm lãnh đạm tiếp tục nói: "Thân thể này mặc anh chơi đùa."

"Ưm!"

Trình Doãn Triết bóp cổ Ôn Dương, mặt mũi sa sầm nhìn thẳng vào đôi mắt điềm tĩnh của anh. Đột nhiên hắn nhếch môi cười vặn vẹo. "Em biết em đang nói gì không?"

Dù cổ bị Trình Doãn Triết bóp lấy, Ôn Dương cũng chỉ nhíu mày, anh kéo tay của hắn đặt lên khuyên vú trước ngực mình, thân thể kề sát vào người hắn ta. Anh có thể cảm nhận được nơi dưới háng của Trình Doãn Triết đang cương to lên chọc vào bụng mình. Ôn Dương nở nụ cười ôn hòa. "Trình tiên sinh, tôi đang cầu xin anh."

"Vì thằng diễn viên đó có đáng không?!!"

Lời nói của Ôn Dương hoàn toàn chọc giận Trình Doãn Triết. Hắn sầm mặt điên tiết đến mức muốn siết chặt tay trên cổ Ôn Dương, nhưng ngay lúc này tiếng bước chân ngoài cửa làm hắn buông tay ra, rồi nhanh chóng lấy áo khoác âu phục trên lưng ghế bọc lên người Ôn Dương, kéo Ôn Dương ra phía sau mình, vẻ mặt vặn vẹo lạnh lùng quát với người đang định xông vào: "Cút—— "

Người đàn ông mặc thường phục xông vào nhìn thấy bóng người sau lưng Trình Doãn Triết và vẻ mặt đáng sợ của hắn, vội giơ tay lên vô tội thanh minh: "Xin lỗi nhé, tao không biết mày với em tình nhân của mày đang..."

Thấy ánh mắt ngày càng mất kiên nhẫn như muốn giết người của Trình Doãn Triết, Trần Vỹ từ từ lùi ra ngoài cửa, còn nói thêm: "Ấy được rồi, tao chỉ định nói với mày vụ ra nước ngoài thôi, nhưng có vẻ xem ra...chúng ta nên nói trong điện thoại thì hơn..."

Rầm!

Cửa bị đóng mạnh, Trình Doãn Triết xoay người nhìn thoáng qua Ôn Dương đang trần truồng chỉ khoác một cái áo, vẻ mặt thì hững hờ ở phía sau. Hắn gằn giọng tàn bạo nói: "Em muốn cầu xin tôi đúng không? Ờ, được thôi!"

Trình Doãn Triết bỏ lại một câu như vậy rồi đi thẳng ra cửa, sau khi quay lại trong tay hắn cầm một túi quà đẹp đẽ. Hắn ném nó xuống trước mặt Ôn Dương, đè lại sự hung tàn trong đáy mắt, thấp giọng nói: "Em muốn tự làm nhục mình, đây, tôi cho em vui lòng!"

Nhặt túi quà bị ném bên chân mở ra, thấy bộ đồ bên trong, tay cầm túi của Ôn Dương vô thức siết chặt tạo thành nếp nhăn trên mặt túi.

Trình Doãn Triết dựa vào trước bàn làm việc, cúi đầu ngắm nghía con dao quân đội Thụy Sĩ trong tay, ngẩng đầu lên thì thấy Ôn Dương mãi không động đậy, hắn lạnh mặt quát lớn.

"Không dám mặc thì cút về!"

Trình Doãn Triết khó mà tả được cảm xúc phức tạp lúc này. Hắn phẫn nộ Ôn Dương vì tên diễn viên ích kỷ kia mà đến ăn nói khép nép xin giúp đỡ với hắn, thậm chí còn nguyện ý dùng cách thức rẻ rúng nhất. Nhưng mặt khác, hắn lại vui vẻ vì việc này đều nằm trong dự tính, thêm một bước nữa để hắn có được Ôn Dương. Song bây giờ lòng ghen tuông chiếm áp đảo!

Tên Tạ Hàn Linh kia dựa vào đâu mà khiến cục cưng của hắn hi sinh nhiều đến thế?!

Lại có tư cách gì mà được hưởng thụ tình yêu của Dương Dương?!!

.....

Ha, hắn sẽ hủy hoại nó.

Ôn Dương là của hắn, của Trình Doãn Triết, vĩnh viễn.

