Nhật Ký Chia Tay

Chương 8




Ngày sau hôm xuất viện, Nhậm Mục Vũ đến nhà cô, là để trả lạiLuck.

Khi đó, cô đang chuẩn bị đi làm.

Anh chưa đi đến cửa, liền đứng ngoài, cô cũng không có can đảmmời anh vào nhà, xuất viện ngày đó – cô đã hiểu anh từ chối mình…

“Sao không nghỉ ngơithêm mấy ngày nữa?”.

“Không được, nếu còn nghỉ tiếp, chắc chắn công ty sẽ đuổi việcem, cũng không có ai chịu nuôi em”. Cô nửa đùa nửa thật, lòng toan chua xót.Anh từng nói sẽ nuôi cô cả đời…

“Tâm Ảnh…”. Ngày đó rốt cuộc cô tính nói với anh điều gì?

Cô chờ anh, thật sự chỉ là để nói lời tạm biệt? Hay là… Anhđã bỏ lỡ điều gì?

Đắn đo 1 chút, anh sửa miệng. “Tôi đưa em đi làm”.

Nếu, cô vẫn còn nhận sự chăm sóc của anh, thì mọi việc sẽ giốngnhư trước, như vậy…

Cô lắc đầu. “Em đã học thuộc các tuyến xe bus rồi! Không cầnphiền toái anh…”.

Mắt anh buồn bã. “Không phiền gì. Là tôi làm trễ nãi thờigian đi làm của em, đưa em đi là phải đạo”.

Anh mở cửa xe, cô nhìn trong mắt anh vẻ kiên quyết, thở dài,ngồi vào bên trong.

Dọc đường đi, 2 người không nói gì với nhau, không biết quabao lâu —

Lương Tâm Ảnh nhẹ nhàng thở dài. “Anh có thể đừng tốt với emnhư vậy được không?”.

Cô hiểu được tính tình anh vốn dịu dàng phúc hậu, cho dùchia tay vẫn có thể quan tâm nhau như bạn bè, dù người yêu cũ của anh có lỗi vớianh đến đâu đi nữa.

Nhưng những thứ này chỉ càng làm cô thấy khốn quẫn, cô khôngxứng đáng để được anh đối xử tốt như thế!

Tay đặt lên vô lăng cứng lại, anh sững sờ, im lặng — “Tôi biếtrồi”.

Cô cảm thấy mọi việc phức tạp, sợ làm Thiệu Quang Khải hiểulầm, đúng không?

“Về sau, tôi sẽ tránh”.

“Vũ…”.

“Không có gì, em nhớ chăm sóc bản thân cho tốt”.

Tốc độ xe giảm dần, cách công ty cô 1 đoạn ngắn, đi bộ ướcchừng 3 phút. Như vậy sẽ không đến mức gây hiểu lầm đâu? Nếu điều cô lo sợ làcái này.

“Khi nào anh đi?”. Cô đột nhiên hỏi.

“Ngày 15 tháng sau”.

“Gấp vậy sao?”. Lòng cô thắt lại. Không đến 1 tháng nữa…

“Có sao? Kết quả đã định, đi lúc nào cũng không mấy khác biệt.Lần này đi, không chắc khi nào mới có thể trở về. Chuyện sau này không ai biếtđược, chúng ta đừng nói hẹn gặp lại”.

“Hẹn gặp lại anh”. Ngược lại là cô nói.

Cô thật sự… thật sự muốn gặp lại anh, càng muốn ở bên anh cảđời…

Ngạc nhiên nhìn cô gần như thất thố lao xuống xe, cõi lòngNhậm Mục Vũ đầy hoang mang.

Anh vừa rồi… Dường như thấy ở khóe mắt cô 1 giọt nước mắt?



Mưa to tầm tã gần hết cả ngày.

Lương Tâm Ảnh nằm vật ở sofa, Luck ũ rũ nằm bẹp ở góc nhà,không nhúc khích, không có chút sức sống.

