Nhật Ký Cực Khổ Của Con Gái Thật

Chương 9




9.

Vài ngày nữa là lễ mừng thọ 60 tuổi của bà nội. Cũng là ngày nhà họ Lâm giới thiệu ta với những gia tộc khác.

Mặc dù mọi người ở thành Biện Kinh đều biết tới sự tồn tại của ta, nhưng họ chưa chính thức giới thiệu ta.

Đổng Ngọc nói rằng ngày hôm ấy chàng sẽ đến cùng với Đổng đại nhân.

Ta vô cùng chờ mong.

Vì hôn sự vẫn chưa được quyết định nên ta không thể thường xuyên gặp riêng Đổng Ngọc được.

Tổng cộng ta đã không gặp chàng 3 ngày rồi.

Ngày mừng thọ ta dậy từ sớm, bọn nha hoàn trang điểm cho ta thành bộ dáng của tiểu thư kinh thành.

Những ngày này ta học được một chút lễ nghi.

Khi đi đường, ta cảm giác như đôi chân không phải của mình nữa, lúng túng cực kỳ.

Khi Đổng Ngọc thấy ta, chàng hỏi ta có muốn đi nhà vệ sinh không.

Ta trợn mắt nhìn chàng và nói với chàng rằng đây là bộ dáng của một tiểu thư ưu nhã.

Chàng chỉ nhếch miệng và nhìn ta như nhìn một con khỉ đang biểu diễn xiếc trên đường.

“Đừng nói, sau này dắt nàng ra ngoài đi dạo một vòng còn kiếm được nhiều tiền hơn so với con khỉ kia.”

“Dù sao lấy danh nghĩa tiểu thư nhà họ Lâm cũng đáng giá.”

Khi nói, dường như chàng đã tưởng tượng ra cảnh tượng đó trong đầu, cười khúc khích.

Vì thế, Lâm Nha tiểu thư làm thục nữ nửa canh giờ đã nản lòng và biến thành Chu Thúy Hoa quen thuộc.

Với tư cách là một nửa nhân vật chính hôm nay, ta

không thể liên tục trò chuyện với Đổng Ngọc được.

Ta phải đứng cạnh cha mẹ và chào các vị khách quý đến và đi.



Ta không ngờ lại gặp người quen ở đây.

Nam nhân ngày ấy phóng ngựa ở kinh thành bị

Đổng Ngọc đánh cũng tới chúc thọ.

Hắn ân cần tặng ta một cây trâm bằng ngọc.

“Quý giá quá, không thể xứng.”

“Tiểu thư trời sinh tôn quý, đương nhiên có thể xứng.”

“Ý ta nói là ta quá quý giá, cây trâm ngọc này không xứng với ta.”

Mẹ ta ở bên cạnh xì một chút cười ra tiếng, sau này bà nói là do bà không nhịn được.

Nam nhân kêu Lý Đán, một tay ăn chơi nổi tiếng kinh thành.

Gia thế bình thường, có cha là một vị quan lục phẩm.

Nhưng hắn ta đắc ý giống như cha là Hoàng Đế vậy.

Ban đầu dùng chính dáng vẻ đó để lừa gạt tiểu thư giả kia, Lâm Đường.

Ta không nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ không thích Lý Đán mà thôi.

Hơn nữa đối với quan hệ nam nữ mà nói, trâm ngọc mang ý nghĩa không minh bạch.

Ta có Đổng Ngọc nên đương nhiên coi thường sản phẩm lỗi này.

Lý Đán bị ta chặn họng, sắc mặt đột nhiên tối sầm.

Cuối cùng vẫn trơ mặt, cười đi.

Lễ mừng thọ lần này có có rất nhiều tiểu thư khác tới.

Mẹ ta muốn ta đi theo biểu tỷ cùng nhau chiêu đãi, không cho cự tuyệt.

Một vị tiểu thư trẻ chiếm lấy tầm mắt ta trong nháy mắt, đó là thiếu nữ đã giúp Đổng Ngọc mài mực.

Nàng ấy ngồi chéo đối diện ta, nghe biểu tỷ nói nàng là Đổng Yến, đích nữ của Đổng tướng quân.



Nàng được Trấn Quốc công nuôi dưỡng từ nhỏ, xem như là thanh mai trúc mã của Đổng Ngọc.

Cuộc trò chuyện của các vị tiểu thư sao cao thâm quá.

Họ bắt đầu đọc thơ trước mặt ta.

Đầu ta quay cuồng.

Biểu tỷ nhìn khuôn mặt ngốc nghếch của ta, cũng không ép ta tham gia.

Suốt quá trình, ta chỉ nhớ lời Đổng Yến nói.

“Cảnh xuân tươi đẹp xứng mỹ nhân”

Có thể cũng nhìn ra ta không có hứng thú, các nàng tự động đổi đề tài.

Nhắc tới các vị công tử ở bên kia hồ.

Ta thích nghe điều này và ngay lập tức quan tâm.

Khoảng cách rất xa nên ta vươn cổ ra nhìn những vị công tử mà họ đang nói đến.

Nếu có Đổng Ngọc ở đây, nhất định chàng sẽ nói ta là con ngỗng của bác Lưu.

Cả ngày rướn cổ lên kêu quạc quạc.

Vô thức, chủ đề chuyển từ các vị công tử mà ta không quen biết sang Đổng Ngọc.

“Đổng Yến, nếu cô còn chưa đoạt được đích tử nhà Trấn Quốc công, không bằng giúp chúng ta dẫn đường.”

“Đúng thế, Đổng công tử tao nhã lịch sự, rất phù hợp để kết hôn.”

“Lần trước gặp Đổng công tử ở phủ Thái tử thật đúng là khó quên.”



Có phải Đổng Ngọc mà họ đang nói đến là Đổng Ngọc mà ta biết không?

Trên đời còn thật nhiều điều mà ta chưa biết.