Chương 1: Khởi Đầu Của Mọi Chuyện.
"Xin chào mọi người, tôi tên là Hùng và cũng có thể gọi tôi là Ace. Tôi hiện đang ở trong thế giới của các sinh vật thần kì, chúng có tên là Pokemon. Vào ngày hôm nay, khi tôi đã lên được 10 tuổi, cũng là lúc tôi phải chuẩn bị cho cuộc hành trình riêng của mình. Còn nếu các bạn thắc mắc vì sao tôi lại ở đây, thì hãy cùng tôi quay trở về 4 năm trước."
....
4 năm trước:
Khi tôi 16 tuổi, vì coi Anime Pokemon nhiều khi còn nhỏ, nên tôi thường xuyên tìm các tựa game về Pokemon để chơi, dù cho đó chỉ là những game nhái, những tựa game làm ra chỉ để hút máu người chơi.
Cho đến một ngày, tôi tìm được một nhóm giả lập, nơi đó đã dẫn dắt tôi đến với những tựa game Pokemon chính hãng của Game Freak, ở trên chiếc điện thoại tàn của mình. Tôi mừng rỡ không thôi, bắt đầu tôi đăng bài để hỏi về cách tải và chơi game.
Tôi như phát hiện ra một đại lục mới, khi chơi bản game Pokemon đầu tiên của cuộc đời mình, Emerald.
Tôi cày ngày cày đêm, cố gắng bắt những Pokemon đầu tiên, những Pokemon mà mình yêu thích, cũng như là Pokemon huyền thoại.v.v..
Tôi được những người trong nhóm giúp đỡ rất nhiều, như là việc nên sử dụng Pokemon nào mạnh mẽ để vượt Gym dễ hơn.
Khi tôi đánh bại được quán quân Wallace. Vì một lý do nào đó tôi thấy choáng và ngất đi.
....
Khi tỉnh dậy tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ lẫm, tôi đưa tay lên đầu để cố gắng làm dịu đi cảm giác khó chịu đang ùa đến.
Trong lúc đó, tôi cảm nhận được những cơn gió nhẹ nhàng, đang len lỏi qua từng khe cửa thổi vào căn phòng. Điều đó đã làm cho đầu óc của tôi cảm thấy dễ chịu đi phần nào. Có lẽ, sau cánh cửa đang kép hờ kia, sẽ mang đến cho tôi câu trả lời, về việc tôi đang ở đâu.
Tôi bước đến và đẩy nhẹ cánh cửa, rồi tôi vô thức nhắm mắt lại, khi những tia sáng chiếu vào gương mặt tôi. Có vẻ như là đã rất lâu rồi, tôi mới được tiếp xúc lại với những ánh nắng rực rỡ và ấm áp như này.
Khi cảm thấy ổn hơn, tôi bắt đầu nhẹ nhàng mở ra đôi mắt của mình, tôi như bị đứng hình trước khung cảnh mà mình thấy được. Chiếu vào tầm mắt tôi là một buổi chiều hoàng hôn tuyệt đẹp, sự hùng vĩ của núi đồi nơi đây, ẩn sau đó là một mặt trời đỏ rực, nhưng cũng thật đơn giản và yên bình với những đàn chim hót vang đang bay về tổ.
Trước khi tôi kịp nhận ra mình đã chìm đắm vào khung cảnh ấy sâu đến mức nào, thì tôi chợt giật mình nhận ra có một thứ gì đó đang chạm vào chân tôi. Khi cúi xuống, tôi bị giật mình trước những gì mà mình nhìn thấy, dưới chân tôi bị quấn lấy bởi hai chiếc lá kì lạ, mà nơi bắt nguồn của chúng lại là một thứ gì đó tròn tròn, màu hồng nhìn giống quả đào.