Từ lúc ở chỗ Nhậm Mục Vũ trở về đến nay, nó càng lúc càng bỏăn. Hôm nay mang nó đi khám bác sĩ thú ý, bác sĩ nói cô rằng chức năng sinh lýcủa chú chó cơ bản không có vấn đề, có thể là do buồn bã quá độ, muốn cô rảnhhãy mang nó ra ngoài đi dạo, chơi đùa với nó.

Chó cũng mắc chứng u buồn? Nghe cũng chưa từng nghe qua!

Cô bò dậy khỏi sofa, ôm Luck vào lòng, thương tiếc vuốt ve.“Vật nhỏ đáng thương, mày rất muốn anh ấy đúng không? Tao cũng vậy nha! Nhưngtao không thể tuyệt thực kháng nghị như mày”.

Nếu tuyệt thực như Luck có thể mang anh trở về, cô sẵn sànglàm…

Chỉ còn chưa đầy 1 tháng nữa, anh sẽ vĩnh viễn rời khỏi thếgiới của cô.

Mấy ngày nay, cô không có tâm trạng làm việc, luôn luôn nghĩtới chuyện này, cảm xúc tụt dốc, ăn không vô, ngủ không được.

Có lẽ lần chia xa này, duyên phận cả đời bọn họ liền chấm hết,những ngày cuối cùng này là tất cả những gì cô có, đối với cô mà nói là quá quýgiá rồi, làm gì có tư cách oán trách?

Cho dù lần này lại bị cự tuyệt nữa thì sao? Cho dù không chịuđựng nổi thì sao? Đây vốn là những thứ cô thiếu nợ anh!

Nghĩ đến đó, cô không muốn tốn thêm giây nào, bế Luck chạyra ngoài.

Làm việc vất vả cả 1 ngày, Nhậm Mục Vũ 1 tay chống tay lái,1 tay xoa bóp phía sau gáy có chút nhức mỏi.

Ngày mưa tầm nhìn không rõ ràng lắm, cần gạt nước chạy quachạy lại gạt nước liên tục trên kính, anh thả chậm tốc độ, gần đến cổng nhà,thân ảnh quen thuộc đứng lặng trong mưa, làm anh tưởng mình nhất thời hoa mắt.

“Này đứa ngốc!”. Anh biến sắc, vội vàng xuống xe chạy vềphía cô. “Tâm Ảnh, em ở đây làm gì!”.

“Chờ anh – ”. Mưa quá to, tiếng nói nhỏ bé hòa lẫn trong tiếnggió, nghe không rõ.

“Sao không tới tòanhà nào đó tránh mưa, em không mang ô theo ư?”.

Cô lắc đầu. “Em sợ anh về mà không biết”. Sợ bỏ quên mấtnhân duyên quan trọng nhất đời trên đường.

“Em ấn chuông nhà anh đã lâu, anh không ở nhà. Em biết anh vềnhất định sẽ đi ngang chỗ này”.

Anh quả thực mau ngất xỉu.

“Lại đây!”. Kéo cô tới dưới mái hiên trú mưa, vội vàng cởiáo khoác bọc lấy cô. “Em vừa mới khỏi bệnh không lâu, không được nhiễm nướcmưa, em không biết sao?”.

“Không vấn đề”. Có thể gặp lại anh, là tốt rồi.

Anh thở dài thật sâu. “Được, em vội vã tìm tôi như vậy, cóchuyện gì?”.

“Luck sinh bệnh — ”.

Anh bất đắc dĩ nhìn cô. “Tâm Ảnh, tôi không phải bác sĩ thúy”.

Cô vẫn lắc đầu. “Nó nhớ anh”. Và em cũng nhớ anh.

“Thật sao?”. Anh cúi đầu, ôm lấy chú chó nhỏ trong lòng côkhông dính 1 giọt nước mưa, nhẹ nhàng vuốt ve. “Em vì nó mà không quản mưa gióchạy tới đây?”.

“Không phải…”.

“Sao?”. Anh chờ câu sau, nhưng cô không nói gì thêm.

Anh nghĩ nghĩ gì đó, nhìn cô, 1 lúc sau mới nói. “Đi thôi,tôi đưa em về”.

