3.
Sau khi Đổng Ngọc rời đi, Lâm phu nhân lại nắm tay ta.
“Đây có phải là người con thích không?”
Bà ấy nhìn ta với nụ cười trong mắt, khiến ta thấy ngượng ngùng.
Ta thẹn thùng gật đầu: “Vâng.”
“Chàng trai đó tên gì? Nhà hắn ở đâu? Hắn sống bằng nghề gì?”
Ba câu hỏi liên tiếp này tựa như cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con, ta cảm thấy chưa quen lắm.
“Chàng ấy tên Đổng Ngọc, con trai út nhà họ Đổng phía đông thành.”
Ta chỉ biết nhà họ Đổng làm quan, nhưng ta không biết chức quan của họ lớn cỡ nào.
Rốt cuộc thì ta không có khả năng tiếp xúc được những người này.
Ta gặp Đổng Ngọc 5 năm trước.
Khi đó, cha ta mới qua đời. Trong thôn có ác bá muốn chiếm đoạt ta.
Ta không chịu nên cầm dao chém lại hắn trong sân.
Nhưng làm sao một đứa trẻ mười ba tuổi như ta có thể đánh được một gã đàn ông trưởng thành.
Con dao sắc bén cứa vào da ta hết lần này đến lần khác.
Ác bá dường như đang đùa giỡn với ta, hắn không làm tổn thương ta nghiêm trọng mà chỉ thỉnh thoảng chém những vết nhỏ.
Chỉ trong chốc lát, tay áo ta đầy má.o và cơn đau lan tràn khắp cơ thể.
Ta nhìn những người đứng xem ngoài cửa, nước mắt không ngừng trào ra.
Nghĩ xem ai có thể đến cứu ta.
Đột nhiên, một thiếu niên cầm một cây giáo nhảy từ trên tường xuống.
“Giữa ban ngày, kẻ nào dám cưỡng đoạt con gái nhà lành, thật to gan!”
Đổng Ngọc mười lăm tuổi chỉ là một cậu nhóc, vì vậy bọn ác bá không sợ chàng.
Thậm chí còn có chút giễu cợt: “Tiểu tử này từ đâu mà đến? Còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao.”
Chàng ấy dường như không bận tâm trước những lời chế giễu.
Chàng cầm cây giáo chĩa thẳng về phía ác bá, dùng hạng động để nói chuyện.
Ta thấy chàng thiếu niên nhảy lên bàn ghế, đá vào mặt tên ác bá và dùng ngọn giáo trên tay đâm vào tay hắn.
Ác bá lúc này mới nhận ra mình đã đá vào ván sắt, vội vàng xin tha.
“Cút đi, về sau có ta ở đây. Nếu ai còn dám bắt nạt nàng ấy, ta sẽ không buông tha.”
Bóng dáng phản quang ấy đã trở thành chỗ dựa cho ta mỗi khi ta gặp ác mộng.
Chàng đưa tay về phía ta: “Không sao đâu, sau này nếu có việc gì nàng hãy đến tìm ta.”
Khi đó ta mới biết người mới chuyển đến sống cạnh nhà ta là chàng.
Chàng dẫn ta đến chỗ thầy lang và mua thuốc cho ta.
“Nàng làm thị nữ của ta, không cần làm gì, mỗi ngày chỉ cần mang trà và nước cho ta, ta sẽ bảo vệ nàng.”
“Không, ta vẫn muốn ở đây gi.e.t heo.”
“Nàng làm được không?” Chàng ấy nhìn ta dò hỏi.
Ta xấu hổ đỏ mặt. Đúng là ta không giỏi lắm, ta chỉ đang cường điệu thôi.
“Ta chưa từng gi.e.t heo nhưng đã nhìn thấy nhiều rồi.”
Đổng Ngọc cười lớn, thanh âm rất vui vẻ.
“Được. Vậy mỗi ngày nàng để cho ta miếng thịt heo ngon nhất nhé.”
Vậy là ta có được khách hàng trung thành đầu tiên.
Khi đó, ta không biết rằng Đổng Ngọc chuyển ra ngoài vì mâu thuẫn với gia đình.