Trong lúc nhất thời, tôi vẫn còn chưa làm rõ được điều gì đang xảy ra, bỗng nhiên một cơn đau đớn đánh tới, đầu tôi như muốn nức ra. Trong cơn đau, tôi dường như cảm nhận được sự vui vẻ, sau đó dần dần trở nên lo lắng phát ra từ thứ tròn tròn màu hồng kia, đôi mắt tôi bắt đầu nhắm lại, rồi ngã người về phía trước ngất đi. Trong mơ hồ tôi nghe được tiếng kêu kì lạ, tiếp đến là tiếng mở cửa phòng, rồi tiếng la thất thanh của một người phụ nữ vang lên.
"Anh ơi, thằng bé vừa tỉnh lại nhưng..." phía sau tôi chẳng còn nghe được gì cả, bao phủ tôi là một màn đêm sâu thẳm...
........
Không biết qua bao lâu, Hùng giật mình tỉnh dậy, miệng mở rộng thở phì phò, như muốn hút hết không khí xung quanh không muốn bỏ xót dù một tí. Dường như trong lúc b·ất t·ỉnh đó, cậu gặp phải một tồn tại nào đó cực kì kinh khủng. Khi lấy lại bình tỉnh, cậu mới nhận ra mình vẫn còn ở trong căn phòng trước đó.
Lúc này, bên cạnh là một người phụ nữ đang ngồi gục đầu lên giường ngủ say, trên gương mặt lộ ra mấy phần tiều tụy. Sau khi nghe tiếng động, lông mi của người phụ nữ nhíu lại, rồi dần dần mở đôi mắt ra, khi người phụ nữ thấy được cậu bé đang ngồi trên giường thì vui vẻ ra mặt. Người phụ nữ nhào tới ôm cậu bé vào lòng vội vàng nói:
"Tốt quá rồi, Ace à, cuối cùng.. Cuối cùng thì con cũng tỉnh lại rồi. Con có sao không, có còn đau ở đâu không?" trong giọng nói của người phụ nữ mang theo niềm vui, cũng kèm theo ngưng nghẹn, muốn bật khóc và không ít lo lắng.
Trong lúc nhất thời, cậu bé chẳng kịp phản ứng lại với những gì đang diễn ra trước mắt. Phải, cậu bé chính là Hùng, khi lấy lại tinh thần, cậu ta nhìn thấy đôi mắt của người phụ nữ đang phiếm hồng, ẩn ẩn nhìn thấy đôi mắt hơi sưng lên, có lẽ là vì khóc quá nhiều.
Khi Hùng còn chưa biết nói gì, thì lúc này thì cơn đâu đầu lần nữa đánh tới. Đầu cậu ta đau như muốn nứt ra, làm cho Hùng theo phản ứng ôm đầu la lên.
"A"
"Này Ace, con có sao không? Này đừng làm mẹ sợ chứ, này này. Anh ơi, con lại bị sao này, anh nhanh lên xem thử đi." Người phụ nữ thấy thế không còn giữ được bĩnh tĩnh, khóc lên.
Trong khi đó Hùng bắt đầu biết được tên mình, cũng như thân phận và gia đình của cơ thể này. Đây là thế giới Pokemon, vùng đất mà bao nhiêu người khi còn bé mơ ước được đặt chân đến. Còn thứ tròn tròn, màu hồng quấn lấy tôi lúc trước là một con Hoppip. Trong khi đuổi theo con Hoppip bị gió cuốn đi, thì Hoppip bị dính trên cây, trong lúc gấp rút chủ nhân của cỗ thân thể này, Ace đã quyết định liều lĩnh leo lên cứu lấy Hoppip. Trong khi leo trèo Ace bị trượt chân té đập đầu ngất đi, rồi tôi xuyên qua cỗ thân thể này, có lẽ Ace đ·ã c·hết.
Cỗ thân thể này tên là Ace, là con một trong gia đình, có mẹ từng là một nhà điều phối viên đã có vài lần tham gia Đại Hội Grand, tên bà là Oralie. Còn ba là một nhà chăm sóc Pokemon, là người bạn từ thở bé của mẹ, tên ông là Farley.