Vì sao không giữ cô ở lại? Chỗ của anh gần hơn, không phảisao?

Cô thất vọng cụp mi xuống.

Trở lại trước cửa nhà cô, lần này cô dũng cảm mở miệng. “Vàonhà giúp em chút được không?”.

Đáy mắt cô đầy là mong mỏi, nên anh gật đầu.

“Anh ngồi xuống đi, em đi pha ly trà nóng cho anh”. Cô vộivàng tiếp đón, như là sợ anh sẽ quay người rời đi ngay lập tức.

“Ừ”. Anh đáp, nhìn cô bận rộn. Trước kia, mọi việc đều làanh làm, lần này, đổi lại anh chỉ là khách.

“Chờ 1 chút nhé, em lấy quần áo cho anh thay”.

Sấy khô phần lông bị ướt cho Luck, anh ngẩng đầu nhìn cô.“Không vội, em đi thay quần áo ướt trước đi, sau đó sấy khô tóc”.

Cô dừng lại, nhìn máy sấy trong tay anh, biết lúc này anh sẽkhông bao giờ còn giúp cô sấy tóc nữa.

“Thực xin lỗi, làm ướt xe anh”. Cô thấp giọng. Dường như côlúc nào cũng gây phiền toái cho anh, từ trước khi cả hai còn đang kết giao, ỷ lạivào anh quá nhiều, giờ chia tay rồi vẫn phải mệt anh phiền lòng.

Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn cô, thật lâu thật lâu, khôngnói câu nào.

“Làm sao vậy?”. Cô nói gì sai sao?

“Chia tay rồi, không thể làm bạn bè ư?”. Không biết qua baolâu, anh cúi đầu, nhợt nhạt hỏi.

“Em không có ý đó!”.

“Hay em cảm thấy tôi là loại người máu lạnh, chỉ biết tiếccái xe mà không quan tâm tới thân thể em mạnh khỏe hay bệnh tật?”.

“Không phải…”. Cô cắn môi, nước mắt tràn ra trong hốc mắt.“Em chỉ là, em chỉ là… Chán ghét bản thân mình, anh hiểu không?!”.

Anh kinh ngạc, nhìn nước mắt rơi xuống má cô.

“Tâm Ảnh…”. Anh muốn nói gì đó, chuông điện thoại lại vanglên, anh ngồi bên cạnh, theo bản năng vươn tay định trả lời, nhưng ngừng lạiđúng lúc!

“Không bắt sao?”. Anh nhìn cô bất động, bổ sung thêm. “Hìnhnhư là Thiệu Quang Khải”. Anh nhớ rõ số điện thoại này.

Như không nghe, cô không buồn di động nửa bước.

Điện thoại reng thật lâu, cuối cùng im lặng.

Tròng mắt sâu thẳm của anh phức tạp, thấp giọng hỏi. “Lạicãi nhau với anh ấy sao?”.

Cô khẽ chấn động, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh.“Có ý gì? Anh nghĩ rằng em đi tìm anh là vì cãi nhau với anh ta?”. Anh tự chomình là cái bè an ủi cô khi cô đơn tịch mịch?

“Tôi không có ý đó. Tâm Ảnh, em không cần kích động như vậy— ”.

“Không có? Em lúc nào cũng ở những lúc bất lực nhất mới nghĩtới anh, cũng vì cãi nhau với anh ta, lại sinh bệnh, mới có thể gọi điện choanh… Anh, không phải anh nghĩ như thế sao?”. Cô gần như không kìm được hét lên,không còn sức lực ngồi bệt xuống sàn nhà.

“Tôi thật cao hứng khi người đầu tiên em nghĩ đến là tôi”.Anh yên lặng, nói.

Warning : H 18+

Cô hoàn toàn khôngnghe, chỉ khóc. “Bởi vì em biết anh lương thiện mềm lòng, vĩnh viễn sẽ không tứcgiận, không bỏ mặc em, cho nên mỗi khi không hài lòng chuyện gì em đều tìm anhtrút giận, anh không thấy hành vi này thực đáng giận, thực ti tiện sao? Anh chophép em đối xử với anh như vậy ư?”.

