Nhật Ký Chịu Khổ Của Một Nhân Viên Cứu Hộ Bãi Biển

Chương 23: Thanh Hòa hắc hóa




Edit: Hye

Beta: Vũ, Gbear

_______________________

Thanh Hòa và Hứa Quang chìm trong khoái lạc đến tận sáng sớm, sau khi y hôn lên gò má Hứa Quang tỏ ý xin lỗi rồi đứng dậy tiếp điện thoại, thu dọn qua loa một chút liền ra ngoài.

Kỳ thật tối hôm qua điện thoại Thanh Hòa đã reo rất nhiều lần, y không những mặc kệ, động tác cắm rút cũng càng thêm dùng sức. Tiếng chuông vang lên từng hồi như đòi mạng, chúng gõ mạnh vào trái tim bình yên của Hứa Quang như một điềm báo khiến trong lòng anh có chút bất an...

Đã hai ngày một đêm Thanh Hòa không chợp mắt nhưng trên mặt vẫn rất có sức sống, có lẽ vì gặp được chuyện vui nên tinh thần rất thoải mái. Y quay lại công ty liền hướng thẳng đến văn phòng của sếp, trên đường đi gặp được K đang đứng ở hành lang, xem biểu hiện có vẻ muốn nói gì đó, có điều Thanh Hòa lại không muốn tiếp xúc với tên này quá nhiều.

Nói nghe cũng buồn cười, K từng thử quyến rũ đại kim chủ của Thanh Hòa, ai ngờ lúc ăn mặc xinh đẹp bò lên trên giường kim chủ thì bị kim chủ gọi bảo vệ tới ném ra ngoài. Việc này cả công ty đều biết, đừng nhìn bề ngoài K có vẻ mềm yếu nhu nhược xinh đẹp thuần khiết như đóa hoa sơn chi, thực tế là thứ hàng họ lỏng lẻo thích leo lên mấy loại giường cao cấp, ngay cả cúc huyệt đều vì bị sử dụng quá độ mà đổi sang màu đen.

K vẫn có thể mặt không biến sắc mà lượn qua lượn lại giữa mấy nơi cao cấp là có thể hiểu độ dày của da mặt, rất nhanh K đã dẹp cái mục tiêu ban đầu chuyển hướng đi quyến rũ cái tên hòa nhã ôn nhu Thanh Hòa, K muốn đem chuyện mình đào góc tường nhà người ta ném ra sau đầu.

Vốn dĩ khí chất sạch sẽ của Thanh Hòa không có thụ quân nào có thể xứng đôi, làm cái nghề này bất luận ngoài mặt hay trong thì ít nhiều cũng đều mang một chút hơi thở phong trần, công ty điều K đến hợp tác với Thanh Hòa. Có bản lĩnh bò lên trên giường của nhiều người như vậy thì K cũng có mấy phần bản lĩnh làm bộ làm tịch. Sau hai lần hợp tác ngắn ngủi, trái tim thiếu nam của K lại bị Thanh Hòa cám dỗ không dứt ra được.

"Boss."

"Đến rồi à? Ngồi đi." Thanh Hòa đi vào đúng lúc Cổ Trấn đang ngồi ở bàn trà pha trà, động tác cho nước trà nóng hổi rót vào chén Tử Sa*, một chút cũng không giống một tên ông chủ nhà giàu phách lối.

*Tử Sa (một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà)*

Dù vậy, Thanh Hòa cũng không thả lỏng tâm trạng. "Boss, tôi đang nghiêm túc."

"Cho dù đây là điều cậu thực sự muốn làm, nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp." Cổ Trấn là một người đàn ông vừa đúng độ trung niên, dáng vẻ không còn trẻ nhưng vẫn có ý vị. Chính là kiểu người khi tuổi còn trẻ không nhất định phải xinh đẹp đến mức động lòng người, nhưng thời gian lại rất hào phóng với bọn họ giống như không tiếc thì giờ để ủ được một vò rượu vang đỏ mang hơi thở êm dịu.

"Tôi hiểu rất rõ, nhưng tôi không thể đợi thêm được nữa." Luôn bị người khác kiểm soát không phải là điều Thanh Hòa muốn, y đã ở ẩn nhiều năm như vậy chính là để tránh khỏi sự khống chế của Hà Nghị. Nhưng Hứa Quang đến quá sớm, tuy là đúng người nhưng lại không đúng thời điểm. Chẳng mấy chốc Hà Nghị sẽ phát hiện y đang ở với Hứa Quang. Vì Hứa Quang, y nhất định phải ra tay sớm không thể chờ thêm nữa.

Cổ Trấn cũng không hoàn toàn đồng ý với cách làm của Thanh Hòa:"Vì người này, có đáng giá không?" Cổ Trấn đã đầu tư vào Thanh Hòa rất nhiều, nên không hy vọng chỉ vì Thanh Hòa hành động theo cảm tính mà khiến tất cả công sức đổ sông đổ bể.

"Tôi cho rằng đáng giá." Từ lúc y kiên trì mang Hứa Quang về nhà thì đã không còn đường lui nào khác. Vốn dĩ y có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ bạn bè để giúp đỡ Hứa Quang, nhưng y làm không được. Lúc y nhìn thấy người kia bị người thân nhất của mình làm tổn thương đến nước này mà vẫn không một lời oán hận, cả cái cách người đó toàn tâm toàn ý muốn y là người đàn ông của cuộc đời mình, thì cái mặt nạ ôn nhu nhưng lại xa cách không với tới này của y đã không còn đeo được nữa rồi.

Y đã nghĩ, muốn chiếm hữu Hứa Quang thì phải trở thành người duy nhất trong thế giới của người ấy, nhất định phải bảo vệ người đàn ông này.

Kỳ thật, y giống như một con rồng luôn thèm khát các báu vật, nếu như không phải do y cố ý câu dẫn, thì cái người như ánh sáng từ thiên đường kia sẽ không dễ dàng rơi vào tay y, y biết làm vậy là hèn hạ nhưng tuyệt nhiên không hối hận.

Thanh Hòa và Cổ Trấn đã quyết định xong công việc, y đi ra khỏi cửa liền bị K ngăn lại: "Thanh Hòa, tôi có lời muốn nói với anh."

"Tôi và cậu không có gì để nói." Thanh Hòa không muốn để mắt tới K, tên này sau khi câu dẫn Hà Nghị không thành, lấy lùi làm tiến trở thành tai mắt của Hà Nghị ở bên cạnh Thanh Hòa. Y không thể nào hiểu được vì sao có người phải tận trung tận tụy làm chó săn của người khác đến vậy.

"Anh thử nghe xem? Tôi biết anh và tên Hứa Quang kia ở chung với nhau!" K ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thanh Hòa cao gần 1m9. Cũng thật tình cờ khi ấy K đang đến công viên giải sầu, đúng lúc nhìn thấy hai người đang ôm nhau cũng đã định theo dõi, nhưng sợ Thanh Hòa cảnh giác cao sẽ phát hiện ra nên từ bỏ.

Thanh Hòa vẫn không hứng thú trả lời: "Muốn sủa, thì sủa đi."

K giậm chân một cái, tức giận xoay người muốn rời đi, bỗng nhiên cảm giác sau gáy lên cơn đau nhói, trước mắt biến thành một màu đen. K đã ngã xuống. Thanh Hòa đưa mắt từ trên cao nhìn xuống thanh niên đang nằm trên đất tiếp lời nửa câu sau:"Nếu như cậu có cơ hội."

Editor: Chòi má, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, nhìn anh hiền hiền mà không ngờ anh ngầu qué éc éc

______Hết chương 23________