Có thể nói ông Farley là hậu phương vững chắc, giúp cho Oralie có được những thành công trên con đường thi đấu Contest của bà. Sau những lần vụng về bỏ qua cơ hội tỏ tình, thì cuối cùng họ đã đến được với nhau, trong cái ngày Oralie phải thả đi người bạn của mình về với tự nhiên, đó là một buổi chiều hoàng hôn thật đẹp, khi mà ánh sáng láp lánh chiếu rọi trên giọt nước mắt của bà Oralie, trong lúc nhìn người bạn beautifly xinh đẹp của mình ngày càng xa khỏi vòng tay bà, người bạn đã giúp cho bà Oralie nhiều lần giành lấy vinh quang.
Bà đã rất buồn ngay sau đó, vào thới khắc đau khổ ấy, ông Farley đến bên bà ôm lấy, an ủi, cũng như hứa rằng sẻ mang đến cho bà những niềm vui mới. Có thể đó là ngày buồn và cũng là ngày vui nhất trong cuộc đời của bà Oralie, một ngày quan trọng mà bà Oralie sẽ không bao giờ quên. Sau cuộc chia tay đó, bà đã không tham gia Contest nữa. Bà lùi bước về sau, cùng chồng mình (ông Farley) mở một khu chăm sóc Pokemon và đôi khi bà cũng đến nơi tổ chức cuộc thi Contest để hỗ trợ.
Đó là những gì Hùng thấy được trong kí ước của Ace về gia đình này, có vẻ đây là một gia đình hạnh phúc. Hùng có chút cảm thấy may mắn khi đến đây, và cũng thật xui xẻo cho cặp vợ chồng này vì người con trai của họ đã ra đi. Sau khi ổn định lại cảm xúc, Hùng quyết định mình sẽ thay Ace sống tiếp cũng như hoàn thành trách nhiệm với gia đình này.
Sau khi Hùng (bây giờ là Ace) hạ quyết tâm không lâu thì tiếng bước chân từ dưới lầu chạy lên.
"Bịch bịch."
"Bành."
"Chuyện gì, con bị sao rồi?"
Sau tiếng cửa phòng bị dùng lực quá sức mở ra, truyền đến giọng nói của một người đàn ông, giọng nói mang cho người nghe cảm giác yên tâm, nhưng hơi gấp rút làm cho người nghe cũng có thể nhận ra trong lời nói đó mang theo lo lắng. Khi Hùng nhìn sang, thì thấy đó là một người đàn ông còn khá trẻ, dáng người cao ráo với mái tóc nâu hơi vuốt ra sau, đeo theo cặp kính mắt lộ ra mấy phần học thức, trên tay nắm lấy hộp thuốc chạy thẳng đến bên giường, người đó chính là Farley.
"Em cũng không biết sao nữa, sau khi thằng bé tỉnh dậy không bao lâu thì nó ôm đầu la lên, anh nhanh đến xem đi?"
Người phụ nữ ban nãy lên tiếng. Sau khi tiếp thu xong kí ức, Hùng biết được đây là bà Oralie (mẹ của Ace). Bà Oralie dáng người khá cao, mái tóc xanh dương cột tóc kiểu đuôi ngựa, với mái tóc phía trước được tỉa sang hai bên, bề ngoài làm cho người cảm giác hơi xa cách. Tuy nhiên, lúc này trên gương mặt bà Oralie đã tràn đầy nước mắt, cộng thêm gương mặt tiều tụy do lo lắng quá lâu, nên giờ khắc này nhìn vào bà Oralie chỉ mang lại cảm giác đau lòng, muốn an ủi và che chở.
"Được rồi, em bĩnh tĩnh chút, để anh xem thử nào?" ông Farley lên tiếng chấn an bà Oralie, sau đó bước đến bên giường xem xét lấy Ace.
"Không có việc gì, hẳn là vừa mới tỉnh dậy vẫn còn sợ hãi thôi, em không cần phải lo." Sau khi kiểm tra qua cơ thể Ace, ông Farley đưa ra kết luận.