Anh nhẹ nhàng ngồi xổm xuống trước mặt cô, ngón tay chậm chạplau đi những giọt nước mắt trên má cô. “Ít nhất, nó có nghĩa anh còn có chút ýnghĩa trong lòng em, em mới có thể trong lúc tứ cố vô thân, nhớ tới anh”.

Cô dùng sức lắc đầu, nước mắt càng tuôn rơi. “Không phải nhưthế, Vũ! Em không cãi nhau với anh ta, em không hề có ý đó, em chỉ muốn anh, rấtnhớ anh! Đêm đó cho dù không cãi nhau với anh ta, em cũng chỉ nghĩ đến mìnhanh, anh với em mà nói rất quan trọng, rất quan trọng, không phải ai cũng thaythế được, anh có biết không…”. Cô liều lĩnh nói hết, gắt gao ôm lấy anh, khóc rốngthất thanh.

“Ừ”. Anh dang tay, ôm chầm lấy cô, áp má vào khuôn mặt ướtát của cô, dịu dàng hôn lên từng giọt lệ, một giọt lại một giọt không bỏ sót,anh hôn dần xuống, đặt nụ hôn lên môi cô, cô không chần chờ, nóng bỏng mở miệngđáp lại.

Nụ hôn càng lúc càng sâu, không khống chế được.

Đam mê chôn giấu bấy lâu, không ai buồn gò ép nữa, anh hôn,thăm dò thân thể mềm mại, cô đón nhận, cởi phanh áo sơ mi ướt đẫm của anh, lấythân nhiệt làm ấm thân thể lạnh giá.

“Ảnh…”. Tiếng nỉ non mơ hồ khi cả 2 quấn lấy nhau, anh ôm lấycô, đặt vào giường, dây dưa không ngừng.

Cô toàn tâm toàn ý hôn anh, mi, mắt, chóp mũi, môi, cằm, lỗtai, gáy, hôn đến tan nát cõi lòng, triền miên, bàn tay vuốt ve tấm lưng rộng lớncủa anh dần dời xuống. Cơ thể này, đam mê quen thuộc này, xa xôi như chuyện củakiếp trước, tưởng rằng kiếp này không còn cơ hội được ôm anh… Cô chua xót tràonước mắt.

“Đừng… Ảnh, anh không có chuẩn bị…”. Anh thở dốc hổn hển, cắnrăng dứt ra từ lửa nóng tình triều.

Chia tay với cô xong, không bao giờ anh chuẩn bị. Ngoài côra, anh chưa từng nghĩ sẽ có quan hệ thân mật với bất kỳ ai khác.

“Hiện tại em đang trong kỳ an toàn”.

“Nhưng mà – ”. Anh nhớ rõ hình như không phải…

“Không sao hết”. Cô kéo anh về, lại hôn sâu hơn. Nếu có conđược cũng tốt.

“Ưm…”. Không nhớ phải nói gì, từng cái hôn sâu làm nhiễu loạnhô hấp của anh, anh cúi người tiếp nhận, bàn tay lướt qua từng tấc da thịt mịnmàng, như đang tìm kiếm kỷ niệm, hoặc như đang chua xót nhớ nhung. “Em gầy đi –”. Anh dán môi mình lên môi cô, thấp giọng.

“Anh cũng vậy”. Mơn trớn gương mặt tuấn tú, bả vai, lưng,vòng eo, cô đau lòng gắt gao ôm chặt lấy.

Anh không chần chờ, nghênh thân hòa nhập vào thân thể mềm mạiấy.

Linh hồn trống rỗng, trong nháy mắt được lấp đầy, anh mở mắt,tiến vào rất sâu rất sâu…

“Ư…”. Cô yêu kiều rên khẽ, sợi dây chuyền thõng xuống từ cổanh, lóe lên nhàn nhạt, cô cầm lấy nó, nước mắt kích động bật ra.

Anh rốt cuộc vẫn nhận lại nó.

