Nhật Ký Chịu Khổ Của Một Nhân Viên Cứu Hộ Bãi Biển

Chương 2: Lửa dục đốt người, đẩy ngã tổng giám đốc lạ mặt




Edit: Đình Đình

Beta: Dan, Gbear

_______________________

Thiết bị trong phòng y tế của khu du lịch tương đương với chất lượng của một bệnh viện nhỏ, y thuật của bác sĩ ở đây cũng đáng tin cậy nên Hứa Quang mới không bị đưa vào bệnh viện lớn, dù sao nơi này cũng cách khá xa nội thành. Trong phòng bệnh không có ai, bình truyền nước đã hết vẫn còn treo lơ lửng, còn bác sĩ đã đi đâu mất. Hứa Quang không biết mình đã hôn mê bao lâu, anh đưa tay sờ lên khắp người, kỳ lạ là không có đến một vết sẹo, rõ ràng cảm giác lúc đó, da thịt đều bị nọc độc sứa thiêu đốt gần như thối rữa, thế nhưng hiện tại cái gì cũng không thấy, ngoại trừ bàng quang chứa lượng nước chướng tới mức bụng sắp nổ tung.

Hứa Quang chịu đựng cơn buồn tiểu, mò đến nhà vệ sinh của phòng y tế, trên cửa treo bảng đang sửa khiến anh cảm thấy tuyệt vọng, không còn cách nào khác hơn là lết bước chân chậm rì rì đến gần lễ đường tổ chức tiệc tối để mượn dùng nhà vệ sinh.

Lễ đường chính đang tổ chức buổi dạ hội vô cùng náo nhiệt, nghe nói là do giám đốc tổ chức tiệc chúc mừng dự án khu nghỉ dưỡng hoàn thành giai đoạn hai. Hứa Quang nhớ buổi tiệc sẽ được khai mạc vào tối ngày mai, điều đó có nghĩa là anh đã ngủ một mạch từ chiều hôm qua đến tối hôm nay?

Trên người Hứa Quang còn mặc đồ bệnh nhân nên có hơi xấu hổ nếu xuất hiện trước mặt người khác, anh đi tới nhà vệ sinh ở ngoài lễ đường một cách yên lặng, nhìn khu vệ sinh này quạnh quẽ như vậy nhưng khi Hứa Quang bước vào thì thấy một người đàn ông mặc âu phục thẳng tắp đang hút thuốc, phỏng chừng là không thích yến hội ầm ĩ nên ra đây tránh rượu.

Hứa Quang không nhìn kỹ dáng dấp của người đàn ông kia, nhưng thôi cũng mặc kệ việc trước mắt quan trọng hơn, anh nhanh chóng móc người anh em trong quần ra để phóng thích hàng tồn kho, dòng nước kịch liệt ứ đọng đánh nhanh vào bồn tiểu. Cây côn thịt của Hứa Quang rất giống cơ thể anh, đều vô cùng hùng tráng chỉ là đáng thương cho vị huynh đệ ấy không có cơ hội vuốt ve cho bé mèo của những cô gái khác, cũng chưa từng dùng súng thật đạn thật thực chiến qua bao giờ, vậy nên cây thịt ấy màu sắc nhạt nhẽo, bao quy đầu vẫn còn hồng phấn.

Mùi hương nhàn nhạt của thuốc lá cao cấp cùng mùi nước hoa dành riêng cho nam giới xộc vào xoang mũi, thân thể Hứa Quang bỗng nhiên mềm nhũn, cúc huyệt ngứa ngáy một cách quái dị giống như bị muỗi đốt, anh muốn dùng tay cào hay dùng thứ đồ vật gì đó mà hung hăng ma sát vào chỗ ngứa.

Xảy ra chuyện gì đây?!

Cánh tay đang cố gắng chống trên tường của Hứa Quang không chịu được lâu, cơ thể anh liền trượt xuống, người đàn ông đứng bên cạnh hút thuốc xong phát hiện Hứa Quang không được bình thường , thêm vào việc Hứa Quang mặc đồ bệnh nhân nên càng nới lỏng cảnh giác, nhanh chóng đến gần đỡ lấy một cánh tay của Hứa Quang hỏi: "Anh không sao chứ?"

Lúc này thần trí của Hứa Quang có chút mơ hồ, anh ngửi thấy mùi hương mê hoặc kia đang gần trong gang tấc, sức lực bỗng nhiên giống như quay trở lại, anh xoay lại đè người nọ đẩy ngã trên nền đất khiến cho gáy của người đàn ông trông rất trẻ tuổi anh tuấn kia đập mạnh xuống nền đất lạnh, trong mắt--- cầu vồng sặc sỡ bay vòng vòng.

