Nhật Ký Chịu Khổ Của Một Nhân Viên Cứu Hộ Bãi Biển

Chương 28: Không thể làm gì thì dụ dỗ




Edit: Hye

Beta: Vũ, Gbear

_______________________

Thanh Hòa nắm tay Hứa Quang từ thang máy bước ra, vừa mở cửa liền nhìn thấy Diệp Phỉ Thần và dàn vệ sĩ đứng một bên.

Thanh Hòa tối sầm mặt lại: "Cậu theo dõi tôi!" Mỗi lần ra ngoài y đều rất cẩn thận, làm sao Diệp Phỉ Thần tìm ra được nơi này!

"Cổ Trấn, cũng không tin tưởng cậu như cậu nghĩ nhỉ, hắn sợ cậu mang theo người cao chạy xa bay." Lúc này Diệp Phỉ Thần cũng không quên đổ thêm dầu làm ly gián mối quan hệ giữa Cổ Trấn và Thanh Hòa, ánh mắt Diệp Phỉ Thần không tự giác liếc nhìn hai bàn tay đang đan xen nắm chặt lấy nhau, nhìn Hứa Quang một chút cũng không ra bộ dáng bị cưỡng ép giam cầm.

Thanh Hòa nhìn tầng tầng lớp lớp vệ sĩ vây quanh, lặng lẽ kéo người giấu ra sau lưng, Diệp Phỉ Thần cợt nhả nhìn y nói: "Giờ mới nhớ tới chuyện phản kháng sao? Đã quá muộn rồi!"

Được mệnh lệnh của ông chủ, hai vệ sĩ bước lên trước tách hai người ra, Thanh Hòa gắt gao giữ lấy tay Hứa Quang nhưng sức lực làm sao bằng vệ sĩ cao to lực lưỡng được huấn luyện chuyên nghiệp chứ? Thái độ không hợp tác của y chỉ đổi lại những đòn đánh của vệ sĩ mà thôi.

"Dừng tay, các người muốn làm gì! Không được phép đánh Thanh Hòa!" Mặc dù phát giác được chuyện không thích hợp nhưng Hứa Quang vẫn lựa chọn đứng ra che chắn cho Thanh Hòa. Vệ sĩ biết họ không thể đụng tới Hứa Quang nên khi vừa thấy anh nhào tới liền ngừng tay.

Thanh Hòa bị đánh một cái trên mặt khiến xương gò má bị sưng lên, y nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Hứa Quang rồi nhanh chóng ôm lấy mặt anh trước mặt nhiều người và cứ thế mà hôn lên. Cảm giác khung cảnh vừa bi thương lại rất tuyệt vọng.

Có lẽ Hứa Quang cũng nhận ra cái hôn này bao gồm nhiều hàm ý ly biệt, anh không vì ở đây nhiều người mà từ chối nụ hôn này chỉ ngơ ngác thừa nhận.

"Mang đi." Diệp Phỉ Thân hô lên.

Vệ sĩ tách bọn họ ra, Hứa Quang dùng sức nắm chặt lấy tay Thanh Hòa nhưng y không một chút cố gắng nắm lại, lặng lẽ để vệ sĩ từng chút từng chút đẩy ngón tay Hứa Quang ra rồi đem người mang lên chiếc xe hơi màu đen.

Hứa Quang và Diệp Phỉ Thần ngồi ở ghế sau hai vệ sĩ ngồi phía trước, Hứa Quang yên lặng nhìn bóng người yêu dần dần biến thành một chấm đen nhỏ sau đuôi xe, anh bỗng nhiên ý thức được sự thật: "Mình bị vứt bỏ. Thanh Hòa đã tự tay dâng mình vào trong tay kẻ khác, thậm chí còn không có một câu giải thích."

Diệp Phỉ Thần chăm chú nhìn người đàn ông bên cạnh khiến hắn thấy giống như chú chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi. Rốt cuộc thì cái tên này có ma lực gì có thể khiến Hứa Lượng và Thanh Hòa đều mê mẩn và trở nên điên cuồng đến vậy.

"Lại đây." Diệp Phỉ Thần nói.

Hứa Quang quay người qua bất động nhìn hắn, anh thực sự không rõ tại sao Diệp Phỉ Thần lại bắt giữ mình, mối quan hệ giữa hai người ngoại trừ nợ nần ra thì thật sự không còn khúc mắc gì.

"Nghe lời, tôi sẽ để anh gặp Hứa Lượng." Diệp Phỉ Thần biết việc uy hiếp sẽ chỉ làm cảm giác ghét bỏ của Hứa Quang càng thêm ác liệt thế nhưng muốn hắn có thể hạ cái tôi xuống để nói chuyện thì lại quá khó khăn.

Hứa Lượng! Hứa Quang bị nhắc tới em trai còn mang bệnh trong người liền kích động tóm chặt ống tay áo của hắn hỏi:"Có thật không?"

Hứa Quang không phải muốn cùng Hứa Lượng đoàn tụ hay là vì cái gì, chỉ là anh muốn nhìn em trai mình yêu thương hơn mười năm sống chung hiện tại có tốt hay không thôi, nỗi lo lắng này càng để anh tạm thời quên đi chuyện đau buồn.

Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật Hứa Quang là kiểu người rất không quan tâm bản thân, Thanh Hòa vất vả lắm mới giúp anh có một chút tự tin nhưng lại rất nhanh bị thất bại, về sau chú Quang cũng không tiếp tục tin tưởng chuyện nhóm hạn niên công bọn họ thật sự yêu anh nữa hhhh

Ngược thụ xong về sau liền ngược công, các bảo bảo không nên gấp.

Editor: Chương này bị lặp lại nguyên văn chương trước nên mới ngắn vậy :'< , lúc đầu mới làm còn tưởng tác giả cắn thuốc =)))))))

______Hết chương 28________