Đủ, chỉ cần như vậy là đủ, thật sự!

“Đứa ngốc”. Anh thương tiếc thở dài, lau đi nước mắt trênlông mày và lông mi cô, đáp lại cô bằng những động tác dục tình mạnh mẽ.

Hoan ái cuồng triền, nhất thất kiều diễm…

Tiếng di động du dương đột nhiên vang lên –

“Ảnh, điện thoại – ”. Anh thở gấp.

“Mặc kệ nó”. Ôm sát anh, thân thể mềm mại toàn tâm toàn ýđón nhận, thu vào từng đợt sóng tình nóng bỏng của anh.

“Ừ…”. Anh hừ nhẹ, kiên cường chiếm cứ cơ thể đó, dịu dàngnhu tình an ủi cô, tận tình rong ruổi.

Không biết bao nhiêu khoái cảm như sóng biển càn quét, cô đãkhông thể tự hỏi, anh mạnh mẽ đánh sâu vào, cô theo bản năng cầm chặt tay anh,anh thâm tình hồi nắm, ánh mắt ôn nhu, thắm thiết, tiến vào nơi sâu thẳm nhấttrong cơ thể cô, cùng hòa quyện vào sinh mệnh của cô, giống như cả đời cả kiếpmật thiết không thể tách rời.

.

.

.

Cực hoan qua đi, anh vẫn không buông cô ra, cơ thể giao hòa,che chở cô hết thảy.

Cô thỏa mãn, sắp chìm vào giấc ngủ.

“Ảnh…”.

“Ừm?”. Tiếng trả lời vô cùng nhỏ không thể nghe thấy,

Lồng ngực anh là nơi ấm áp đáng tin cậy nhất, trốn ở nơinày, có nhịp tim đập của anh làm bạn, cô thấy thật an toàn, thật yên tâm, như cảmgiác đã được về nhà.

Cô giống như đã lâu, lâu lắm rồi không có cảm giác ngủ ngongiấc.

Tìm được nhà rồi, muốn ngủ…

Hình như anh nói gì đó, cô không nghe thấy rõ, cơn buồn ngủdày đặc đã muốn chinh phục cô…

Sáng sớm trước khi tỉnh dậy 1 giây, anh theo thói quen đưatay quàng ôm người bên cạnh, không chạm được thân thể ôn nhuyễn mềm mại, anh mởmắt ra, ngồi dậy.

Suy nghĩ gì đó, thử mở tủ quần áo, bên trong quần áo của anhđược treo chỉnh tề.

Đi vào phòng tắm, mọi thứ anh từng dùng đều đặt ở nơi cũ, thậtgiống như anh vẫn đang ở đây, chưa từng rời đi –

Rửa mặt chải đầu ra khỏi phòng tắm, phòng bếp truyền tới mùithơm, anh có chút kinh ngạc tìm đến, lẳng lặng nhìn thân ảnh bé nhỏ điềm tĩnhchuẩn bị bữa sáng.

Việc này, cho tới bây giờ đều là anh làm, đã bao lâu cô cũngchưa từng chạm tới?

Chiên trứng ốp la, đặt lên bàn, cô mới phát hiện ra anh đã đứngở cửa phòng bếp từ khi nào.

Cô mỉm cười với anh. “Sao không gọi em?”.

Anh lắc đầu. “Anh thích nhìn dáng em làm bữa sáng”.

“Lại đây nếm thử xem có ngon không”. Nếu thích, về sau cô sẽchuẩn bị bữa sáng cho anh.

Cô lại quay đầu bưng bình nước trái cây, rót cho anh 1 ly.

“Em nghĩ anh không thích ăn ngọt nên chỉ bỏ thêm 1 chút mật”.Cô tìm mứt hoa quả, quét lên bánh mì nướng vàng.

Anh nhìn cô bận rộn, buông ly nước trái cây trong tay ra, bướclên trước, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, khẽ hỏi. “Vì sao lại nói chánghét bản thân mình?”.

Cô tạm ngừng tay, cúi đầu, không trả lời.