Thân hình Hứa Quang cao lớn đè trên, dùng thân dưới còn chưa kéo khóa ma sát vào háng của người nọ . Người đàn ông bị đè phía dưới, sau khi phục hồi ý thức từ cơn choáng váng lại, sắc mặt liền tối sầm, cảm thấy thiện ý của hắn có chút buồn cười, không ngờ cái tên trông như bệnh nhân này lại tơ tưởng làm chuyện xấu xa với mình. Không muốn sống nữa à!

Hứa Quang thần trí bất ổn cũng mặc kệ người nằm dưới mình đang nghĩ gì, anh chỉ cảm giác đầu óc nhức muốn nổ tung, muốn đem toàn bộ nhiệt lượng trong cơ thể đốt sạch, rất muốn dùng thứ gì đó trừu động ma sát mạnh mẽ vào cúc huyệt, dù có bị đâm nát thì cũng mặc kệ, cơn ngứa ngáy xuyên tâm này khiến anh không cách nào nhịn được!

Cảm thấy người bên dưới sẽ gây trở ngại cho hành vi đồi bại của mình, Hứa Quang tháo chiếc cà vạt đắt tiền xuống, trói tay người nọ lại trên đỉnh đầu. Dù người đàn ông đang bị khống chế đã từng tập qua võ thuật, nhưng lúc này thì một chút sức để phản kháng đều nhấc lên không nỗi, không biết cái sức hơn người của Hứa Quang lấy từ đâu ra. Hắn ta vô cùng ghê tởm đồng tính luyến ái, thế nhưng tên này còn muốn cưỡng gian hắn, đối với người kỳ tài xuất chúng như Diệp Phỉ Thần mà nói quả thực vô cùng nhục nhã. Hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói với Hứa Quang:"Anh dám?"

Diệp Phỉ Thần không định lớn tiếng cầu cứu, hắn không biết được liệu nhà vệ sinh hẻo lánh này có người qua lại hay không, lỡ đâu bị người khác phát hiện hắn đường đường là phó giám đốc bị cưỡng gian tại nhà vệ sinh công cộng, vậy thì có đội một chục cái quần cũng không hết nhục.

Hứa Quang vừa đè chân hắn vừa kéo khóa quần, thấy hắn mở miệng, anh sợ hắn sẽ kêu to gọi người đến nên trực tiếp lấy quần lót vừa cởi ra nhét vào miệng Diệp Phỉ Thần, ngăn chặn cơ hội cầu cứu của hắn.

Những người quen biết với Diệp Phỉ Thần đều biết hắn mắc bệnh sạch sẽ, nằm trên sàn nhà vệ sinh dơ bẩn còn bị một cái quần lót dùng qua nhét vào trong miệng khiến Diệp Phỉ Thần tức muốn nổ não, hắn muốn giãy dụa chạy thoát nhưng không đấu lại sức mạnh như trâu của Hứa Quang. (Đình Đình: cũng may bạn Hứa Quang là chủ thụ, nếu không với tình hình này bạn Thần đã nở hoa :v )

Hứa Quang thấy Diệp Phỉ Thần tức giận như vậy liền sợ đến mức run lên một cái, cuối cùng cũng lấy lại một chút tỉnh táo, Diệp Phỉ Thần cho rằng Hứa Quang đã tỉnh ngộ thì sẽ thả hắn ra. Nhưng động tác Hứa Quang dừng lại một chút, cầm chiếc quần dài của bản thân vừa cởi ra, trói chặt hai chân không an phận của Diệp Phỉ Thần, tiếp tục công việc cởi quần còn đang dang dở.

Hứa Quang thử dùng tay vuốt nhẹ côn thịt của hắn, không biết là do động tác của anh quá vụng về hay bởi vì Diệp Phỉ Thần là trai thẳng, cây côn thịt trong tay vẫn không cứng lên nổi, trạng thái không chịu chào cờ như này thì sao vào trận nổi, Diệp Phỉ Thần lạnh lùng nhìn động tác Hứa Quang đang loay hoay.

Hứa Quang đột nhiên mờ mịt luống cuống lên, cúc huyệt đã ngứa đến mức vẫn đang mấp máy co rút lại, thế nhưng cây cờ trước mặt làm thế nào cũng không chịu nghe lời đứng lên. Anh cúi người đặt đầu chôn vào giữa hai chân Diệp Phỉ Thần coi như cây kẹo que mà ngậm vào mút phân nửa, hơi thở khó khăn nhấp ra nuốt vào lấy lòng thứ kia. Hứa Quang chưa từng trải qua việc này, hàm răng không cẩn thận cọ đến cái cán yếu ớt, Diệp Phỉ Thần miệng bị lấp kín, hắn khó khăn rên rỉ.