"Thật là không sao chứ?" Bà Oralie nghe thế nhưng vẫn còn có chút lo lắng.
"Hẳn là không có việc gì, nếu em đã lo lắng như vậy, thì để anh gọi cho bác sĩ đến khám một chuyến nữa cũng không có vấn đề." Farley nói, rồi ông đi xuống dưới nhà gọi điện đi.
....
Tầm 30 phút sau, một người tuổi tác không sai biệt lắm với ông Farley cùng ông lên đến.
Đến bên giường ông bắt đầu lấy ra đồ khám xem xét cơ thể của Ace.
"Không có gì đáng ngại, đầu có chút tổn thương, có thể là cháu nó bị chấn động đến, nằm nghỉ mấy ngày sẻ hết thôi, không cần phải lo." Bác sĩ cười lên tiếng.
"Thế thì tốt rồi." Đến lúc này, trên mặt của Oralie mới nhẹ nhõm đi không ít.
"Thấy chưa, anh đã nói rồi mà." Farley thấy thế cũng lên tiếng theo, tuy trong giọng rất tự tin, nhưng trên giương mặt lại lộ ra mấy phần nhẹ nhỏm.
"Hì hì, không phải là em lo lắng cho con quá sao." Oralie cười, anh mắt đưa tình qua Farley. Nghe thế, Farley cũng nhìn về Oralie với đôi mắt âu yếm.
"Khục khục, vẫn còn trẻ con ở đây đấy, với lại tớ đến đây để xem bệnh, chứ không phải để ăn cơm chó của hai vợ chồng các cậu đâu." Bác sĩ ho khan lên tiếng nhắc nhở.
"Hắc hắc, xin lỗi Alex, tại chúng tớ vui quá ấy mà." Farley ngại ngùng lên tiếng.
"Được rồi, không cần phải giải thích, tớ quá quá quen với cảnh này, từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt các cậu đã luôn như vậy rồi mà." Alex lên tiếng, rồi thở dài nói tiếp. "Phải chi tớ cũng giống như vậy thì tốt biết mấy."
"Thôi đi, không phải bây giờ cậu đang hẹn hò với cô thư kí Bella của cậu hay sao, còn ở đó khoe mẽ." Farley lườm Alex một cái, nói ra.
"Hắc hắc." Alex nghe lời Farley nói, miệng cười không ngậm vào được, thế là mọi người trò chuyện lên.
Ace nằm một bên cũng nghe được câu chuyện, thì ra Alex là một thiếu gia con nhà giàu cũng từng đi du hành. Trong một lần bị rơi từ vách núi xuống hẻn đá thì Alex đánh rơi ba lô, và b·ị t·hương. Trong lúc kêu cứu thì được lúc đó Farley và Oralie phát hiện, thế là Alex được cứu lên và chữa trị. Sau đó họ cùng nhau đi chung một đoạn đường, sau khi nói chuyện với nhau, thế mới biết được là cả ba cùng chung thành phố. Tuy nhiên, vì Alex là con nhà giàu, nên Alex luôn phải học nhiều thứ, dẫn đến Alex không có mấy bạn bè cho đến ngày du hành.
Sau khi vui vẻ trò chuyện, Farley muốn mời Alex ở lại dùng cơm, nhưng Alex từ chối vì buổi tối nay có cuộc hẹn cùng cô thư kí Bella.
Sau đó Farley cùng Oralie xuống nhà chuẩn bị bữa tối, còn lại Ace một mình trong căn phòng yên tĩnh để dưỡng thương.
Không lâu sau, Oralie mang đến một bát cháo đút cho Ace. Ăn cháo xong, vì quá mệt mỏi với những điều đã xảy ra hôm nay, nên Ace nhanh chóng chìm cào giấc ngủ.
Nhật ký ngày đầu tiên tôi đến thế giới pokemon - Hùng (Ace).