Anh không nhìn thấy vẻ mặt cô, nhưng cảm giác được thân thểcô cứng đờ lại.

“Anh luôn nhớ lời em nói tối qua, em khóc thương tâm như vậy,là anh làm em khóc sao? Vì sao anh đối tốt với em, lại làm em thống khổ? Ảnh,em chưa trả lời anh”.

Cô buông bánh mì, đang muốn quay đầu thì có tiếng chuông cửavang lên.

“Em đi mở cửa”. Cô giống như trốn tránh, không dám liếc anh1 cái.

Cửa vừa mở ra, cô sững người.

Là Thiệu Quang Khải.

“Anh… Sao anh lại tới đây?”. Anh ta chưa bao giờ tới nhà côlúc sáng sớm tinh mơ thế này.

Nhớ tới Nhậm Mục Vũ còn đang ở trong phòng, giọng nói cô gượnggạo.

“Phải hỏi em mới đúng! Em rõ ràng ở nhà, vậy sao không ngheđiện thoại? Anh còn tưởng em lại giở chứng mất tích, gấp đến độ sáng sớm chạy tớiđây…”.

“Anh đi về trước được không? Tối nay em đến công ty sẽ nóichuyện với anh – ”.

“Ảnh, bánh mì của em – ”. Nhậm Mục Vũ đi ra, nhìn thấy ngườiđứng ở cửa, tiếng nói lập tức nghẹn lại.

Một người đàn ông, sáng sớm tinh mơ xuất hiện ở nhà cô gái độcthân ăn bữa sáng, có thể nghĩ ngay tới chuyện phấn khích gì đã xảy ra!

Ba người, mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ, đóng băng khôngnói gì.

Thiệu Quang Khải nhìn cô chằm chằm, cắn răng hỏi. “Đây lànguyên nhân em không tiếp điện thoại?”.

“Em – ”. Cô không biết giải thích sao, cũng không tìm ra lýdo giải thích.

Chính cô là người làm mọi chuyện trở nên rối loạn, xứng đángbị oán hận, bị lên án.

Dù là Nhậm Mục Vũ, hay là Thiệu Quang Khải, cô đều có lỗi.

“Tôi nghĩ…”. Nhậm Mục Vũ khó xử định nói. Tình huống này thựcsự buồn cười, lại thực sự đáng buồn, rõ ràng sự tồn tại của anh là đương nhiên,vậy mà cứ như yêu đương vụng trộm bị bắt gian, không biết nói gì chống đỡ.

Thật khó kham.

Anh không rõ lắm mình rốt cuộc có được tính là bên thứ 3 haykhông.

Thở dài thườn thượt, anh nói nhỏ. “Anh đi về trước, em nóichuyện với anh ấy cho rõ đi”.

Lướt ngang qua Thiệu Quang Khải, anh dừng bước 1 chút, khôngnói gì, im lặng tránh ra.

“Vũ…”. Cô há miệng muốn gọi, lại phát hiện cô căn bản khôngcó tư cách, cũng không có lập trường lưu anh lại, chỉ có thể nhịn, khó chịunhìn anh rời đi, tấm lưng đó, thoạt nhìn rất cô đơn tịch mịch.

“Anh ta – là người yêu cũ 7 năm trời của em?”.

Cô kinh ngạc, nhìn về phía Thiệu Quang Khải, không trả lờiđược.

Thiệu Quang Khải cười khẽ, cười đến châm chọc, lại thật chuaxót. “Tôi sớm phải đoán ra, có bác sĩ nào lại nhàn thế chứ, tự mình tiêm thuốc,tự mình thay bông băng, chăm sóc bệnh nhân, còn giúp bệnh nhân gọi điện cho ngườinhà”.

“Thực xin lỗi…”. Cô thấp giọng, trừ bỏ câu này, cô không biếtmình còn có thể nói cái gì.

Thực xin lỗi?! Sắc mặt anh ta trầm xuống. “Kết quả là, em lựachọn anh ta?”.

Cô chột dạ, áy náy gục đầu xuống. “Em không thể không có anhấy…”.