"Tôi...mặc..." Môi Ôn Dương khẽ mấp máy, khó khăn cất tiếng. Anh cũng không biết lúc này rốt cuộc là mình có phải vì Tạ Hàn Linh hay không. Dưới tầm mắt lạnh lùng của người đàn ông kia, Ôn Dương run rẩy lấy từ trong túi quà ra một đôi vớ đùi bằng ren đen khêu gợi mang vào chân, đai ruy băng màu đen huyền bí nối từ miệng vớ đi qua tuyến nhân ngư gợi cảm rồi thắt ở dây lưng trên eo. Đôi vớ nữ ren đen tôn lên cặp chân thon dài thẳng tắp quyến rũ đẹp tuyệt trần của Ôn Dương. Đứng bên cạnh nhìn ngắm mà mắt Trình Doãn Triết thẫm lại, máu thịt sôi sùng sục.

Đôi mắt nóng rực ấn chứa dục vọng hoang cuồng của người đàn ông khiến thân thể Ôn Dương căng cứng. Anh cúi người xuống chậm rãi kéo cái quần lót trắng tinh viền hoa lên đùi. Cảm giác xấu hổ khác thường làm anh cắn chặt môi, mình mẩy run rẩy mặc vào quần lót, bọc lại thứ mềm mại dưới háng.

Không...không được...

Ôn Dương cầm trong tay cái áo ren nịt vú, mặt đỏ lên.

Anh không giữ nổi vẻ bình tĩnh...

"Em có thể chọn không mặc." Trình Doãn Triết vung vẩy con dao xếp sắc nhọn trong tay, cong môi cười cợt nhả.

Hắn biết Ôn Dương chắc chắn sẽ mặc vào.

Quả thực như Trình Doãn Triết dự đoán. Gò má vốn đỏ bừng của Ôn Dương vì câu nói kia của hắn mà nháy mắt trắng bệch. Anh thỏa hiệp mặc vào bộ nội y nữ khêu gợi. Ôn Dương cảm giác mình như một kẻ biến thái, đã thấy xấu hổ lại không ngừng được thân thể run lên vì hưng phấn. Phát hiện này khiến Ôn Dương thấp thỏm lo âu.

"Lại đây." Trình Doãn Triết nhìn người thanh niên đối diện mặc xong bộ trang phục hầu gái gợi cảm, ra mệnh lệnh. Lúc này tham dục trong mắt hắn đã sắp hóa thành mãnh thú ngấu nghiến nuốt chửng Ôn Dương.

Đồ hầu gái xấu hổ trên người khiến Ôn Dương gượng gạo túm góc váy kéo xuống, cúi đầu đi về phía người kia.

Anh không rõ rốt cuộc vì sao mình lại tới gặp hắn ta rước nhục nhã, đây...thật sự chỉ là vì Tạ Hàn Linh thôi sao?

"Em nhớ tôi."

Trình Doãn Triết ôm eo Ôn Dương đặt anh ngồi lên bàn làm việc. Một tay hắn mò vào dưới váy Ôn Dương, lần theo chiếc vớ đùi gợi cảm vuốt ve dần vào trong. Sau đó bắt lấy thứ hình trụ cương lên dưới lớp quần lót ren, cúi người cười nhẹ bên tai Ôn Dương. "Xem này, chỗ này của em đang nhớ tôi đấy!"

"Ưm."

Ôn Dương nén xuống lòng thôi thúc đẩy hắn ra, rũ mắt khe khẽ rên rỉ. Thậm chí anh còn chủ động nhấc váy lên, tách chân ra tiện cho người đàn ông kia đùa bỡn, môi khẽ run: "Chủ...chủ nhân..."

Ánh mắt Trình Doãn Triết tối lại. Ôn Dương chủ động không hề khiến hắn vui sướng hơn chút nào, ngược lại, tâm trạng vốn đã bực bội càng bết bát hơn.

Ôn Dương không biết rằng hành động lấy lòng của mình lại chọc giận Trình Doãn Triết. Khi anh còn chưa nhận thấy được, hắn ta đã thô bạo đè vai anh xuống để anh nằm trên bàn làm việc. Ngay sau đó một luồng gió vút tới mặt, mắt Ôn Dương trợn to, con ngươi co rút. Anh cảm giác được lưỡi dao lạnh lẽo lướt qua gò má mình, cắm phập vào bàn làm việc, tiếng vang chợt ập thẳng vào tai.