Vất vả một lúc mới khiến cây côn thịt đạt đến độ cứng có thể đâm vào, Hứa Quang nhẹ nhàng mở miệng ra nhìn vật hình trụ bị ngậm đến bóng loáng, đôi môi bị ma sát quá độ cũng hiện ra màu sắc đỏ tươi.

Hứa Quang nhanh chóng nâng mông lên, đỡ lấy cây gậy thịt nhắm ngay miệng huyệt của mình, mặc dù bên trong ngứa đến mức có cảm giác chảy nước thế nhưng nếu chưa được nới lỏng hay bôi trơn gì cả thì rất khó tiến vào. Bị hút nửa ngày, Diệp Phỉ Thần vô cùng khó chịu, bản thân Hứa Quang càng khó chịu hơn, anh đưa lưng về phía Diệp Phỉ Thần, mở hai chân ra đặt ở bên chân của hắn, lộ ra nơi cúc huyệt có màu nâu.

Tay của Hứa Quang sờ đến miệng huyệt nóng như lửa, ngón tay khuấy động co rụt lại, hậu huyệt đang ngứa ngáy đến không chịu nỗi. Cuối cùng anh lấy ngón trỏ chọc vào một đoạn. Ngón tay lạnh lẽo làm giảm bớt cảm giác tê ngứa, cứ thế anh tiếp tục cho ngón tay thọc vào sâu hơn, dịch ruột non trong suốt tích tụ thật lâu, thoát khỏi trở ngại của cơ vòng thuận theo cổ tay chảy xuống tí tách, Hứa Quang chưa từng trải qua cảm giác thoải mái như thế này bao giờ nên không thể dừng lại được.

Diệp Phỉ Thần mở to hai mắt nhìn Hứa Quang hùng tráng cưỡi ở trên người hắn, tự thẩm bằng lỗ sau đến khi bắn nước tung tóe, ấy vậy mà hắn lại đối với cơ thể dũng mãnh này sản sinh ra dục vọng mạnh mẽ, muốn nhanh chóng đè người này xuống đất đụ cho đến khi anh gào khóc cầu xin.

Diệp Phỉ Thần bị suy nghĩ bất chợt này dọa sợ đến giật cả mình, gần đây hắn ít giải quyết nhu cầu đến mức độ muốn đụ đàn ông à? Bỗng nhiên hắn ra sức giãy dụa đôi chân đang bị trói.

Hứa Quang cuối cùng cũng nhớ dưới thân còn có người, anh nhanh chóng rút hai ngón tay ra kéo theo dịch ruột non từ trong cúc huyệt chảy ra khiến bụng dưới Diệp Phỉ Thần ướt nhẹp, kéo theo một chút dịch thủy bắn đến bụng dưới khiến bộ lông màu đen lấp ló trông càng thêm sắc dục.

Đỉnh đầu côn thịt có dính hỗn hợp nước bọt cùng dịch tuyến tiền liệt, Hứa Quang hạ thân thể xuống, đặt huyệt khẩu đang mấp máy tham lam nuốt côn thịt vào miệng.

"A, thật lớn!" Hứa Quang cau mày lẩm bẩm, độ lớn của ngón tay so với cây côn thịt đương nhiên là không thể so sánh được, tuy rằng lỗ hậu đang vô cùng dâm đãng nhưng đây vẫn là lần đầu nếm trải mùi vị hàng thật. Thành ruột bắt đầu ngứa ngáy càng mãnh liệt, cánh tay Hứa Quang chống lên đôi chân đang co lên của Diệp Phỉ Thần, dựa vào trọng lượng cơ thể hút chặt lấy cây côn thịt to lớn nuốt vào.

Có lẽ cảm thấy động tác quay lưng với Diệp Phỉ Thần có chút không tiện, Hứa Quang liền từ tư thế này chuyển hướng, mặt đối mặt với Diệp Phỉ Thần. Côn thịt bên trong xoay tròn, ma sát sinh ra khoái cảm khiến Hứa Quang cất lên tiếng kêu rên rỉ, màng giao cấu gắt gao quấn quanh thân gậy, tham lam mút vào.

Diệp Phỉ Thần cũng bị động tác đột ngột của Hứa Quang làm cho hơi thở cứng lại: Cảm giác trơn trượt căng mịn như vải satin này đè ép hắn so với tất cả các cô gái từ trước đến nay đều chưa từng trải qua, nó không mềm nhưng nhẵn, không nhu hòa nhưng khoái lạc, hóa ra làm tình với đàn ông là cảm giác này......