“Em đã nói em thích tôi!”. Anh khó nén kích động, gầm lên.

“Em thích anh, nhưng – em yêu anh ấy”. Thích và yêu, khác biệtquá lớn, lớn đến nỗi cô muốn coi nhẹ cũng không có cách.

“Thì ra lời cô nói lại có bẫy ngôn ngữ cơ đấy”. Anh ta lạnhnhạt trào phúng.

“Em cũng từng nghĩ em có thể quên, nhưng sau này mới hiểu được,sự tồn tại của anh ấy như không khí, đã muốn hòa quyện vào cuộc sống của em, tậpmãi thành thói quen dễ dàng bị người ta coi nhẹ, cho nên cứ nghĩ không có anh ấycũng không sao. Vừa mới bắt đầu, chỉ là có chút không thoải mái, nhưng sau đó,khó chịu đến nỗi hít thở không thông, mới phát hiện có thể hít thở là hạnh phúcvà khao khát mạnh mẽ thế nào”. Ngưng thở mấy ngày, cô đã muốn chống đỡ đến cựchạn, nếu còn tiếp tục, cô thật sự sẽ tắt thở.

“Anh ta là không khí?!”. Anh ta căm giận lặp lại. “Còn tôi?Đối với cô mà nói, tôi là cái gì?”.

Cô khó xử ngập ngừng. “Ánh trăng! Chưa từng có được, cho nênhướng đến, muốn có nó, nhưng khi đã có, lại nhận ra ánh trăng phải được chiêmngưỡng từ xa mới đẹp. Em có thể không có ánh trăng, nhưng không thể không có khôngkhí”.

Ánh trăng ở trên cao chỉ thích hợp để ngắm, mà không thích hợpđể trong lòng.

Câu trả lời tàn nhẫn cỡ nào!

“Lương, Tâm, Ảnh, cô đúng là khốn nạn!”. Anh ta cắn răng, từngchữ từng chữ phun ra.

Cô không cãi lại. Cô đã làm ra chuyện ngu xuẩn không thể thathứ, làm tổn thương tình cảm thắm thiết của Thiệu Quang Khải, càng làm tổnthương người đàn ông cô yêu nhất.

“Quang Khải!”. Cô vội gọi anh ta đang giận dữ bỏ đi. “Anh –hận em sao?”.

Anh ta dừng 1 chút, không quay đầu. “Anh ta từng tặng cho cô1 bài hát, nói chỉ cần cô hạnh phúc, vui vẻ là tốt rồi, ngay ngày lễ tình nhânđó, cô chắc là không biết nhỉ?”.

Lễ tình nhân?!

“Em, em không hề biết!”.

Thiệu Quang Khải cười đến chua chát. “Đó là lý do tôi vộivàng chuyển kênh. Thật ra trong lòng tôi so với ai khác đều rõ ràng cô vẫn yêuanh ta, mới có thể cố che giấu, không dám để cô nghe được lời tâm sự chân tìnhcủa anh ta, vì tôi biết, cô nghe xong nhất định sẽ trở lại bên cạnh anh takhông chút do dự. Không ngờ tôi ngàn phòng vạn phòng, vẫn đi đến bước này…”. Quảnhiên, không phải là của mình, thì cưỡng cầu cũng không được…

Cô hối hận nhắm mắt lại, bên tai truyền đến tiếng nói đứtquãng của Thiệu Quang Khải –

“Anh ta thậm chí không trách cô, từ đầu đến cuối, không oánkhông hối hận tôn trọng sự lựa chọn của cô. Tôi không có bản lĩnh của anh, tôisẽ không chúc cô hạnh phúc, nhưng – anh ta thật sự là 1 người đàn ông tốt, xứngđáng được đối xử tốt, nếu tôi là phụ nữ, cũng sẽ trao cho anh ta toàn bộ tấmlòng”. Nói xong, anh ta thẳng thắn bước đi.

Đây, là 1 sự tha thứ sao? Tuy rằng người anh ta chúc phúc làVũ, chứ không phải cô…