Ôn Dương điếng người, ánh mắt mất tiêu cự. Khuôn mặt anh trắng bệch, hai tay nắm cạnh bàn không khống chế được run rẩy, sợ hãi mờ mịt dần dần chiếm lấy tâm trí anh.

"Em ở đây cầu xin tôi..." Cặp mắt âm u của Trình Doãn Triết nhìn chằm chằm vào Ôn Dương. Khuôn mặt điển trai dữ tợn vặn vẹo. Hắn cầm con dao gằn cổ tay rạch từng đường xuống mặt bàn, vang lên những tiếng chói tai. Khóe miệng hắn nhếch lên một độ cung dài, vẻ mặt hung ác cười nói: "Em vì tên kia mà cầu xin tôi...Ha ha ha, còn gọi tôi là chủ nhân...Ô, vậy sao ban đầu làm mình làm mẩy cứ như sắp chết đến nơi rồi cơ mà?! Hả?!!"

Biểu cảm lúc này của Trình Doãn Triết dữ tợn làm Ôn Dương thấy khủng hoảng. Anh tái nhợt mặt đẩy hắn ra bò xuống bàn, nhưng vừa chạm đất đã bị hắn ôm siết lại từ sau lưng. Nhiệt độ nóng cháy, hơi thở xâm lược trùm lấy toàn thân anh, khiến tim anh đập thình thịch lo sợ.

"Buông...buông ra..."

Thân mình Ôn Dương cứng đờ. Bấy giờ anh cảm giác được phía sau đùi mình bị một vật cực nóng cứng như sắt chọc vào. Khi anh ý thức được đó là cái gì, Ôn Dương tức khắc muốn vùng khỏi ôm ấp của gã đàn ông.

Trình Doãn Triết đương nhiên không cho anh cơ hội chạy trốn. Trái lại, Ôn Dương định chạy đi càng đốt lên ngọn lửa giận của hắn. Xốc tà váy che khuất bắp đùi của Ôn Dương lên, Trình Doãn Triết ôm chặt eo anh, để vật cứng dữ tợn dưới hạ bộ mình mạnh mẽ chen vào giữa hai chân Ôn Dương. Cách lớp quần lót ren trắng muốt cọ xát vào nơi đang phình lên của Ôn Dương, động tác vừa thô lỗ vừa dã man, giống như loài cầm thú lên cơn động dục trút hết dục vọng vào giữa hai chân Ôn Dương.

Đương nhiên, nếu ví gã đàn ông với cầm thú thì cũng quả không sai.

"Á..."

Dưới háng bị Trình Doãn Triết vồ vập đụng vào khiến Ôn Dương đau nhũn chân. Anh bị hắn áp vào bàn làm việc, tay chống lên bàn, chịu đựng hắn ta ma xát thô bạo giữa hai chân mình từ phía sau, mà vật cứng kia của gã đàn ông liên tục cạ vào phần gốc dương v*t bị bọc trong quần lót của anh, khiến Ôn Dương vừa thấy nhục nhã đau đớn đồng thời lại cảm thấy từng đợt khoái cảm lâng lâng.

Nhận thấy được phản ứng của cơ thể mình, Ôn Dương cắn chặt răng rầu rĩ im lặng.

Vì lòng ghen tuông quấy phá Trình Doãn Triết đương nhiên không dễ dàng tha cho Ôn Dương như vậy. Hắn kéo khóa kéo phía sau bộ trang phục hầu gái, há mồm cắn lên lưng Ôn Dương, ý đồ để lại một con dấu vĩnh viễn không thể biến mất.

"A a a!"

Cái cắn trên vai của gã đàn ông không giống như trước đây mà tàn nhẫn hơn hẳn. Ôn Dương không nhịn được rên ra tiếng, mồ hôi lạnh không ngừng rịn ra thấm ướt tóc mai.

Hô hấp Trình Doãn Triết dồn dập lên. Hắn miệt mài ráu riết ma xát giữa hai chân Ôn Dương, bắn ra tinh dịch. Hắn vươn tay mò vào dưới háng Ôn Dương, quệt tinh dịch bắn dính trên đùi bôi lên quần lót. Ngón tay phía trên nhanh chóng cọ xát, quần lót trở nên ướt nhẹp dính chặt vào giữa háng Ôn Dương hiện lên hình dạng thứ được bọc bên trong.