Hứa Quang tiếp tục động tác nâng eo lên, lại ngồi xuống, tràng dịch bị va chạm trực tiếp bắn ra tung tóe. Dù là kiện tướng bơi lội thì cũng không thể duy trì tư thế này lâu được, chỉ có thể từ nhanh đến chậm được mười phút, Hứa Quang đành ngưng động eo, tuy tuyến tiền liệt bị quy đầu mài ép rất thoải mái nhưng dục vọng trong lòng đang càng lúc càng sâu.

"Tại sao còn chưa ra?" Hứa Quang mang theo tiếng khóc nức nở ủy khuất mà lẩm bẩm. Ban đầu Diệp Phỉ Thần bị động tác không nhanh không chậm của Hứa Quang khiến dục hỏa thiêu đốt mà không thỏa mãn được thế mà còn bị Hứa Quang nói như thế, cảm giác tính khí tốt của hắn đã kiềm chế hơn hai mươi năm, trong nháy mắt muốn bộc phát. Hắn đẩy mạnh hông cường tráng của mình lên cái miệng nhỏ tham lam đang kêu gào đói khát, hành hạ hậu huyệt của Hứa Quang đến khi trương lên, lực thúc đâm cho đến chảy nước như ao hồ, rút ra rồi lại phập vào thành vách thịt màu đỏ tươi.

Hứa Quang bị đâm đến sảng khoái, khóc nức nở rên rỉ:"A...Tốt, nhanh lắm, muốn nhanh hơn nữa......"

Diệp Phỉ Thần đang hì hục nhấp bỗng nhiên dừng lại, trêu chọc đến mức con mắt của Hứa Quang ướt át mông lung bất mãn mà trừng với hắn, Diệp Phỉ Thần nhìn Hứa Quang buông lời dụ dỗ nói: "Muốn tôi đụ cậu thật mạnh sao?"

"Mau đụ tôi đi, rất ngứa, khó chịu quá......" Hứa Quang ủy khuất mà vặn vẹo vòng eo, nhưng người dưới thân không hề bị lay động.

"Vậy mau cởi trói cho tôi."

"Cởi trói?" Hứa Quang lắc đầu, "Không được, không thể thả cậu ra!" Tuy rằng tâm trí bất ổn nhưng anh còn nhớ rõ việc không thể cởi trói.

Diệp Phỉ Thần tiếp tục nói:"Cởi trói cho tôi, tôi sẽ cho anh ăn một cây xúc xích to lớn."

"A,aa, tôi muốn.....ăn côn thịt......" Hứa Quang nỗ lực co rút cơ bắp, muốn hút lấy toàn bộ chất dinh dưỡng trong cây gậy thịt ra, bé hoa cúc nhỏ đang rất đói, chỉ có tinh dịch mới có thể lấp đầy cái bụng của anh.

Hứa Quang cầu xin hồi lâu, Diệp Phỉ Thần tỏ vẻ không hề bị lay động, không còn cách nào khác nên Hứa Quang đành cởi trói cho Diệp Phỉ Thần. Hứa Quang sớm đã bị khuất phục đến mềm nhũn, cả người ép trên sàn nhà, cặp đùi trần trụi bị ép đến trước, lộ ra cái lỗ nhỏ chỉ bé bằng một ngón tay đã bị đụ đến đỏ tươi, toàn bộ mông bị chất dịch nhầy ngâm đến ướt át.

Làn da Hứa Quang đều là màu đồng, chỉ có hạ bộ do mặc quần lót tứ giác nên hiện ra màu trắng sữa,vừa có chút buồn cười lại có chút đáng yêu, cặp mông do rèn luyện quanh năm nên vô cùng rắn chắc và mê lực.

Diệp Phỉ Thần có ý định muốn rời đi, thế nhưng mỹ vị trước mắt khiến hắn có chút do dự. Hắn vẫn cảm thấy chuyện này rất dơ bẩn, thế nhưng lúc giao hợp vừa nãy, hắn hoàn toàn không cảm giác được điều này. Bây giờ lo lắng việc bị nhiễm bệnh thì đã chậm, không bằng......

Hứa Quang đang bất mãn với sự chậm trễ của Diệp Phỉ Thần, thì bỗng một đòn tiến công giống như mưa to gió lớn bỗng nhiên kéo đến, cây gậy thịt cứ thế nhấp tới tấp nhấp hăng say một hồi rồi lại một hồi nghiền ép, Hứa Quang thấp giọng rên rỉ không ngừng:"Thật lớn, cây hàng của anh.....rất tuyệt...đến, nhanh hơn nữa, mau đụ nát tôi điiiiiii......"

......

______Hết chương 2 ________